Mẹ Ảnh Đế Là Fan CP Của Tôi

Chương 2



"Giang Lê…Lâm Thanh Dã, sao cô lại ở đây?"

Hứa Y Nhiên lắc eo đi đến, ánh mắt liếc nhìn chiếc Rolls-Royce quen thuộc bên cạnh, lập tức che miệng cười khẩy.

"Không phải chứ, Lâm Thanh Dã, cô đến cùng Chu tổng chào hỏi à?"

"Chu tổng không thích cùng người ngoài tiếp xúc, cô tỉnh tỉnh lại đi."

6.

Trợ lý của Hứa Y Nhiên cùng một vài nhân viên công tác cũng âm dương quái khí nói.

"Muốn trèo lên quan hệ, cũng phải ước lượng ước lượng xem bản thân mình có mấy cân mấy lạng."

"Đúng vậy a, mỗi lần quay xong một bộ phim đều điên cuồng cùng nam chính cọ nhiệt độ, tạo scandal, thật sự là chịu hết nổi rồi."

Bọn họ đang nói về bộ phim trước đây của tôi, thật trùng hợp, Hứa Y Nhiên cũng là nữ chính trong bộ phim đó. Nam chính là một tân nhân trẻ tuổi, Cố Nguyên. Đoàn làm phim ban đầu đã sắp xếp để cậu ta và Hứa Y Nhiên xào CP.

Hứa Y Nhiên không nguyện ý, sợ ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong lòng Giang Lê nên đã tìm người lén chụp ảnh tôi và Cố Nguyên. Hai chúng tôi bất quá chỉ đứng trong góc trò chuyện vài câu, kẻ chụp ảnh rất điêu luyện, đã chọn góc chụp khó, đem hai chúng tôi nhìn trông rất ái muội.

Cố Nguyên đã có bạn gái quan hệ khá ổn định trong ngành, ngay khi bức ảnh này được tung ra, tôi đã ngay lập tức bị fan của cậu ta mắng đến mức tạo nên nhiệt.

Trong miệng Hứa Y Nhiên, tạo thành nguồn nhiệt dành cho tôi.

Tôi lười nói chuyện với cô ta nên quay người đi vào phòng thay đồ.

Hành vi của Chu tổng mặc dù khiến tôi khá ngạc nhiên nhưng cũng không quá coi trọng, chỉ xem như bà ấy nhất thời hứng khời, muốn gặp mặt CP thật. Tuy nhiên không ngờ ở độ tuổi như thế của bà ấy lại có khả năng hành động như vậy, nhưng cũng có thể hiểu được.

Không ngờ một tuần sau, bà ấy lại mời tôi đến quán cà phê và trực tiếp đưa cho tôi tấm séc 60 triệu, muốn xem tôi và Giang Lê yêu đương.

Thẳng thắn mà nói, một chiếc bánh to từ trên trời rơi xuống, tôi rất là tâm động.

Nhưng tâm động lúc sau, càng nhiều hơn là sự cảnh giác.

Cái này là vừa lấy được tiền vừa có được người, dựa vào đâu mà chỗ tốt đều rơi vào mình a, rốt cuộc đây miếng bánh hay cái bẫy?

Kia chính là Giang Lê và Chu Huệ Minh, tôi tính là thứ gì, đáng để bọn họ bỏ ra 60 triệu để thiết kế bẫy tôi?

Đầu óc tôi đang hỗn loạn, dù có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, dứt khoát không quản nữa.

Trước mắt, cả Chu tổng và Giang Lệ đều chưa chính thức phản hồi về vấn đề này, tôi cũng không tiện nói gì. Mấy loại chuyện kiểu này, rang xào vài ngày, độ nhiệt sẽ sớm giảm xuống.

Nhưng không ngờ đến, khó khăn lắm sự việc mới lắng xuống một chút, Chu tổng liền bước ra phát tuyên cáo, hot search lại bùng nổ.

Trương tỷ vỗ vai tôi hít một hơi thật sâu.

"Trời ạ! Xong rồi, Lâm Thanh Dã, chúng ta tiêu đời rồi!"

