Thanh thế long trọng như vậy, có thể nói là một hồi thịnh yến hoa lệ trong giới trang sức. Lâm Dật chỉ nhớ rõ phát ra 200 tấm thiệp mời, nhưng lại không có nghĩ đến lại sẽ đến nhiều người như vậy, có thể nói quan lại tụ tập. Chỉ là từ vẻ mặt của anh lại nhìn không ra một chút cảm xúc, trên khuôn mặt thượng đế tỉ mỉ chế tạo kia, như là đọng lại.
Đương nhiên, càng thêm khoan thai tới muộn hơn Lâm Dật chính là Điền Kỳ Kỳ. Bắt đầu triển lãm trang sức Milan, cô liền nổi lên thanh danh ở giới trang sức, trải qua lễ rửa tội của hôn lễ vương thất Tây Ban Nha, cô càng là thanh danh đại chấn. Cuộc họp báo của trang sức Điền Lâm lần này, không bằng nói là triển lãm tác phẩm cá nhân của cô, gần như hơn 50% tác phẩm mới đều là xuất từ thiết kế của cô.
Khi Điền Kỳ Kỳ kéo Lâm lão gia tử đi vào sảnh bữa tiệc, dẫn tới toàn trường một trận xôn xao, một mảnh ồ lên. Lâm lão gia tử từ sau khi “Thoái vị nhường hiền” liền không còn có hấp thụ ánh sáng ở trước mặt công chúng, mà lần này lại tinh thần long mã bộc lộ quan điểm, có thể thấy được trình độ tán thưởng của ông với nhà thiết kế mới dưới trướng tập đoàn.
Mà càng làm cho người kinh ngạc cảm thán chính là, dung nhan soái ca băng kia vào giờ phút này lại đã hòa tan, đáy mắt lạnh lùng hiện lên một chút xúc động, ưu nhã mà đi về phía bọn họ, tự nhiên mà đứng ở một bên khác của Điền Kỳ Kỳ. “Sao Bảo Bảo không tới?” Bởi vì hiện trường có chút ầm ĩ, khiến Lâm Dật không thể không để sát vào bên taiĐiền Kỳ Kỳ, như vậy liền hình thành một tư thế cực kỳ thân mật, mọi người đã phỏng đoán sôi nổi, mà hai đương sự lại hoàn toàn chưa phát giác.
“Lát nữa thằng bé ngồi xe anh Dịch Thần tới.” Điền Kỳ Kỳ vốn dĩ không muốn để Điền Bảo Bảo tham gia cuộc họp báo này, chỉ là dù bé còn nhỏ tuổi nhưng từ trước đến nay rất có chủ kiến. Lúc trước ở Milan bé không có đi theo đi, cho nên lần này bé nhất định phải chính mắt chứng kiến mami của bé huy hoàng.
Lâm lão gia tử liếc mắt nhìn bọn họ một cái, con ngươi tang thương chớp động một chút ánh sáng thâm thúy. Rồi sau đó ông chống quải trượng, đi đến chỗ bạn bè và đối thủ ngày xưa, tán gẫu. Đối với ông mà nói, hiện giờ ông chỉ cần hưởng thanh phúc là đủ rồi. “Thế giới là của chúng ta. Cũng là của lớp trẻ. Nhưng cuối cùng vẫn là của lớp trẻ, lớp trẻ giống như là mặt trời lúc 8-9 giờ sáng sớm.” Những lời này vẫn là rất có đạo lý.
Nghe được tên Dịch Thần, giữa mày Lâm Dật nhíu chặt một chút, nhưng không có dấu vết. Ngay sau đó liền mời cô đi vào trong.