Mê Án Đường Triều

Chương 8: Chương 8: Nghi Ngờ





Nghe những lời này của chủ quán, cả hai người đều bị bất ngờ, không ngờ vụ án lại trở nên phức tạp như vậy, xem ra chi tiết này không thể xem thường.
"Huynh hiểu tiếng Đột Quyết?" Trần Cẩn Phong nhìn chằm chằm chủ quán.
"Thật tinh tường." Chủ quán trong lòng thầm nghĩ, không ngờ chàng trai trẻ tuổi này lại có cái nhìn sắc bén đến vậy, dừng lại một lúc rồi tiếp lời: "Tiểu nhân lúc còn nhỏ từng sống ở biên giới Đột quyết nên có thể hiểu được vài câu giao tiếp cơ bản."
Trần Cẩn Phong gật đầu: "Được rồi, những việc này không được nói với người bên ngoài, nhớ ra điều gì thì đến nói với tôi." Nói đoạn lấy từ trong túi ra một nén bạc đặt vào tay Nhục Cầu.
Chủ quán ngẩng đầu nhìn rồi vội đặt nén bạc lên bàn: "Nén bạc này tiểu nhân không nhận được, có người chết trong quán của tiểu nhân, lại còn làm phiền các vị phải phá án, tiểu nhân cảm kích còn không kịp, sao có thể nhận bạc được chứ ạ." Nói xong liền quay người đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy chủ quán rời đi, Cẩn Phong mỉm cười, cất nén bạc vào lại tay áo, nói: "Tôi nghĩ chúng ta nên đi hỏi thêm những người xung quanh về cái người mặc đồ đen đó."
"Tiếp theo hỏi tiểu nhị của quán đi." Lý Kính Dư cười nhăn nhở, Cẩn Phong gật đầu.
Dò xét một lượt, thu hoạch của Trần Cẩn Phong không tồi.

Người báo tin là nhân viên của quán Tiểu Ngũ, theo lời anh ta buổi tối hôm Tiểu Ngũ tới phòng Dương Tu để thu dọn bát đũa sau bữa tối, nghe thấy trong phòng có tiếng nói chuyện của hai người.


Thế là anh ta len lén áp tai vào cửa để nghe lỏm.
"Có thể nghe ra, Dương lão gia rất kính trọng vị khách kia, gọi hắn ta là Vương.

Tính khí người này rất nóng nảy, tiểu nhân nghe thấy loáng thoáng hắn nói Dương lão gia phản bội, phạm thượng, còn bắt Dương lão gia phải tự kết thúc.

Tiểu nhân nghe đến đây sợ quá nên mới không dám nghe tiếp, bát đũa cũng không thu dọn mà vội đi luôn."
Trần Cẩn Phong nghe vậy cố kiềm chế cơn giận của bản thân: "Sao đến bây giờ ngươi mới nói?"
"Tiểu nhân không dám ạ, tiểu nhân vẫn muốn sống thêm mấy ngày nữa.." Tiểu Ngũ ngẩng đầu nhìn vị đại nhân trước mặt.
"Người đó là nam hay nữ?"
"Tiểu nhân nghe được giống như hai người nam, nhưng cũng lại giống 1 nam 1 nữ, bọn họ nói chuyện rất bé, chỉ lúc xảy ra cãi vã không cẩn thận mới nói to nên tiểu nhân mới nghe lén được ạ."
Trần Cẩn Phong lấy từ trong tay áo ra nén bạc rồi đặt trên bàn, nói với Tiểu Ngũ: "Cầm lấy đi, những lời này không được nói với bất kì ai."
Nhìn thấy bạc, mắt Tiểu Ngũ sáng lên: "Tạ lão gia, tiểu nhân nhất định không nói đâu." Nhìn Tiểu Ngũ ngắn ngủn thế kia mà động tác nhảy lên lấy bạc cũng nhanh nhẹn ra phết.
"Tiểu Ngũ, ngươi biết tiếng Đột Quyết không?" Trần Cẩn Phong hỏi bâng quơ, thấy Tiểu Ngũ có vẻ hoài nghi chàng liền giải thích: "Dạo này ta khá có hứng thú với tiếng Đột Quyết, muốn tìm một thầy dạy, ngươi có người bạn nào dạy dược không?"
"À, haha, tôi nào biết được, tôi cũng không quen ai như vậy cả, nếu ngài muốn học tôi có thể đi hỏi giúp cho."
"Ồ, vậy không phiền người nữa, ngươi lui xuống đi." Trần Cẩn Phong vô thức phủi bụi trên áo.
Thoang chốc đã không thấy bóng dáng Tiểu Ngũ đâu.
Trong phòng Trần Cẩn Phong.
Cẩn Phong lôi từ trong tay áo ra một tờ giấy rách nát, đây chính là mảnh giấy có nhiều kí hiệu kì lạ được tìm thấy trong phòng Dương Tu.


Chàng cẩn thận quan sát, Lý Kính Dư đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn dáng vẻ xuất thần của bạn mình.
Tấu Lương Miễn bước ra từ phòng trọ cuối cùng phía Tây, bước nhanh đến phòng Trần Cẩn Phong.