"Cuối tuần sau sinh nhật Châu tổng, bà ấy đột nhiên muốn mời toàn bộ đoàn làm phim đến nhà mình làm khách và phát sóng trực tiếp.”

"Bà ấy chính là muốn trước mặt sỉ nhục em đó. Kia là tu la tràng như thế nào? Chị đây thậm chí còn không dám tưởng tượng."

7

Chu tổng rất thích náo nhiệt, hàng năm đều tổ chức tiệc sinh nhật rất long trọng, đặc biệt vì Giang Lê làm trong ngành giải trí, ngoài những nhà chính trị và kinh doanh có danh tiếng, nhiều minh tinh nổi tiếng cũng sẽ tham dự.

Những năm trước, an ninh các bữa tiệc sinh nhật rất nghiêm ngặt, không một bức ảnh nào có thể bị rò rỉ.

Cư dân mạng kích động sắp điên luôn rồi.

"Ôi trời ạ! Đây là loại tiệc ma quỷ náo nhiệt gì vậy?!"

"Chu Huệ Minh, thần của tôi, nữ nhà giàu số một xé nát nữ minh tinh, sao tôi có thể không bỏ ra tiền để xem cái này?”

"Đặc biệt nhấn mạnh mời toàn bộ đoàn làm phim, nếu không với địa vị của Lâm Thanh Dã, căn bản không đủ tư cách, bà ấy rất rõ ràng là nhằm vào a."

"Bà ấy rốt cuộc sẽ đối phó với Lâm Thanh Dã như thế nào nhỉ? Là giết gà dọa khỉ à? Thực sự rất rất mong chờ!"

"Người tiện sẽ tự bị trời phạt. Sự nghiệp trong vòng của Lâm Thanh Dã chuẩn bị đi đến hồi kết rồi."

Bình luận đổi mới như điên, Hứa Y Nhiên khoanh chân ngồi trên ghế sofa cười lớn:

"Ây da, Lâm Thanh Dã, tôi mà là cô, hiện tại liền tìm một cái lỗ dưới đất để trốn rồi."

"Cô còn chưa nhìn thấy thủ đoạn của dì Chu a. Chậc chậc, mất mặt đến mức muốn ném xuống tận Thái Bình Dương luôn.”

Tôi đang đứng cạnh quầy bar uống cà phê, Hứa Y Nhiên đứng dậy, đi tới chỗ tôi rót nước, rồi cố tình đụng vào tôi.

“Có một số người, không biết dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào để quyến rũ Giang Lê!”

“Chỉ là chơi đùa một chút, cô cho rằng anh ấy sẽ thích cô thật ư?” Cà phê nóng hổi bắn tung tóe khắp người tôi, giờ thì tôi cũng tức giận rồi.

"Không thích tôi, chẳng lẽ thích cô?"

“Cô ở Giang gia được hoan nghênh như vậy, sao Chu tổng không cho cô 60 triệu tiêu?”

Hứa Y Nhiên ở công ty địa vị cao hơn tôi, những người khác từng gặp, người người lần lượt nghiêng về phía cô ta.

“Lâm Thanh Dã, cô nói lung tung cái gì vậy? Chu tổng thừa nhận Hứa Y Nhiên chính là con dâu tương lai, sau này cô ấy sẽ có toàn bộ Chu gia, còn kém 60 triệu này?”.

Trợ lý của Hứa Y Nhiên cũng ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi.

"Đúng vậy, quả nhiên là từ tầng lớp thấp đi lên, cô cho rằng 60 triệu là một số tiền rất lớn, trong mắt người khác, bất quá là xem cô bồi con trai người ta chơi mấy ngày, tùy tiện cho cô thôi."

Tôi trợn trắng mắt, tung ra đòn kết liễu.

"60 triệu cũng không phải là một số tiền lớn, vậy lương tháng 6000 tệ của cô mới lớn nhiều à?”.

"Cô…"

Tiểu trợ lý tức giận đến mức đứng dậy định đánh tôi, Trương tỷ vội vàng đi tới đứng giữa chúng tôi.

