Đôi mắt của Phạm Thiên Du từ khi sinh ra đã có sẵn ánh nhìn cao ngạo. Ngồi trong xe, da thịt của cô ở dưới ánh đèn mờ ảo giống như một bức tranh sơn dầu cổ xưa.
Dù nhìn từ góc độ nào, Phạm Thiên Du đều mang một vẻ đẹp gợi cảm của phương Tây. Những cái giơ tay hay nhấc chân đủ để thể hiện phong thái của người quyền quý. Nhưng bây giờ, ánh mắt của cô ta lạnh băng.
“Mấy ngày nữa là tiệc đại thọ của ba anh rồi, không có việc gì thì đừng đi lung tung.” Lâm Dật nhàn nhạt mở miệng.
Anh không muốn đến lúc đó thì cô đang ở nước ngoài rồi bỏ lỡ buổi tiệc. Sau đó thì nhất định sẽ trách móc anh tại sao không thông báo trước. Đối phó với Phạm Thiên Du thật sự rất mệt mỏi.
Nếu là Y Ninh, cô ấy sẽ…. Nhớ tới Y Ninh, ánh mắt đen tối kia dần trở nên nhu hòa, tay anh lại theo thói quen sờ sờ lên tai.
Nghe được tin này, Phạm Thiên Du liền mừng rỡ. Đến lúc đó nhất định cô phải biểu hiện thật tốt, phải làm cho ông Lâm vừa lòng với đứa con dâu tương lai này.
————
“Mọi người ơi, cuối tuần sau là tiệc mừng thọ của ông Lâm, bộ phận thiết kế của chúng ta ai cũng có phần, mọi người có thể mời bạn bè cùng đi dự.” Rebecca sau khi dự bữa họp trên công ty thì mang về một chồng thiệp mời.
“Wow, ông Lâm thật hào phóng mà!”
“Tôi có nằm mơ không, bữa tiệc được tổ chức ở Lâm Trạch đấy.”
“Huhu có phải là kiếp trước tôi tu bảy kiếp không, kiếp này tôi được mời dự tiệc ở căn biệt thự lộng lẫy kia.”
Trong phòng, ai cũng hào hứng vô cùng. Chỉ riêng Điền Kỳ Kỳ cầm thiệp mời giống như đang cầm một củ khoai lang nóng đến bỏng cả tay. Đến Lâm Trạch, vậy chẳng phải sẽ gặp mặt anh ta sao? Đi dự tiệc cái khỉ gì, mình tránh anh ta còn không kịp.
“À Kỳ Kỳ này, ông Lâm nói là muốn cô mang theo con trai đến dự. Ông ấy rất thích thiết kế lần trước của cô rất thích.” Ánh mắt Rebecca đầy thâm ý mà nhìn cô.
Ông Lâm là người thế nào chứ? Có ông ấy che chở, mọi việc về sau của Điền Kỳ Kỳ sẽ dễ dàng hơn, huống hồ, cô ấy thật sự có tài. Rebecca ngày càng thích Điền Kỳ Kỳ, nhưng không hiểu sao, cô luôn có cảm giác dạo này tâm trạng của Điền Kỳ Kỳ rất nặng nề.
Điền Kỳ Kỳ đang nghĩ cách để từ chối không đi dự. Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Lần trước Phạm Thiên Du làm loạn ở văn phòng giám đốc đã khiến cho mọi người bàn luận sôi nổi, khó khăn lắm mới lắng xuống được. Nếu lần này cô mang theo Điền Bảo Bảo đi cùng mà không cẩn thận để lộ dấu vết gì đó thì cô chết chắc. Càng nghĩ, Điền Kỳ Kỳ càng cảm thấy nên từ chối là tốt hơn.
“Tôi…. Ngày đó tôi có việc, tôi có thể không đi được không?” Điền Kỳ Kỳ nhìn Rebecca, hy vọng cô ấy có thể giúp mình giải vây. Không ngờ Rebecca không hề nghĩ ngợi mà từ chối.
“Ông ấy đã quyết thì không ai làm trái được đâu. Cô sợ cái gì? Hay là sợ Phạm Thiên Du lại gây rối như lần trước? Yên tâm đi, có ông Lâm ở đó, cô ta không dám làm gì đâu.” Rebecca nghĩ rằng cô còn ngại về chuyện ngày đó nên lên tiếng an ủi.
“Yên tâm đi, tính tình của Phạm Thiên Du tiểu thư lắm. Từ nhỏ cô ta đã được mọi người cưng chiều nên mới làm bậy như vậy, chứ thật ra trong lòng cô ấy cũng không có ý gì xấu đâu.”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong thâm tâm, Rebecca vẫn cực kỳ khinh bỉ Phạm Thiên Du.
Nghe thế, Điền Kỳ Kỳ liền biết mình trốn không được rồi.
****************
Ông Lâm sợ cô không có lễ phục thích hợp nên đã phái người đến lấy số đo của cô và Điền Bảo Bảo để đặt may riêng. Điền Kỳ Kỳ được sủng ái mà lo sợ.
Tiệc mừng thọ hôm ấy, ông Lâm còn đưa xe đến nhà đón cô, càng khiến cho Điền Kỳ Kỳ cảm thấy đây chính là cái bẫy mà ông Lâm đã đào trước chờ cô nhảy vào.