Dọc theo đường đi hai người đều có vẻ có chút nặng nề. Thật ra Điền Kỳ Kỳ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, nhưng lại không biết hỏi từ đâu. Khi xe chậm rãi ngừng ở trước một biệt thự vô cùng hoa lệ. Biệt thự theo phong cách kiểu Âu kinh điển, đại sảnh rộng mở thông thấu, còn có phủ kín vô số phù điêu trang trí, khắp nơi đều là chuẩn bị cho người ta hưởng thụ.
“Nơi này là?” Điền Kỳ Kỳ có loại cảm giácđặt mình trong cung điện. Nơi này khác với sơn trang Điền Lâm, tòa nhà nơi đó chính càng thiên hướng phong cách cổ điển, mà nơi này xác thật một loại lộng lẫy thuần hiện đại. Đèn treo thủy tinh rực rỡ lung linh, có phong cách hoa mỹ kiểu Italy. Trong phòng khắp nơi đều lộ ra sắc điệu quý khí, không hề che dấu phẩm vị tôn quý cùng kinh điển của người đàn ông này.
“Nhà tôi.” Lâm Dật một ngữ khí theo lý thường. Anh mặc một thân tây trang thuần thủ công cực kỳ vừa người, màu sắc đậm làm anh nhìn qua càng thành thục mị lực, thần thái sáng láng mắt tinh tường mang theo thâm thúy không giồng người thường, hình dáng điêu luyện sắc sảo, giữa giơ tay nhấc chân mang theo khí thành vương giả tự nhiên. Ưu nhã, mê hoặc, khí phách, tựa hồ bất kỳ một từ ngữ đơn thuần nào cũng không quá thích hợp hình dung người đàn ông này, chuẩn xác mà nói, hẳn là -- tà khí, tà khí đẹp đẽ quý giá. Còn có khí phách, khí phách sinh ra đã có sẵn!
“Anh dẫn tôi tới nhà anh làm gì?” Điền Kỳ Kỳ lập tức có loại xúc động bỏ chạy. Nhìn bộ dáng đúng lý hợp tình của anh, Điền Kỳ Kỳ lại mất tự tin một chút. Khuôn mặt nhỏ thuần mỹ bởi vì lo lắng mà trở nên trắng bệch, nhưng đôi mắt giống như sao băng lại vẫn chấp nhất nhìn anhchăm chú.
“Cô nói tôi mang cô tới nhà của tôi làm gì?” Lâm Dật hư lạnh, tựa hồ chẳng thèm ngó tới bộ dáng của cô. Nhưng lại tự nhiên bắt đầu cởi nút áo giải, cởi áo khoác ra.
Đôi mắt Điền Kỳ Kỳ đều nhìn thẳng, tay nhỏ gắt gao nắm lại, vô số cảnh tượng không tốt xẹt qua trong đầu, căng thẳng hô hấp một hơi, ngược lại nhìn về phía cửa, tựa hồ là đang đánh giá đi ra ngoài cần dùng mấy bước.
“Theo tôi tiến vào.” Lâm Dật cố ý xem nhẹ vô số động tác nhỏ và đôi mắt nhỏ kia của Điền Kỳ Kỳ, tiếp tục phân phó.
Nhưng anh giữ kín như bưng lại càng dẫn phát miên man bất định của Điền Kỳ Kỳ, “Anh…… rốt cuộc anh muốn làm gì?” Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như trẻ con của cô trướng đến một mảnh đỏ bừng.
Lâm Dật nhìn biểu tình mất tự nhiên kia của cô, quả thực hoài nghi đầu nhỏ cô đựng thứ gì, anh cúi người đến gần cô, “Cô nói tôi muốn làm gì? Cô cảm thấy tôi sẽ làm gì?” Lâm Dật không hề che dấu ý vị đùa giỡn càng làm Điền Kỳ Kỳ khẩn trương nói không ra lời. Chỉ là vừa lui về phía sau, thiếu chút nữa lảo đảo té lăn trên đất.
May mắn Lâm Dật tay mắt lanh lẹ đỡ cô, “Cô nha, thật không biết cô suy nghĩ cái gì. Nhanh lên, xong rồi tôi đưa cô về nhà.” Lâm Dật lạnh lùng ném xuống một câu liền đi vào một phòng bên cạnh.