Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nàng Dâu

Chương 17



Tại nhà Thuý Thuý.

Bố mẹ Thuý Thuý nhìn thấy mẹ Đại Lâm nằm bất động trên sàn, ánh mắt đờ đẫn, không biết phải làm thế nào. Mẹ Thuý Thuý thấy bà ta có vẻ đã chết rồi, trốn thật xa, rồi liên tục hỏi thảng thốt: "Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?" Bố Thuý Thuý trấn tĩnh lại, mạnh dạn bước tới, quan sát thật kỹ, nói hình như vẫn còn hơi thở, rồi lại sờ mạch đập của bà ta, có chút mạch đập rất yếu ớt. Bố Thuý Thuý lo lắng nghĩ, đưa đến bệnh viện? Thuý Thuý khó mà thoát được liên luỵ. Không đưa đến? Chết thì phải làm sao? Ở ngoài cửa vẫn còn Đại Lâm đang đập cửa liên hồi! Cuối cùng, quyết định gọi 120. Khi tiếng còi xe cấp cứu đến, Đại Lâm cũng theo họ vào nhà. Suốt từ nãy đến giờ, bên trong không có chút động tĩnh gì, mẹ anh vẫn còn ở bên trong, mẹ Đại Lâm là người luôn gào thét, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.

Sau khi vào phòng, Đại Lâm nhìn thấy mẹ anh mặt mày trắng bệch đang nằm trên sàn nhà, tròng mắt bỗng chốc đỏ hoe, lao đến kéo mí mắt mẹ anh, khóc lóc cầu xin mẹ anh mau tỉnh lại. Bác sĩ bực mình vì anh gây trở ngại, bảo anh đứng sang một bên. Sau khi cấp cứu một hồi, đeo bình oxy, đặt mẹ Đại Lâm lên cáng, đưa vào xe cứu thương. Trước khi đi, Đại Lâm đằng đằng sát khí nhìn cả nhà Thuý Thuý, hằn giọng: " Nếu mẹ tôi có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết cả nhà các người!" Bố mẹ Thuý Thuý vẫn chưa kịp nói gì, Thuý Thuý đã bật cười, tiến từng bước đến trước mặt Đại Lâm, hét lớn: "Cút!" Đại Lâm kinh ngạc nhìn cô, rồi vội vàng xuống dưới lầu. Bố mẹ Thuý Thuý còn định đi theo xe cấp cứu đến bệnh viện, bị Thuý Thuý ngăn laị: "Không cần đi đâu, chết thì thôi! Con đền mạng cho bà ta. Bố mẹ có đi, cũng chẳng lấy lòng được, còn phải trả tiền viện phí." Mẹ Thuý Thuý không nghĩ ra được cách nào, bèn gọi điện cho em gái. Em gái vừa nghe xong, nói cả nhà họ sẽ đến ngay.

Tiếp đến, cả nhà Vương Hinh phóng xe như bay đến, mẹ Vương Hinh quan sát sắc mặt tím tái của Thuý Thuý, ôm cô vào lòng, khẽ hỏi: "Thuý Thuý, trong lòng con khó chịu phải không? " Thuý Thuý đứng cúi đầu không nói, ánh mắt mơ hồ. Thuý Thuý biến đổi quá lớn, quá đột ngột, khiến ai nấy đều thấp thỏm lo lắng. Sau khi nghe xong toàn bộ sự việc, bố Vương Hinh cười, đứng dậy lật tung mọi thứ trong phòng khách nhà Thuý Thuý, còn gọi cả Vương Hinh cùng giúp đỡ. "Chị à, sổ tiết kiệm của chị đâu, đưa đây cho tôi!" Bố Vương Hinh nói. Mẹ Thuý Thuý chẳng hiểu nổi tại sao em rể lại yêu cầu như vậy. "Bác à, bác đưa cho bố cháu đi! Bố cháu chắc chắn sẽ có cách." Vương Hinh giục mẹ Thuý Thuý. Mẹ Thuý Thuý đành phải lấu mấy cái sổ tiết kiệm trong nhà ra, trong đó cũng chẳng có bao nhiêu tiền.

Bố Vương Hinh vứt cả mấy sổ tiết kiệm xuống đất, rồi xé rách áo của bố Thuý Thuý, vứt tung toé đĩa dưa hấu và cốc xuống dưới đất. Sau đó ông phủi tay, nói với bố Thuý Thuý: "Anh rể, anh hãy gọi điện báo cảnh sát đi, anh nên nhớ, đây là nhà anh. Mẹ con Đại Lâm lừa đảo chiếm đoạt căn hộ của tôi không thành, hôm nay đến đây gây chuyện với gia đình anh, anh chị lấy sổ tiết kiệm ra, họ nhìn thấy chẳng có được mấy xu, bèn đánh anh, đẩy chị ngã xuống đất, Thuý Thuý bảo vệ mẹ, mẹ con họ đã đánh nhau với gia đình anh chị. Để ngăn cản việc mẹ Đại Lâm đánh đập chị, Thuý Thuý không may đã bịt chặt mặt bà, bà liền vờ ngất. Trên cổ Thuý Thuý có vết hằn bị Đại Lâm bóp cổ, hoàn toàn là tự vệ chính đáng. Anh rể, anh đã nhớ chưa? Anh hãy báo cảnh sát đi, đây là xã hội có luật pháp, ha…ha." Nhưng mẹ Thuý Thuý lại kéo tay bố Thuý Thuý, không cho ông báo cảnh sát, nói: "Đừng báo, những tháng ngày sau này của Thuý Thuý, sẽ sống ra sao đây?" Bố Thuý Thuý bực bội đẩy vợ ra, mắng: "Sống! Sống cái đầu bà! Đã đến nước này rồi còn sống với nhau thế nào được nữa!" Nói rồi, ông đòi đi báo cảnh sát. Mẹ Thuý Thuý khóc lóc, bất lực nói: "Thế cũng không thể bảo Thuý Thuý ly hôn được. Hơn nữa nếu không phải là Thuý Thuý đánh mẹ chồng nó, Đại Lâm cũng không thể bóp cổ Thuý Thuý, ai nhìn thấy mẹ đẻ của mình bị đánh mà vẫn có thể ngồi yên được chứ?" Bố Thuý Thuý cứ mặc bà, gọi điện thoại báo cảnh sát. Mẹ Thuý Thuý cúi đầu khóc, Thuý Thuý vẫn nhìn mơ màng phía trước, không nói lời nào, nhưng lại nhếch mép cười. Mọi người kinh hãi nhìn Thuý Thuý, mẹ Vương Hinh cuống quá, vội nắm tay cô, tay cô lạnh như tay người chết.

