"Thực ra ngài hoàn toàn không cần làm như vậy. Ngài nói mình làm mọi thứ là vì Hoàng vị, vậy thì tại sao vật đến tay rồi mà còn tặng cho người khác? Điều này khiến thần thực sự không hiểu được." Trần Cẩn Phong ngờ vực hỏi.
"Đấy là do ngươi vẫn chưa hiểu thôi." Lý Đán bật cười, gương mặt hiền từ đó thực khiến người ta khó mà ngờ rằng đây là một người đây mưu mô. "Lần đầu tiên nhường Hoàng vị lại cho mẫu hậu, ngươi tưởng trẫm tự nguyện sao? Sau khi lên ngôi Hoàng thượng, không chỉ không được thượng triều nghe việc triều chính ở chính xung, chỉ có thể sống ở biệt điện, mẫu hậu còn dùng thân phận Thái hậu để lâm triều xưng chế, tất cả mọi sự vụ chính trị quốc gia đều do một tay mẫu hậu quyết định. Còn ta trên thực tế chỉ là một Hoàng đế bù nhìn. Đối với sự độc đoán chuyên chế của mẫu hậu, có rất nhiều đại thần trong triều dâng sớ phản đối, sau đó các các phe phái phản đối trong triều và tông thất đều lần lượt gặp họa diệt môn hoặc bị sát hại. Tình thế cấp bách, trẫm không thể không xem xét lại thời cuộc, cách duy nhất là nhường ngôi cho mẫu hậu mới có thể tránh được tai họa. Vậy nên trẫm không thể không kiên quyết xin mẫu hậu lên ngôi Hoàng đế, sắp sẵn bậc thang để mẫu hậu đăng cơ. Sau đó thì xảy ra chuyện của Vi Đoàn Nhi, nếu như trẫm không nhường ngôi trước thì sợ rằng trong sự việc ấy, trẫm sẽ trở thành vật hi sinh."
"Lần này có thể hiểu được, sự chuyên quyền của Võ Hoàng có tiếng từ lâu." Trần Cẩn Phong nói.
"Có lẽ ý của ngươi là mẫu hậu hung ác thành tính đúng không." Lý Đán cười, nhưng tiếng cười nghe vô cùng thê lương: "Bà ấy tự tay dồn từng đứa con trai của mình vào cái chết chỉ vì vị trí chí cao vô thượng đó."
Trần Cẩn Phong không nói gì nữa, chàng cũng là con trai của ai đó, sao có thể không hiểu được nỗi lòng của cha mẹ ruột.
"Lần thứ hai nhường ngôi là sau khi mẫu hậu triệu hoàng huynh về. Rất rõ ràng, ý của bà ấy là muốn lập hoàng huynh làm người kế vị mà lần đầu tiên hoàng huynh bị kéo xuống khỏi Hoàng vị cũng là do mẫu hậu làm. Mẫu hậu làm như vậy một phần là muốn trả nợ cũ. Hoàng vị vốn thuộc về hoàng huynh, cho dù ta không dâng tấu xin nhường Hoàng vị, hoàng huynh cũng sẽ ghi hận tỏng lòng với mẫu hậu rồi sau đó trút giận lên đầu trẫm rồi nghĩ cách tranh giành quyền lực với trẫm. Tới lúc ấy khi xảy ra xung đột rất khó để dự đoán được kẻ thắng người thua. Vậy nên trẫm đã thuận theo tâm nguyện của mẫu hậu và hoàng huynh, nhường lại Hoàng vị, vừa khiến họ không còn nghi kị trẫm, cũng để mở đường cho trẫm thực hiện kế hoạch của mình. Quả nhiên, hoàng huynh vô cùng cảm kích với hành động nhường ngôi của trẫm, phong trẫm làm An Quốc Tương vương, tôn làm Thái uý, dùng thân phận Tể tướng để tham dự quốc chính. Trẫm vốn muốn giả vờ để họ không có sự phòng bị với mình, nhưng như vậy không phải lại phô diễn bản thân mình sao. Do đó trẫm đã dâng biểu từ chối làm Thái uý cũng như tham dự vào triều chính, ai mà ngờ không lâu sau đó, hoàng huynh lại nghĩ ra một ý tưởng độc đáo là lập ta làm Hoàng thái đệ. Từ xưa đến nay chưa từng có danh xưng như thế, nếu như nhận thì chẳng phải trẫm đang bảo vệ huynh ấy, vậy thì rất khó để lôi kéo những phe phái phản đối khác. Vì vậy trẫm kiên quyết chối từ, hoàng huynh thấy trẫm kiên định như vậy thì cũng thôi."
"Quả như thế, sau đó khi Vi Hoàng hậu mưu phản, tát cả mọi người đều không đề cập đến trẫm, cũng không hề phòng bị trẫm, càng không có ai ngờ rằng tất cả mọi thứ để do trẫm làm." Lý Đán nói xong, gương mặt hiền từ lộ ra vẻ bi thương. Ông ngẩng đầu thở dài một hơi: "Những điều có thể làm ta đều đã làm rồi, ta chỉ có thể làm đến thế thôi."
"Hoàng thượng ạ, thần vốn tưởng mình rất thông minh, không ngờ lại bị ngài xoay mòng mòng như vậy. Hóa ra tất cả bách tính trong thiên hạ đều chỉ là món đồ chơi của ngài." Trần Cẩn Phong nói một cách não nề.
"Những thứ không biết vẫn còn nhiều lắm." Đột nhiên Lý Đán quay sang nhìn Trần Cẩn Phong, ánh mắt vô cùng khó nắm bắt. "Ngươi có biết cha mẹ ngươi bị ai giết không?"