Vừa bước vào thấy Trần Cẩn Phong đang đứng lặng, đơ ra nhìn mảnh giấy, Tấu Lương Miễn cười một cái rồi vỗ vỗ vào vai chàng.
"Có tin gì không?" Trần Cẩn Phong hỏi.
Tấu Lương Miễn cười nhẹ, nói: "Theo lời khách trọ thì tầm chiều tối hôm đó quả thực có nhìn thấy một nam tử che mặt mặc đồ đen, bước rất nhanh lên lầu hai, do cách ăn mặc đặc biệt nên khiến mọi người khá chú ý."
Lúc này Trương Liên Chi cũng về đến phòng: "Cẩn Phong, có phát hiện.

Có khá nhiều người đều trông thấy, hôm đó vừa ăn cơm xong thì có một nam tử che mặt đi ra từ phòng Dương Tu.

Còn nói người này khá thấp, lại hơi mập, thậm chí có người còn nói từng nhìn thấy hắn ta ở đâu đó rồi."
"Nói như vậy thì không phải Nguyên Thân rồi, Nguyên Thân không mập." Tấu Lương Miễn nói.
"Cũng chưa chắc, cậu không để ý đứa bé đi bên bọn họ à, không phải vừa thấp vừa mập sao.

Nói không chừng người che mặt tối đó là do đứa trẻ cải trang." Trương Liên Chi tự tin nói.
"Đúng, rất có khả năng, cậu xem cái vết bớt đỏ trên mặt đứa bé đó, tôi nghĩ tên đó che mặt sở dĩ là để che đi cái vết bớt bắt mắt đó." Lý Kính Dư phụ họa.
"Nói vậy thì đứa bé đó là hung thủ? Sao có thể chứ, đứa bé nhỏ như vậy võ công hơn được Dương Tu sao?" Tấu Lương Miễn vẫn tỏ ra vô cùng nghi ngờ.
"Cái này cũng có khả năng, Dương Tu có tâm lí đề phòng với người khác, nhưng với trẻ con, huynh ấy làm sao ngờ được nó sẽ giết mình." Trương Liên Chi vẫn cho là phân tích của mình có lí.
"Lời huynh nói bề ngoài cũng khá có lí." Trần Cẩn Phong mỉm cười, cầm cái quạt trong tay chống dưới cằm.
"Cái gì mà bề ngoài, về cơ bản là có lí." Bộ dạng tán đồng lời Trương Liên Chi một cách khoa trương của Lý Kính Dư khiến Trần Cẩn Phong cười không khép được miệng.

"Huynh đã bao giờ nghĩ qua lời của tiểu nhị trong quán, khi Dương Tu với người đó tranh cãi, huynh ấy kính cẩn gọi hắn ta là Vương không.

Theo tôi biết thì Đột Quyết không có Vương Thượng nào nhỏ tuổi như vậy.

Ngoài ra, giả dụ đứa bé đó là Vương Thượng, nhất định không phải là một nhân vật đơn giản, lúc bọn họ xảy ra tranh cãi, Dương Tu không thể không có tâm lí phòng bị với hắn ta.

Thêm nữa hôm đó tên che mặt đã hỏi chủ quán phòng Dương Tu là phòng nào, nếu thật sự hắn là trẻ con thì chủ tiệm sao lại không nghe ra được?" Trần Cẩn Phong nói vậy khiến Lý Kính Dư á khẩu không biết nói gì thêm.
"Có thể đứa bé này đặc biệt, nó biết giả giọng người lớn." Trương Liên Chi vẫn cố chấp.
"Được rồi, cứ cho là hắn có khả năng đấy, thế nụ cười trên mặt Dương Tu là sao? Vương Thượng đã buộc tội huynh ấy phản bội, phạm thượng, lẽ nào huynh ấy vẫn phải cười lúc bị Vương Thượng giết?" Trần Cẩn Phong tiếp lời.
"Có thể Dương Tu vốn dĩ không phản bội, để thể hiện sự trung thành của mình, tình nguyện chết dưới lưỡi dao của Vương Thượng." Lý Kính Dư dựa vào lời Trương Liên Chi, đột nhiên nghĩ ra những điều này.
"Nói như vậy, cả cái quán trọ này vừa thấp vừa mập ngoài chủ quán ra thì chỉ có mỗi đệ ấy.

Nhưng nếu xuất hiện công khai trước mặt mọi người như vậy, lại che mặt rồi đi lên lầu hai, há chẳng phải tự để lộ bản thân sao, tại sao phải chọn thời điểm vừa ăn cơm xong để tìm Dương Tu chứ.

Tôi cảm thấy có một khả năng, chính là người che mặt muốn được mọi người nhìn thấy, còn hung thủ thật sự vấn đang lẩn trốn trong bóng tối." Trần Cẩn Phong ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hơn nữa, sở dĩ tôi khẳng định không phải Hoán Nhi, bỏi lúc tên che mặt đến tìm Dương Tu là quá giờ cơm tối, lúc đó Hoán Nhi đang ở với tôi." Trước mắt Trần Cẩn Phong như lại hiện ra hình ảnh cậu bé trong sáng đáng yêu tay cầm hoa dại "Có phải huynh đang không vui không, vậy huynh ngửi thử hoa đi, mùi hương hoa sẽ giúp huynh vui hơn đó.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.