"Nhã Lâm tiểu thư đã phải chịu nhiều khổ cực, thiếu gia thông cảm cho cô ấy đi."
"Không phải ta không thông cảm, tình cảm ta dành cho muội ấy có trời đất chứng giám, nhưng không biết làm thể nào để giảm bớt nỗi khổ của muội ấy. Ta cũng chỉ muốn muội ấy được vui vẻ, vậy mà ta vẫn làm muội ấy giận."
"Không trách thiếu gia được, có thể là Nhã Lâm tiểu thư chịu ấm ức gì ở bên ngoài, về nhà trút giận lên thiếu gia mà thôi."
"Hi vọng là thế." Trần Cẩn Phong bất lực nói, ngừng lại một lúc chàng nói tiếp: "Chỉ là hình như ta từng nhìn thấy miếng ngọc bội của Nhã Lâm ở đâu đó rồi."
"Có thể hồi nhỏ Nhã Lâm tiếu thư từng đeo nên thiếu gia có ấn tượng."
Trần Cẩn Phong gật đầu, ngập ngừng rồi lại lắc đầu: "Ta cũng không nhớ được nữa, nhưng nhìn dáng vẻ Nhã Lâm thì hẳn vật này rất quan trọng với muội ấy."
"Đã là di vật của cha mẹ thì chắc chắn rất quan trọng." Tiểu Đào cười: "Những tháng ngày phiêu bạt bên ngoài càng thấm nỗi nhớ nhà, với những gì cô ấy đã trải qua, hẳn cô ấy cảm thấy chỉ có cha mẹ mới là người thật lòng đối xử với mình."
"Ta rất hiểu tâm tư của muội ấy, muốn tìm mọi cách để cha chở. Chuyện hôm nay khiến ta thấy áy náy vô cùng, hi vọng ngày mai muội ấy không giận ta nữa thì tốt biết mấy." Sự buồn bã của Trần Cẩn Phong làm lay động Tiểu Đào, bất giác từ lúc nào hai mắt nàng đã ứa lệ.
Thấy Tiểu Đào như vậy, Trần Cẩn Phong biết lời mình nói đã gợi lại kí ức của Tiểu Đào nên vội chuyển chủ đề: "Tiểu Đào tự tay làm sao, để ta nếm thử xem." Nói xong chàng cầm bát lên vừa ăn vừa tấm tắc khen làm cho Tiểu Đào vui sướng bật cười.
* * *
Ngày hôm sau, tiếng gõ cửa đánh thức Trần Cẩn Phong.
Một nữ tử đương đứng bên ngoài, nàng cười e lệ, gương mặt nàng nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt đen láy tự như được phủ một lớp sương mờ, hàng mi dài khẽ lay động, đôi môi chúm chím hoa đào của nàng cất tiếng: "Phong ca ca, Nhã Lâm tới tạ lỗi với huynh đây." Nói đoạn Nhã Lâm nhẹ cúi người.
Trần Cẩn Phong cười tươi ngắm nhìn mỹ nhân trước mắt, nói: "Sao ta lại trách muội được, ta chỉ hi vọng muội không trách ta là tốt lắm rồi."
"Phong ca ca, do Nhã Lâm không hiểu chuyện làm tổn thương huynh, sau này sẽ không có chuyện như thế nữa."
Chỉ sau một đêm mà thái độ của Nhã Lâm đã xoay chuyển 180 độ khiến Trần Cẩn Phong rất bất ngờ, thầm nhủ hẳn đêm qua muội ấy đã nghĩ thông suốt.
"Phong ca ca, miếng ngọc bội đó là di vật cha mẹ để lại nên muội vô cùng trân quý, thái độ hôm qua hẳn đã làm huynh sợ."
"Di vật của cha mẹ thì phải cất giữ cẩn thận mới đúng." Ngừng lại một lát, chàng nói tiếp: "Hôm qua không thấy bóng dáng muội đâu, muội đã đi đâu thế, mà sao cũng không đóng cửa."
Nhã Lâm cúi mặt rồi ngẩng lên nói: "Rảnh rỗi không có việc gì làm nên đi lại trong cung, không ngờ lại bị lạc, khó khăn lắm mới về được."
"Ồ, muội muốn ra ngoài thì gọi người đi cùng, đi một mình bị sao cũng không ai giúp đỡ. Chỉ trách ta không có thời gian ở bên muội, đợi bao giờ có thời gian rảnh ta sẽ cùng muội đi khắp nơi." Trần Cẩn Phong cười.
Nhã Lâm đỏ mặt, gật đầu ngượng ngùng.
Hồi lâu sau, nàng ngẩng đầu lên nói: "Phong ca ca, muội.."
Thấy nàng ngập ngừng, Trần Cẩn Phong mỉm cười: "Có chuyện gì, ta có thể giúp muội."
Lại hơi cúi mặt, Nhã Lâm thỏ thẻ: "Phong ca ca, nếu như có một ngày huynh phát hiện muội lừa huynh, huynh có trách muội không?"
"Rốt cuộc là chuyện gì? Muội lừa ta chuyện gì?" Trần Cẩn Phong tưởng tượng Nguyệt Tiên Hồng nổi danh một thời nay đang ngồi cạnh mình.
"Không có, muội chỉ nếu như thôi." Nhã Lâm đáp một cách thiếu tự nhiên.
Vẻ mất tự nhiên này không thoát được tầm mắt của Trần Cẩn Phong. Chàng kéo Nhã Lâm lại gần, đặt tay nàng vào lòng bàn tay mình: "Bất luận trước kia muội thế nào, bây giờ muội là người ta yêu thương nhất, ta sẽ không để muội chịu tổn thương. Dù muội có lừa ta, ta cũng cam tâm tình nguyện."
