Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Chương 47: Sự hung dữ của Đồng Nhan



Tên tội phạm thấy người phụ nữ trong lòng mình quen biết với phó giám đốc cảnh sát, nở nụ cười hài lòng, dữ tợn cười: “Ha ha, thì ra là bạn, Giang Thành, bảo người của anh cẩn thận một chút nếu không đừng trách tôi không có mắt, một cô gái xinh đẹp như thế này tôi thật sự không muốn ra tay.”

Người đàn ông kia vừa nói vừa dùng bàn tay không cầm súng sờ soạng khắp người Dương Ngải Lâm “Da thịt mềm mại thế này đoán chừng chưa bao giờ phải chịu khổ, Giang Thành, tính mạng người tình của anh nằm trong tay anh đấy.”

Dương Ngải Lâm bị người đàn ông kia sờ lung tung, nước mắt chảy càng nhiều hơn, sờ đến nỗi không còn sức lực, mặc kệ cho hắn làm bậy, chỉ kêu lên: “Giang Thành.” Giọng nói kia làm cho người ta cảm thấy hai người không có quan hệ gì mới lạ!

Đồng Nhan thầm mắng trong lòng tên hung thủ kia thật ngu ngốc, không biết Giang Thành xem trọng cô gái như một bình hoa vừa đụng đã bể này sao.

Giang Thành bị làm khó, cảnh sát cũng bị làm khó nhưng Mạnh Điềm Uy vẫn nghiến răng nhẹ nhàng nói bên tai Giang Thành: “Nếu như thả tên tội phạm này cũng không thể cứu được cô Dương.”

Ý kia rất rõ ràng thử một chút!

Giang Thành lặng lẽ nháy mắt với Mạnh Điềm Uy, bàn tay giấu phía sau lưng của Mạnh Điềm Uy lập tức ra dấu chuẩn bị tấn công.

Đồng Nhan phát hiện bản thân sẽ không gặp nguy hiểm, cạnh người cô có một chiếc xe, lập tức quyết định tự cứu mình, đụng tới thành phần tội phạm nguy hiểm như thế này không chết cũng phải chết, vẫn là nhân lúc người này không chú ý, lập tức hành động, ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm máy ảnh, từ từ di chuyển đến phía sau xe cảnh sát.

Đồng Nhan đang di chuyển thì tên tội phạm đột nhiên kéo Dương Ngải Lâm xoay người, ngẩng đầu nhìn cảnh sát ở phía trên cười to phách lối: “Ha ha, tôi không tin các người có thể ra tay với tôi, Giang Thành nếu như không muốn tôi làm nhục người tình bé bỏng này của anh thì hãy nói người của anh cút hết cho tôi!”

Giang Thành híp mắt lại thấy bàn tay của tên tội phạm ở trước ngực Dương Ngải Lâm sờ lung tung. Dương Ngải Lâm càng sợ hơn, cô muốn né tránh nhưng sức lực của người đàn ông này quá lớn, hắn giam cầm cô trước ngực không cách nào động đậy.

Bị làm nhục trước mặt bao nhiêu người, Dương Ngải Lâm vừa thẹn vừa tức, tên tội phạm giữ cô núp sau xe cô, bên kia chỉ cần có người nổ súng hắn sẽ trốn, căn bản đánh không trúng hắn.

Giang Thành đứng đối diện nhìn, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ biện pháp xử lý vẹn toàn.

Sau đó cục trưởng chạy tới vừa nhìn thấy Dương Ngải Lâm bị bắt lúc này mềm nhũn chân tay la to: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, rút lui, đây là con gái của thị thưởng Dương, nếu cô ấy có chuyện gì bất trắc chúng ta cũng không thể sống.”

Giang Thành tức giận nghiến răng nhìn chằm chằm cục trưởng, người nọ nhìn lại chỉ huy: “Nhanh chóng rút lui.” Sau đó quay về phía tên tội phạm cảnh cáo: “Anh cẩn thận suy nghĩ một chút, cô gái trong tay anh là con gái thị trường thành phố A, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì anh cũng đừng nghĩ có thể sống.”

Đồng Nhan nghe thấy liền sững sờ, nghĩ thầm cục trưởng không có mắt nhìn, nếu như Dương Ngải Lâm là con gái thị trưởng vậy ông ta nói ra không phải là đang nói với tên tội phạm “Món hàng trong tay anh là một món hàng tốt, thân phận cao quý, ngàn vạn lần anh không thể thả!”

Giang Thanh càng thêm tức, thị trưởng cùng cục trưởng ở hai phe khác nhau là hai kẻ thù chính trị nhưng không nghĩ tới lúc này ông ta lại làm to chuyện ra như thế.

Quả nhiên, tên tội phạm nghe xong càng thêm hưng phấm: “Thì ra là con gái của thị trưởng, ha ha, xem ra ông trời cũng đang giúp tơi! Con gái thị trưởng có mùi vị thế nào tôi thật sự chưa thử qua, ha ha ha!”

