Mẹ Bỏ Qua Cho Daddy Đi

Chương 140



Editor: May

Ở tập đoàn Điền Lâm điều chỉnh phương án marketing cùng sách lược tuyên truyền chưa đến một tuần, sản phẩm quốc tế Hoa Xa ở trong đông đảo trung tâm thương mại sôi nổi hạ giá, cho dù bọn họ làm giảm giá lớn ở trên giá cả, nhưng cuộc chiến giá cả vẫn không thể đủ xoay chuyển cục diện của bọn họ.

Vốn tổng tài quốc tế Hoa Xa còn ở nước ngoài đi công tác cũng không thể không thay đổi hành trình về nướctrước tiên. Hai ngày này đã gọi điện thoại tới hẹn Lâm Dật vô số lần, đều bị Lâm Dật lấy lý do không có thời gian đẩy đi. Hai ngày này có thể chính là kỳ hạn cuối cùng của quốc tế Hoa Xa, anh suy đoán tổng tài quốc tế Hoa Xa có thể sẽ đến tập đoàn Điền Lâm chận anh.

“Chỉ có thể nói bọn họ không biết lượng sức.” Rebecca hiểu phong cách làm việc của Lâm Dật, ở trên thương trường cũng đồng dạng tuân theo nguyên tắc “Mau, tàn nhẫn, chuẩn”. Mà mọi người đều biết, Lâm Dật được công nhận tay súng thiện xạ, kỹ thuật súng lấy “Mau, tàn nhẫn, chuẩn” làm danh. Chỉ là mấy năm nay, nghiệp vụ công ty không ngừng lớn mạnh, yêu thích nghiệp dư này của anh mới bị vắng vẻ.

“Lâm tổng, Hoa tổng - tổng giám đốc quốc tế Hoa Xa muốn gặp ngài, xin hỏi?” Trợ lý lại gọi điện thoại đến lần nữa. 

“Liền nói tôi không có thời gian. Xin anh ta hẹn trước.” Lâm tổng không chút khách khí, quyết ý muốn cho anh ta bị sập cửa vào mặt.

Sau khi điện thoại Lâm Dật bị quấy rầy không biết bao nhiêu lần, anh rốt cuộc lòng mang nhân từ mà “nặn” ra thời gian hơn mười phút cho tổng giám đốc quốc tế Hoa Xa. Nghe đối phương ở trong điện thoại ăn nói khép nép cảm động đến rơi nước mắt, Lâm Dật lại khinh thường trực tiếp cắt đứt điện thoại. Dối trá như vậy, anh chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười!

“Lâm tổng, thật sự ngượng ngùng quấy rầy ngài, ngài trong lúc trăm vội nguyện ý rút ra thời gian, quả thực là thật cho tôi mặt mũi……” Lời nói đường hoàng nghe lại thật sự khiến người buồn nôn, Lâm Dật không vui nhíu nhíu mày, băng lãnh lãnh mở miệng: “Những lời này liền không cần phải nói, Hoa tổng, tôi chỉ cho ông thời gian 10 phút.” Ánh mắt Lâm Dật lạnh giống như tên bắn lén rơi xuống trên người ông ta, toàn thân anh đều tản ra một loại khí lạnh lẽo ngạo nghễ, làm người quả thực không dám nhìn thẳng.

“Được được được, tôi…… Tôi……” Hoa Thiếu Khanh muốn lớn hơn Lâm Dật vài tuổi, giờ phút này bộ dáng cúi đầu này không nhịn được khiến cho người phát ra cười nhạo. Anh ta cầm cái ly trong tay, nói lắp bắp, lại trước sau chải vuốt không ra một câu hoàn chỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.