8.

“Bỏ đi bỏ đi, em là một nữ minh tinh, cùng bọn họ lôi lôi kéo kéo, chính là hạ thấp thân phận!”

Trương tỷ kéo tôi vào phòng làm việc, đóng cửa lại, không ngừng thở dài.

"Thanh Dã, chuyện này không dễ giải quyết như vậy."

"Hứa Y Nhiên tuy lời nói khó nghe nhưng cũng có lý, Chu tổng thực sự rất đáng sợ. Hay là chị chuẩn bị một số lễ vật, em trước tiên đi xin lỗi bà ấy trước, để bà ấy buông xuống một chút khẩu khí.”

"Thà bị bà ấy làm nhục ở nơi riêng tư còn hơn là xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy. Đến lúc đó nhỡ không kiểm soát được, thế thì cảnh tượng mất mặt đó sẽ theo em cả đời!”

"Làm gì mà nghiêm trọng như vậy? Em không đến đó không phải là được sao?"

"Không được, chị hỏi qua rồi, đây là thuộc hoạt động của công ty, em không đi được tính là vi phạm hợp đồng. Chị nghĩ Chu tổng đã liên lạc với lão bản chúng ta để thông qua, ai da, em hiện không đủ khả năng chi trả tiền vi phạm hợp đồng.”

Vừa nói, Trương tỷ bản thân lại lo lắng, gọi điện rất nhiều lần, nhờ người chuẩn bị quà cáp, sau đó nhất quyết muốn chở tôi đến Giang gia đích thân xin lỗi.

Tôi không muốn đi.

"Trương tỷ, thực ra mọi chuyện không như chị nghĩ đâu. Chu tổng đưa 60 triệu đó…." Trương tỷ hùng hùng hổ hổ lôi tôi vào xe rồi đạp ga.

“Không phải muốn em phải chia tay, mà là yêu cầu em yêu đương với con trai bà ấy?”

Tôi: "Ah, sao chị biết? Đúng đúng đúng, chính là như vậy!" Trương tỷ một tay xoay vô lăng, tay kia buông ra, búng trán tôi một phát.

"Đúng cái mông, chị nói cho em biết, bây giờ đều là mấy giờ rồi, lại còn có thời gian để nói đùa?”. Trương tỷ tính tình nóng nảy, đối tôi lại rất chân thành.

Trên mạng có tin đồn rằng, tôi được tìm kiếm tài năng phát hiện khi đang ở bar bồi uống rượu, thực ra hôm đó là sinh nhật của bạn tôi, chúng tôi cùng nhau tổ chức, Trương tỷ ngồi ở ghế bên cạnh, lấy một tấm danh thiếp của công ty đưa cho tôi.

Vì ngoại hình xinh đẹp mà kể từ khi ra mắt, tôi đã vướng phải rất nhiều scandal, Trương tỷ không một chút khó chịu, kiên nhẫn giải thích giúp tôi.

Lần này cũng vậy, xảy ra chuyện, chị ấy so tôi còn lo lắng hơn.

Tôi không thể từ chối chị ấy, chỉ đành cắn răng chịu đựng, cầm đồ bước vào cửa lớn Giang gia.

9

Chu tổng mặc bộ y phục ở nhà kiểu Trung Quốc đang nằm trên ghế sofa.

Màn hình lớn đối diện đang chiếu bộ phim truyền hình giữa tôi và Giang Lê.

Khu dân cư đổ nát dưới lầu, tôi mặc đồng phục học sinh, trên tay cầm một cuốn sách, ngượng ngùng mím môi chào Giang Lê.

"Giang Bắc Thần, cậu cũng tới đây, thật trùng hợp."

Giang Lê nhìn chằm chằm vào tôi, nắm chặt lòng bàn tay, yết hầu nuốt một miếng nước bọt.

"Không trùng hợp."

"Lâm Thanh Thanh, tôi đang đợi cậu."

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, gió thổi tung váy đồng phục, chàng trai mặc áo sơ mi trắng với đôi mắt rực lửa, khuôn mặt tràn đầy ái mộ và khao khát.