Nói xong hắn cũng không để ý tới Dương Ngải Lâm phản kháng hôn loạn trên mặt cô.

Dương Ngải Lâm bị sợ đến nỗi mở to mắt, không biết tên tội phạm này đã bao lâu chưa đánh răng, miệng rất hôi. Dương Ngải Lâm khóc thầm trong lòng, xong đời, bị tên tội phạm này động vào người trước mặt bao nhiêu người, Giang Thành cũng đứng ngay bên kia.

Tay cầm súng của Giang Thành run run, mắt thấy vợ chưa cưới của mình bị làm nhục, trong lòng có rất nhiều loại cảm giác khác nhau, không biết anh ta phải cố gắng kiềm chế như thế nào, trán nổi đầy gân xanh.

Lập tức vung tay lên trầm giọng ra lệnh: “Rút lui!”

“Phó giám đốc Giang!” Mạnh Điềm Uy không dám tin.

Đồng Nhan cảm giác không thể tin được, não Giang Thành có vấn đề rồi! Xem như anh rút lui vậy thì sau khi biết thân phận của Dương Ngải Lâm rồi thì làm sao tên tội phạm có thể thả người chứ?

Nhưng lại thầm nghĩ trong lòng Dương Ngải Lâm thật sự là con gái thị trưởng sao?

Nếu như con gái xảy ra chuyện không phải ngài thị trưởng kia sẽ trách móc Giang Thành sao?

Đồng Nhan khẽ nghiến răng, đem đồ trên người ném trên mặt đất, cầm máy ảnh trong tay đoán chừng cân nặng!

Mạnh Điềm Uy đứng bên cạnh không chịu rút lui, sắc mặt Giang Thành càng thêm khó coi.

Lúc này tên tội phạm cũng đã nhìn ra, quyền lực của Giang Thành chẳng ra gì liền chê cười: “Thì ra phó giám đốc sở công an còn không bằng một đội trưởng nhỏ.”

Vừa dứt lời sắc mặt Giang Thành càng khó coi hơn, giương mắt nhìn tên tội phạm lại nhanh chóng híp mắt, trong lòng thầm cổ vũ cô gái phía sau cô gắng lên.

Giang Thành ngẩng đầu nhìn Mạnh Điềm Uy: “Tôi nói anh rút lui!” Mạnh Điềm Uy vẫn nhìn Giang Thành, tất cả các cảnh sát cũng không dám tin nhìn Giang Thành.

Đoán chừng ngoài Giang Thành không có ai nhìn thấy một bóng dáng nhỏ đang tới gần tên tội phạm.

Tên tội phạm nhìn những người này đang đấu tranh nội bộ, căn bản cũng không để ý phía sau.

Đồng Nhan đứng thẳng, đập thẳng tới, chiếc máy ảnh này cũng không nhẹ đập thẳng vào gáy tên tội phạm.

“A” Giang Thành nhanh chóng hành động sau khi nghe thấy tiếng kêu, kết quả mọi người còn chưa phục hồi tinh thần.

Tên tội phạm choáng váng đầu óc, hai mắt tối sầm, Đồng Nhan nhanh chóng dùng dao đâm một nhát vào phía sau tên tội phạm.......

Tất cả cảnh sát trợn tròn mắt nhìn.

Giang Thành chạy tới với tốc độ nhanh nhất nhưng khi chạy tới thì tên tội phạm đã bị Đồng Nhan đánh gục ngã.

Dương Ngải Lâm ngây ngốc đứng nhìn chưa phục hồi tinh thần.

Giang Thành khẩn trương nhìn Đồng Nhan: “Không sao chứ.” Nhìn một lượt khắp người Đồng Nhan, không có vết thương lúc này mới yên tâm.

Đồng Nhan vung tay “Không có việc gì” Sau đó mặt biến sắc như nhớ tới cái gì ngồi chồm hổm trên mặt đất cầm máy ảnh nhìn, khuôn mặt đau khổ la to: “Máy ảnh của tôi.”

Giọng nói này như ba mẹ chết đi vậy, Giang Thành cực kỳ im lặng.

Khi cảnh sát tới nhìn thấy tên tội phạm nằm trên mặt đất hôn mê lại nhìn Đồng Nhan đang ôm máy ảnh, sợ đến nỗi nói không nên lời.

Đồng Nhan buồn bã nhìn Giang Thành, hai tay giơ máy ảnh trước mặt: “Anh bồi thường!”

Tất cả cảnh sát đều cười ngất.

Giang Thành im lặng lau mồ hôi.

Lúc này Dương Ngải Lâm đã phục hồi tinh thần, thấy Giang Thành liền không nói gì lập tức nhào vào lòng anh khóc.

Đồng Nhan nhìn thấy trong lòng bội phục, đổi lại nếu là Đồng Nhan đã sốm gào khóc, nhìn xem người ta là một cô gái dịu dàng, lúc khóc cũng chú ý hình tượng của bản thân, khóc sao cho không mất hình tượng xinh đẹp của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.