“Chị Kỳ Kỳ, về sau chị phải trở về nhiều một chút, chị xem chị vừa về tới, mọi người rất náo nhiệt.” Kim Nhược Lâm nhìn bộ dáng thịt đô đô đáng yêu của Điền Bảo Bảo, cũng nhịn không được muốn trêu chọc bé. Một bữa tối, bởi vì sự tồn tại của Điền Bảo Bảo, tất cả mọi người đều tiếng nói vui vẻ không ngừng, chợt vừa nhìn, thật là một trường hợp hoà thuận vui vẻ.
“Con xem, có một đứa nhỏ chính là náo nhiệt. Ngày thường các con đi làm đi làm, đi ra ngoài chơi đi ra ngoài chơi, một mình ta ở nhà cũng không biết làm cái gì mới có thể giết thời gian……”
“Anh, anh hiểu ý của mẹ đi.” Kim Nhược Lâm dùng khủy tay chọt chọt Kim Diệp Lâm bên cạnh, trong lòng có ý xấu chớp mắt vài cái với anh. “Anh nhanh tìm một chị dâu cho em để mẹ sớm ôm cháu trai một chút, về sau cũng không cần nghe mẹ lảm nhảm nhắc đi nhắc lại.” Kim Nhược Lâm cười gian xảo.
“Mẹ, người lại tới nữa. Hôn nhân đại sự không thể miễn cưỡng.” Sắc mặt Kim Diệp Lâm trầm xuống, trên mặt vốn ôn nhuận đều cứng đờ.
“Cái gì gọi là miễn cưỡng, con không thử xem sao biết được? Giới thiệu cho con nhiều cô gái gia thế tốt, nhân phẩm cũng tốt như vậy, khó được chính là ấn tượng của bọn họ với con cũng không tệ lắm……”
“Mẹ, người còn có để người ăn cơm không. Chuyện này làm sao thử? Con cũng không thể nói với người ta, chúng ta trước kết hôn thử xem, hoặc là chúng ta trước sinh một đứa nhỏ thử xem, mẹ nói người ta có thể nguyện ý sao!” Kim Diệp Lâm thật sự là không thể nào chống đỡ. Lời này vừa nói ra miệng, tất cả mọi người đều không nhịn được cười ra tiếng, giữ mặt màyĐiền Kỳ Kỳ đều hàm chứa ý cười, lần đầu tiên cô phát hiện Kim Diệp Lâm từ trước đến nay không chút cẩu thả lại cũng có lúc hài hước như vậy.
Kim Nhược Lâm cũng đi theo ở một bên vụng trộm vui vẻ. Tới cuối cùng thật sự có chút nhìn không được, Kim Mậu Sâm mới mở miệng, “Ăn cơm trước đi. Chuyện của con cái để cho bọn chứng tự mình làm chủ đi.” Ngữ khí ** đại gia trưởng này ngược lại làm Điền Kỳ Kỳ có chút kinh ngạc, cô giương mắt nhìn nhìn vẻ mặt cương nghị của Kim Mậu Sâm, trên khuôn mặt anh tuấn đã sinh ra rất nhiều nếp nhăn, nhưng không khó phát hiện, lúc ông trẻ tuổi nhất định là cái loại rất tuấn tú này. Nếu không mẹ mình cũng sẽ không bởi vì ông chôn vùi hạnh phúc cả đời.
“Kỳ Kỳ, trời tối rồi, bằng không con và Bảo Bảo liền ở nơi này đi. Phòng của con ta đã sớm thu thập cho con. Ngày mai lúc đi làm vừa lúc có thể cho Diệp Lâm đưa con đi.” Kim phu nhân giữ lại lần nữa, thịnh tình yểu điệu, làm Điền Kỳ Kỳ đều cảm giác có chút không chịu nổi.