“Nói, cậu không tính toán thẳng thắn với anh ta sao? Rốt cuộc hiện tại các người là tình huống như thế nào?” Lôi Vũ bởi vì lúc trước vẫn luôn vội vàng chuyện của mình, cũng liền sơ sót chuyện của Điền Kỳ Kỳ một chút.
“Thẳng thắn? Thẳng thắn như thế nào? Xách Bảo Bảo đến trước mặt anh ta nói, này, đây là con trai anh, tôi chính là nói cho anh biết một tiếng.” Điền Kỳ Kỳ lại chưa từng nghĩ tới muốn chủ động thẳng thắn với anh. Tốt nhất anh có thể cả đời cũng không biết, như vậy liền sẽ vẫn luôn bình an không có việc gì.
“Thôi, không nói chuyện này với cậu. Thật rắc rối! Không nghĩ, đi, đi bồi tớ nhìn xem trang phục tớ thiết kế bán thế nào.” Lôi Vũ lôi kéo Điền Kỳ Kỳ vòng qua khu châu báu lên lầu.
Dạo phố xong, mới đi ra từ trung tâm thương mại, Điền Kỳ Kỳ lại nhận được điện thoại cùa Kim Nhược Lâm, nói là Kim phu nhân chuẩn bị một bàn đồ ănphong phú, muốn cô buổi tối về biệt thự ăn cơm. Điền Kỳ Kỳ nghĩ chính mình xác thật đã rất lâu không trở về, có chút băn khoăn, vì thế đáp ứng rồi.
Vốn dĩ Kim Nhược Lâm nói phái xe đi đón cô, bị Điền Kỳ Kỳ không ngừng chối từ. Điền Bảo Bảo thực hiểu chuyện vừa thấy được trưởng bối, đã chào người. Làm Kim Mậu Sâm và Kim phu nhân nghe thật là cao hứng.
“Đứa nhỏ này cũng thật hiểu chuyện. Tới, để bà nội ôm một cái.” Kim phu nhân cườitừ ái, ngược lại là một bộ dáng vui mừng.
“Con đứa nhỏ này, nếu không phải gọi điện thoại bảo con tới, chỉ sợ con đã muốn quên nơi này là nhà con đi. Con nhìn xem mấy ngày này con đều gầy.” Kim Mậu Sâm nhìn cô, đột nhiên biến thành một người ha hiền từ, ngược lại làm Điền Kỳ Kỳ trong khoảng thời gian ngắn có chút không thích ứng được.
“Chị Kỳ Kỳ, chị cũng thật ghê gớm. Mấy ngày này trên báo chí đều là tin tức của chị, trang sức châu báu chị thiết k, những người bạn của em đều thích đến không thôi.” Kim Nhược Lâm lật tạp chí, vừa vặn lật tới một tờ đăng thiết kế của cô.
“Thật sự sao.” Nghe được mọi người khen, Điền Kỳ Kỳ ngược lại có chút ngượng ngùng. Nhưng đồ mình thiết kế có thể được tán thành rộng rãi, cô vẫn là thật cao hứng. Đương nhiên, cô ngẫu nhiên cũng sẽ nghe được một ít lời nhàn thoại, ví dụ như có người sẽ nghi ngờ cô, mới vào Điền Lâm nửa năm, liền lấy được thành tựu như thế, vì vậy sẽ hoài nghi giữa cô và Lâm Dật sẽ có quan hệ không chính đáng gì. Lại ví dụ như nói cô tuổi còn trẻ lại có một đứa nhỏ sáu bảy tuổi, tất nhiên sinh hoạt không kiềm chế, dan díu với bao nhiêu người gì đó. Tuy rằng những chuyện cũng không có đăng báo, nhưng dù sao giấy không thể gói được lửa, nhiều người lắm miệng. Nhưng từ trước đến nay cô đều không để những tin đồn trên phố này ở trong lòng, thích nói như thế nào cứ để cho bọn họ nói như thế đó.
“Được, ăn cơm trước đi, cơm nước xong lại nói chuyện.” Kim Diệp Lâm nhìn người hầu đã bố trí tốt bàn ăn, thúc giục bọn họ dùng cơm trước. Đáy mắt thâm trầm dấu diếm bao nhiêu cảm xúc nói không rõ. Ngày đó Điền Lâm mở cuộc họp báo ở đế cung, anh ta cũng đi. Chẳng qua người quá nhiều, Điền Kỳ Kỳ cũng không có phát hiện anh ta thôi. Mà anh ta đứng ở một bên, nhìn Điền Kỳ Kỳ giống như công chúa tôn quý nhất được mọi người chú ý, một thân hoa lệ, phong hoa tuyệt thế kia, bộc lộ hết phong thái.