Lúc này, ngay cả khi đứng trước màn hình, tôi cũng không khỏi đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Tôi phải nói rằng kỹ năng diễn xuất của Giang Lê thực sự rất tuyệt vời.

Chu tổng: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!" Lúc này, một ông già chống nạng đi ngang qua, Chu tổng kích động vỗ tay.

"Ai da, ông ta thật đáng chết a. Giang Bắc Thần cuối cùng cũng lấy hết can đảm để tỏ tình. Ông mau cút ra đi!"

Cô giúp việc nhắc nhở.

"Chu tổng, có khách đến."

Tôi lúng túng đặt món quà trên tay xuống, ho một cách khéo léo.

"Chu tổng, xin chào, cháu.."

"Thanh Thanh, cháu đến thật tốt quá. Đi thôi, ta dẫn cháu đi tìm Giang Bắc Thần."

Chu tổng nhiệt tình nắm tay tôi, quay lại nhìn chằm chằm vào màn hình, không ngừng khen ngợi tôi.

"Thanh Thanh, kỹ năng diễn xuất của cháu thật tốt. Cháu nhìn cháu ngượng ngừng, đôi mắt rung động kia, ai da, giữa hai người các cháu có nhiều tia lửa nóng."

Tôi khiêm tốn theo bản năng: "Không có, không có, như thường như thường ạ."

Châu tổng siết chặt tay tôi, đôi mắt phát sáng.

"Hửm? Như thường?"

“Vậy ra đây không phải là diễn xuất mà là cảm xúc thật sự?”

10.

Tôi hoàn toàn không biết phải nói gì chỉ có thể im lặng, ngoan ngoãn đi theo Chu tổng. Căn biệt thự khổng lồ giống như một mê cung, trên đầu có những ngọn đèn pha lê lấp lánh, dưới chân lát đá cẩm thạch sáng bóng, kéo dài suốt chặng đường, tưởng như không có điểm kết thúc.

Sau khi đi hai lần thang máy, một bể bơi khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

Bên cạnh bể bơi là một vòng tròn ghế sofa chìm, Giang Lê mặc áo choàng tắm màu trắng đang ngủ trên ghế sofa.

Tôi đi chậm lại.

"Chu tổng, anh ấy đang ngủ. Cháu ngày khác lại… "

Vẻ mặt của Chu tổng đột nhiên thay đổi, bà ấy ném tay tôi ra và lao về phía Giang Lê.

"Xong rồi, Giang Lê chết đuối rồi!"

"Nhanh, Thanh Thanh, mau tới đây nhanh!"

"A? Bác có chắc là anh ấy chết đuối không?"

Tôi thấy thật khó tin, người nào mà sau khi chết đuối lại có thể tự mình bò lên ghế sofa, vẫn mặc áo choàng tắm khô ráo và trông… bình thản đến vậy?

Chu tổng gật đầu chắc nịch.

"Đây là biểu hiện của chết đuối chậm, Giang Lê chưa bao giờ nằm ngủ ở chỗ này, tiểu tử này chỉ là đang cậy mạnh thôi, chắc chắn đã bơi quá lâu, nhìn sắc mặt tái nhợt của nó!"

"Ta đi gọi bác sĩ gia đình. Cháu nhanh hô hấp nhân tạo cho nó đi."

Chu tổng nói xong liền bỏ chạy, tôi ngập ngừng ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Lê.

Biểu hiện chết đuối chậm, đó là cái gì? Chu tổng không phải đang nói đùa tôi chứ? Nhưng nếu, nếu điều này là sự thật, Giang Lê có chuyện mệnh hệ gì, làm sao tôi có thể gánh vác nổi trách nhiệm này? Tôi nhìn chằm chằm vào Giang Lê, sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của Giang Lê ba giây, tim tôi lỡ nhịp, đầu cúi lại gần.

Khi môi sắp chạm vào, Giang Lê mở đối mắt ra.

"Lâm Thanh Dã…”

"Cái gì cô cũng đều tin à?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.