"Cảm ơn huynh." Nhã Lâm cảm kích vô cùng.
Nắm bàn tay ngọc ngà, ánh mắt Trần Cẩn Phong đầy vẻ thâm tình: "Nhã Lâm, hai chúng ta không cần nói lời cảm ơn. Đến đây nhiều ngày rồi mà ta thì bận việc, ta thấy muội chơi với Tiểu Đào cũng vui, muội ấy cũng là cô nương tốt hiếm có. Có thời gian thì hai người giao lưu với nhau nhiều chút."
"Tiểu Đào thực sự là một cô nương tốt." Nhã Lâm rụt tay lại, thần sắc có phần ảm đạm: "Phong ca ca, muội sẽ đối tốt với cô ấy. Nói thực lòng, đời này Nhã Lâm trải nhiều thăng trầm, tự biết bản thân không xứng với Phong ca ca. Nếu như huynh có cảm tình với Tiểu Đào, muội cũng không để tâm."
"Đừng nói những lời này." Trần Cẩn Phong đứng dậy, ôm thật chặt Nhã Lâm vào lòng: "Trong mắt ta chưa bao giờ có chuyện xứng hay không xứng, ta chỉ biết hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt. Tiểu Đào là muội muội của ta, tuyệt đối ta không có những suy nghĩ quá phận. Sau này đừng nói những chuyện như thế nữa được không?"
Nhã Lâm mỉm cười: "Huynh không có ý nhưng chắc gì người ta cũng không. Muội thấy Tiểu Đào rất quan tâm đến huynh, nếu như không có tình cảm với huynh thì sao làm thế được chứ?"
"Không có đâu." Trần Cẩn Phong lắc đầu, ôm Nhã Lâm càng chặt hơn: "Tiểu Đào chỉ coi ta là ca ca thôi, muội hiều lầm rồi." Nói xong chàng thả Nhã Lâm ra: "Suốt dọc đường Tiểu Đào đi theo ta đã chịu nhiều vất vả, ta nợ muội ấy quá nhiều, nên Nhã Lâm à chúng ta phải đối xử tốt với muội ấy."
"Phong ca ca yên tâm đi." Nhã Lâm đáp khẽ: "Muội sẽ coi cô ấy như muội muội ruột của mình."
Nghe hai người nói chuyện, Tiểu Đào nước mắt nhạt nhòa. Từ đầu đến cuối, Phong thiếu gia chỉ coi mình là muội muội. Như thế cũng tốt, cắt đứt những vọng tưởng hão huyền của bản thân, có thể ở cạnh người mình thích, hàng ngày nhìn người ấy vui vẻ, chẳng lẽ lại không khiến mình hạnh phúc sao? Phong thiếu gia, huynh đối đãi với Tiểu Đào như muội muội, Tiểu Đào cũng sẽ đối xử với huynh như ca ca ruột, chỉ hi vọng Nhã Lâm sẽ trân trọng huynh, cũng mong rằng hai người có thể mãi mãi bên nhau trọn đời trọn kiếp.
Lại vài ngày nhàn hạ trôi qua, mặc dù thời gian tiếp xúc không nhiều như Nhã Lâm và Tiểu Đào rất quý mến nhau. Sự thiện lương của Tiểu Đào là điều trước đây Nhã Lâm chưa từng cảm nhận được, mà sự nhanh nhạy thấu hiểu lòng người của Nhã Lâm cũng khiến Tiểu Đào cảm nhận được cảm giác thân thuộc. Nhìn tình cảm như tỉ muội của hai người, Trần Cẩn Phong rất hài lòng. Có lẽ hai cô nương cùng lứa tuổi ấy đã gạt bỏ được quá khứ đau thương mà cùng nhau tận hưởng cuộc sống hiện tại. Mà cuộc sống ấy cần có Trần Cẩn Phong trao cho họ.
* * *
Động huyệt hội Thanh Lang.
Áo choàng đen bị gió thổi tung bay, bên cạnh giường da hổ có một người đang đứng. Người đó đeo chiếc mặt nạ đỏ như máu, đưa mắt nhìn xuống bốn người đeo mặt nạ vàng ở phía dưới. Bốn người kia xếp thành hàng ngang, người ở ngoài cùng bên trái hơi đậm người, ống tay áo bên trái thắt lại buộc lên vai; người thứ hai vóc dáng gầy gò, thiếu vẻ cường tráng của người học võ; người thứ ba không cao nhưng ẩn dưới lớp mặt nạ lại phát ra khí chất anh dũng; người cuối cùng có vóc dáng tương đối vạm vỡ.
"Đông đường chủ, Nam đường chủ, Tây đường chủ, Bắc đường chủ, triều đình đã biết được hang ổ của chúng ta, không lâu nữa sẽ phái binh tới tấn công, bốn vị đường chủ đã có sự chuẩn bị chưa?"
"Bẩm tông chủ, thuộc hạ đã chuẩn bị chu toàn." Bốn người đồng thanh đáp.
Gã đeo mặt nạ đỏ gật đầu, nói tiếp: "Nam đường chủ, ngươi đã xử lý ổn thỏa chuyện bản tông chủ giao chưa?"
"Tông chủ yên tâm." Người có vóc dáng gầy gò đáp: "Thuộc hạ và chúng huynh đệ đã hoàn tất bố trí, chỉ chờ tông chủ bắt đầu kế hoạch."
"Ừm." Tông chủ gật đầu, giơ tay lên với bốn người: "Thành công hay không quyết định bởi trận này. Hôm nay Trung đường chủ không có mặt, bốn người các ngươi với ta sống chết có nhau, đợi khi chúng ta thành công, vinh hoa phú quý các ngươi hưởng thụ không hết." Nói xong gã bật cười lớn. Bốn người cũng cười phụ họa theo.