Mê Án Đường Triều

Chương 121: 121: Mùi Hương Bất Thường




Phủ Lâm Tri vương.
Đứng trong hoa viên phủ Lâm Tri vương, tận hưởng ánh nắng mùa hạ, hít thở bầu không khí trong lành, Trần Cẩn Phong vô cùng xúc động: "Không ngờ ta vẫn có thể ở lại kinh thành."
Nhã Lâm đứng kế bên bật cười, đôi mắt mơ màng của nàng sáng lên: "Phong ca ca, có phải ước hẹn vườn đào của chúng ta phải huỷ bỏ rồi không?"
Trần Cẩn Phong quay đầu lại, nhìn mỹ nhân trước mặt, niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng chàng: "Sao lại thế chứ, chỉ cần muội đồng ý thì ta thế nào cũng được."
Một cảm xúc khó nói ánh lên trong mắt Nhã Lâm.

Nàng chậm rãi quay người lại, mái tóc đen hướng về phía Trần Cẩn Phong.
"Có phải muội lại nhớ cha mẹ không?" Thấy Nhã Lâm như vậy, tim Trần Cẩn Phong nhói đau.
Nhã Lâm quay qua nhìn Trần Cẩn Phong, cố gắng nở một nụ cười: "Không có gì, đã hứa với huynh, muội nhất định sẽ làm được."
"Cẩn Phong, Cẩn Phong." Từ đằng xa có một người chạy tới.

Người này mày kiếm mắt sáng, phong lưu phóng khoáng.

Lý Long Cơ đi tới trước mặt Trần Cẩn Phong, liếc mắt nhìn Nhã Lâm, sau đó hỏi Trần Cẩn Phong: "Bản vương tìm được một chỗ tốt lắm, chúng ta đi uống rượu nhé?"
Đã lâu rồi không được ra ngoài, Trần Cẩn Phong vung cánh tay tê mỏi của mình rồi gật đầu đồng ý.
"Đệ muội cũng đi cùng đi." Lý Long Cơ đề nghị.
"Đây là chuyện của nam nhân mấy ngài, tiểu nữ không tham gia." Nói đoạn, Nhã Lâm cúi đầu định rời đi.
"Nhã Lâm, hiếm khi được dịp ra ngoài, đừng làm mọi người mất hứng." Trần Cẩn Phong khẽ kéo Nhã Lâm lại, mỉm cười nói.
Nhã Lâm ngẩng đầu, thấy Trần Cẩn Phong đang hào hứng như một đứa trẻ nên cũng không tiện chối từ.
* * *
Trong kinh thành có vô số quán rượu, ba người chọn một quán rượu khá vắng vẻ rồi bước vào.
Nơi này được bài trí vô cùng trang nhã, ngoài đại sảnh được xếp rất nhiều ghế đơn ra thì tầng hai bố trí vài căn phòng riêng.
Ba người chọn một phòng để ngồi.

"Tiểu nhị, mang lại rượu ngon nhất trong quán lên đây, làm thêm mấy món ăn hấp dẫn nữa." Lý Long Cơ dặn dò.
"Có ngay.

Quan khách xin chờ một chút." Tiểu nhị nhanh nhẹn chạy ra ngoài.
Chỉ lát sau đồ ăn và rượu ngon đã được mang lên, cả hình thức và mùi vị đều rất hấp dẫn khiến Lý Long Cơ khen không ngớt lời.

Anh nhấc đũa lên định gắp đồ ăn nhưng lại thấy Trần Cẩn Phong ngồi yên.

Ngẩng lên nhìn, thấy chàng đang lặng người chăm chú quan sát bên ngoài.
Bàn ăn được xếp cạnh cửa sổ, ngồi ở cạnh bàn có thể nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt ở bên dưới.

Lúc này, Trần Cẩn Phong đang bị thu hút bởi dòng người đông đúc ồn ào trên đường phố.
"Này, nhìn gì mà tập trung thế?" Lý Long Cơ tò mò nhìn theo tầm mắt Trần Cẩn Phong.
Dưới cửa sổ, một người mẹ trẻ đang ôm hai đứa con quỳ dưới đất, đưa mắt nhìn dòng người qua lại.

Hai đứa trẻ khoảng chừng năm sáu tuổi, tóc dính rơm rạ, quần áo trên người rách nát.

Người mẹ cũng ăn vận bẩn thỉu, nhìn không có chút thần sắc nào.
"Ra là đang bán con." Lý Long Cơ nói: "Bây giờ thiên hạ thái bình, sao lại vẫn còn xảy ra chuyện như này chứ."
Trần Cẩn Phong gật đầu: "Với cách trị vì của đương kim Hoàng thượng thì hẳn sẽ không để xảy ra những chuyện thế này." Chàng quan sát tỉ mỉ ba người rồi chợt phát hiện ra một hiện tượng kì lạ.
"Thái tử, ngài xem, có người đến hỏi giá nhưng người phụ nữ kia lại không nói gì mà chỉ ra hiệu, có phải là bị câm rồi không?" Trần Cẩn Phong hỏi.
Cuộc nói chuyện của hai người thu hút được sự chú ý của Nhã Lâm.

Nàng ấy tò mò nhìn ra bên ngoài, thực sự nhìn thấy ba người kia.
"Đáng thương quá, hay là chúng ta cho họ chút tiền để họ đi đi." Trần Cẩn Phong và Lý Long Cơ cùng gật đầu đồng ý.