Đột nhiên nghe thấy lời này, Trần Cẩn Phong rùng mình, chàng trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, chờ đợi câu tiếp theo.
"Là trẫm." Lý Đán nhẹ nhàng nói, dường như đang kể một câu chuyện: "Sau khi án sát liên hoàn tại nhà trọ Duyệt Lai bị phá vỡ, trẫm biết ngươi là một nhân tài hiếm có nên muốn thu nhận. Nhưng chỉ sợ Trạng nguyên Đại Đường chỉ trung thành với Hoàng thượng, vừa hay lúc này Hoàng thượng và Hoàng hậu nhìn trúng ngươi, chuẩn bị gả An Ninh công chúa cho ngươi. Trẫm có hai suy nghĩ, một là coi ngươi là địch, hai là lôi kéo An Ninh rồi thu phục ngươi. Ai ngờ An Ninh lại bị An Lạc dồn vào chỗ chết từ trước, sự bất tuân của ngươi khiến cho phu phụ Trần huyện lệnh bị giam trong cung Dịch Đình. Vào lúc này trẫm biết cơ hội đã tới, vậy nên trẫm đã phái Võ Dương gặp gỡ ngươi, chuẩn bị cứu ngươi."
"Ngài hoàn toàn có thể cứu cha mẹ thần, tại sao lại phải dồn họ vào chỗ chết. Chẳng lẽ ngài không biết một khi thần biết chân tướng sự việc thì sẽ không thể để ngài sử dụng nữa sao?" Mắt Trần Cẩn Phong nhoè đi, chàng khóc không thành tiếng.
"Ngươi có biết để cứu được ngươi trẫm đã phải tốn biết bao nhiêu tâm tư không, huống hồ phu phụ Trần huyện lệnh nữa." Lý Đán nói: "Thêm nữa, cha mẹ ngươi vì bị Hoàng thượng Hoàng hậu giam cầm nên mới bị sát hại, đương nhiên ngươi sẽ hoài nghi bọn họ, như vậy ngươi sẽ quy thuận ta."
"Đúng thế, ai có ngờ An Quốc Tương vương bình thường cẩn trọng, không tranh với đời lại là một người lên những âm mưu đáng sợ. Lại càng không ngờ An Quốc Tương vương được người người kính yêu chính là hung thủ sát hại cha mẹ ta." Trần Cẩn Phong cười đầy bi thương, gương mặt lộ ra biểu cảm phức tạp. Người đàn ông trung niên trước mặt thật cô độc, thật thảm hại. Khi âm mưu bị lột trần mới nhận ra ẩn dưới lớp mặt nạ giả tạo là một gương mặt đáng thương đến vậy. Chàng đã từng nghĩ sau khi bắt được hung thủ thì dù có phải liểu mạng cũng phải dùng máu của hung thủ để hiến tế linh hồn chết oan uổng của cha mẹ. Vậy mà lúc hung thủ thật sự xuất hiện trước mặt, trái tim lại đau đớn đến vậy. Tại sao lại là ông ấy, tại sao phải là ông ấy chứ? Chàng nắm thật chặt tay mặc cho tiếng xương kêu răng rắc. Chàng cắn chặt môi dưới mặc cho nước mắt và máu tươi chảy vào trong miệng. Thì ra bản thân chàng yếu đuối đến vậy, do dự thiếu quyết đoán đến vậy. Giá như có thể buông bỏ tất cả giống người khác, chỉ một lòng báo thù thì tốt biết bao.
"Ta biết ngươi muốn báo thù." Lý Đán nhẹ nhàng rút một thanh kiếm từ bức tường sau án kỉ xuống, ông dùng tay vuốt ve lưỡi kiếm, nói: "Thanh kiếm này đã theo ta nhiều năm như vậy nhưng chưa từng chém giết ai, không ngờ lần đầu tiên nó được nếm vị máu lại của chính chủ nhân của mình." Nhẹ quay người, Lý Đán đưa thanh kiếm đến trước mặt Trần Cẩn Phong: "Ra tay đi. Nếu như cái chết của ta có thể rửa sạch hận thù trong ngươi thì xin ngươi hãy ra tay. Chỉ có điều con trai ta hoàn toàn không liên quan gì, trẫm hi vọng ngươi vẫn có thể đối đãi nó như huynh đệ."
"Không.." Lý Long Cơ lao đến bên cạnh phụ thân, định cướp lấy thanh kiếm. Nhưng không ngờ Lý Đán lại kề thanh kiếm lên sát cổ mình, quát Lý Long Cơ thật lớn: "Man Nhi, đừng làm gì cả, vi phụ đã như vậy rồi, con còn muốn vi phụ phải thế nào nữa, muốn ta tự chết trong tay mình thì con mới yên lòng sao?"
Chăm chú quan sát diện mạo Lý Đán, Trần Cẩn Phong đột nhiên nhận ra so với lần đầu hai người gặp nhau dường như ông ấy đã già đi rất nhiều. Mấy lọn tóc xõa xuống trước trán trông vô cùng lộn xộn. Hồi lâu sau, Trần Cẩn Phong buông tay, chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Ai mà không có cha mẹ chứ, nếu như ta giết ông thì con trai ông chắc chắn sã báo thù ta. Ta không sợ chết, ta sợ nỗi đau khi mất đi cha mẹ. Ta đã từng nếm trải qua rồi, hà tất để người khác cũng phải trải qua cảm giác ấy. Công đạo tự trong lòng người, ta nghĩ gánh tội danh giết người thì cả đời ông cũng không thoải mái được mà sẽ sống trong hối hận và áy náy, thậm chí còn đau khổ hơn cả cái chết. Hãy cứ để cảm giác đau khổ ấy đi theo ông suốt đời đi!"