đam mỹ hài
Ba người xuống dưới, đi đến trước mặt người phụ nữ.

Nhã Lâm lấy từ trong túi hương bên người ra một ít bạc vụn rồi đưa cho người đó.

Người phụ nữ bất lực nhìn xung quanh chỉ biết cúi đầu, dùng tay ấn đầu hai đứa trẻ xuống để chúng lạy.

Kế đó người ấy kéo hai đứa trẻ đứng dậy, đẩy về phía Nhã Lâm.
Nhã Lâm đón lấy hai đứa trẻ rồi xua tay: "Ta không muốn hai đứa con của cô, cô cầm lấy bạc rồi về nhà sống đi." Nói xong, Nhã Lâm lại đẩy hai đứa trẻ lại.
Người phụ nữ thấy con mình bị trả lại thì vội vàng lấy tay ra hiệu, đồng thời cũng miệng cũng nói điều gì đó.
"Cô ấy hỏi có phải cô muốn mua cả cô ấy luôn không?" Khi mọi người còn đang bối rối thì một người hóng chuyện bên cạnh bỗng lên tiếng.
Nhã Lâm liền quay sang hỏi: "Cô ấy nói tiếng gì vậy, không phải người bản địa sao."
"Tiếng Đột Quyết." Người đó đáp.
"Tiếng Đột Quyết?" Trần Cẩn Phong ngạc nhiên, tại sao trong kinh thành lại có một người phụ nữ Đột Quyết bán con.

"Huynh hỏi thử xem sao cô ấy lại tới kinh thành?"

Sau một hồi nói chuyện với người phụ nữ, người đó đáp: "Cô ấy nói phu quân cô ấy là một tên ham bài bạc, thua hết cả gia sản vào tay một người đàn ông tan Mặc Hãn, sau đó còn nợ nần chồng chết.

Phu quân còn định lấy cô ấy làm đồ thua cược để gán cho Mặc Hãn, sau đó cô ấy tìm được cơ hội đem hai đứa con bỏ trốn rồi ba người dọc đường làm ăn xin đến tận đây.

Do bây giờ đã hết sạch tiền để nuôi con nên mới muốn tìm người tốt để cho con mình đi."
"Ra là vậy, huynh hỏi cô ấy xem không phải Mặc Xuyết đang chiêu binh đánh trận sao, sao phu quân cô ấy vẫn nhàn rỗi ở nhà bài bạc được?"
Trao đổi một hồi, người đó dịch lại: "Cô ấy nói Mặc Xuyết không chiêu binh nên phu quân mới có thời gian nhàn rỗi đi đánh bạc."
Cái gì? Trần Cẩn Phong kinh ngạc, trong đầu chàng không người hiện lên những hình ảnh vụn vặt, chẳng lẽ, chẳng lẽ chàng sai rồi sao?
* * *
Mật thất số một phủ Lâm Tri vương.
Trần Cẩn Phong lặng lẽ nằm xuống giường, bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện liên quan đến Đột Quyết, một suy đoán hình thành trong đầu chàng.

Nghĩ đến đây, chàng ngồi dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi mật thất.
Lúc này đã là đêm muộn nhưng không khí vẫn oi bức.

Có lẽ ra ngoài hóng gió có thể khiến suy nghĩ của mình được thông suốt hơn.

Men theo con đường đá, Trần Cẩn Phong thong dong bước đi, không ngờ lại đến bên cạnh thư phòng Lý Long Cơ.
Đèn trong thư phòng vẫn sáng, hai bóng người trong phòng thu hút sự chú ý của chàng.

Đã muộn như vậy rồi chẳng trách Thải tử không có trong phòng, hóa ra ngài ấy ở đây đọc sách.

Nhưng chiếc bóng còn lại thì chàng nhìn mãi không nhận ra là ai.
"Cộc cộc cộc." Trần Cẩn Phong gõ cửa thư phòng.

"
" Ai đấy? "Trong phòng truyền ra tiếng Lý Long Cơ.
" Thái tử điện hạ, là thần, Cẩn Phong đây.

"

Một lát sau Lý Long Cơ mở cửa ra:" Cẩn Phong, đệ vẫn chưa ngủ sao, tìm bản vương có việc gì không? "
Một mùi hương nhức mũi xộc lên, Trần Cẩn Phong hơi nhíu mày:" Không có gì, chỉ là không ngủ được, thấy đèn vẫn còn sáng thì qua đây thôi.

"Nói đoạn, Trần Cẩn Phong nhìn vào trong theo phản xạ, thấy một nam tử mắt sâu mũi cao đang đứng bên trong." Ra là Võ Dương huynh cũng ở đây.

"
" Đúng thế.

"Võ Dương mỉm cười:" Ta cũng nhàn nhã không có việc gì làm nên đến đây làm phiền điện hạ.

"
" Vào đi.

"Lý Long Cơ nghiêng người cho Trần Cẩn Phong đi vào.
Trần Cẩn Phong bước vào trong, mùi hương đó lại càng nồng hơn.

Chàng nhìn ngang ngó dọc theo phản xạ, không tìm được nguồn gốc của mùi hương bèn đổi chủ đề:" Muộn thế này rồi mà Thái tử điện hạ vẫn ở thư phòng, thật là chăm chỉ.

"
" Nào có, trời nóng bức quá, ta không ngủ được.

"Lý Long Cơ dường như nhận ra vẻ nghi hoặc trên mặt Trần Cẩn Phong, anh mỉm cười nói:" Có phải có mùi gì bất thường đúng không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.