Mẹ Đại Lâm ở bệnh viện vừa mới tỉnh lại, liền hay tin mình và con trai đã trở thành tội phạm vào nhà cướp bóc, giận quá, lại ngất đi. Việc mẹ Đại Lâm nhập viện chỉ là giở trò, hành động vào nhà cướp bóc quang vinh vĩ đại của bà bị bố Vương Hinh tuyên truyền rộng rãi khắp trường học của bà, ai nấy đều biết. Đối với nhà trường, nếu không có sai phạm gì lớn thì không thể khai trừ viên chức được. Việc mẹ Đại Lâm lừa đảo vẫn chưa có quyết định cuối cùng, việc đánh con dâu và mẹ kế là việc gia đình. Một giáo viên già đã làm việc mấy chục năm, cũng sắp sửa về hưu, nếu bây giờ mà cho nghỉ việc, thì về tình về lý đều không thoả đáng.

Sở Giáo dục đào tạo của tỉnh và của thành phố Thanh Đảo đều nhận được mấy bức thư đánh máy, kể tội hiệu trưởng và hiệu phó trường mẹ Đại Lâm tham ô ăn hối lộ, khi xây dựng trường đã nuốt tiền hoa hồng hàng triệu nhân dân tệ, còn nói có bằng chứng rõ ràng. Rồi lại kể tội hiệu trưởng đã chèn ép giáo viên già như thế nào. Bà là một giáo viên già cả đời vất vả dạy dỗ học sinh nhưng hiệu trưởng vì ân oán cá nhân, không cho bà là chủ nhiệm giáo vụ. Còn có tư thù, tư thù này chính là việc hiệu trưởng đã từng có hành vi quấy rối tình dục với bà, bị bà quyết liệt từ chối… Ký tên là tên mẹ Đại Lâm. Mục đích của lá thư này chính là, mẹ Đại Lâm sắp về hưu rồi, trước khi về hưu, mong muốn được làm chủ nhiệm giáo vụ- cái chức vụ ai cũng mơ ước. Và tất nhiên, nếu ước nguyện được thực hiện, tiền lương hưu cũng tăng cao hơn đôi chút.

Không lâu sau, hiệu trưởng biết được việc lá thư, tức giận, mặt mày tím tái, tim đập loạn nhịp. Quả thực, ông có tham ô một chút , lúc xây dựng trường, ông có lấy ít nhiều tiền hoa hồng và hối lộ, nhưng đâu có nhiều như trong thư viết. Ông thật không thể ngờ mẹ Đại Lâm lại đứng sau lưng đâm cho ông một nhát dao, hiệu trưởng tức đến nỗi toàn thân run rẩy, gọi điện thoại báo mẹ Đại Lâm đến trường đối chất, chẳng phải bà có bằng chứng sao? Xem bà ta đưa ra được bằng chứng gì. Mẹ Đại Lâm nghe xong vội vàng trở lại trường, thề độc rằng bà không hề viết bức thư tố giác đó.

Nhưng ai tin bà chứ, từ tính cách và phẩm chất đạo đức của mẹ Đại Lâm mà suy đoán, việc này rất có khả năng do bà làm. Trước mặt lãnh đạo Sở giáo dục, hiệu trưởng kể lại tỉ mỉ từng hành vi anh hùng của mẹ Đại Lâm. Nói đến việc chèn ép bà, không cho bà làm chủ nhiệm giáo vụ, mọi người đều biết, muốn làm chủ nhiệm phải có tài năng xuất chúng, phải rất có uy trong các đồng nghiệp, có phương pháp, cách thức giải quyết vấn đề, có nhiều chiến lược táo bạo. Chủ nhiệm giáo vụ hiện nay rất xuất sắc, mẹ Đại Lâm muốn làm chủ nhiệm, bà ta có cái khả năng này không? Bà ta có cái uy không? Thử hỏi tất cả các giáo viên, xem ai phục bà chứ? Ai ủng hộ bà làm chủ nhiệm giáo vụ? Nếu mẹ Đại Lâm là lãnh đạo trường, bà ta có thế đã tham ô hết nhẵn cả trường rồi. Còn về việc quấy rối tình dục, hiệu trưởng bực quá cất tiếng chửi: "Mắt tôi vẫn còn chưa bị mù, cũng chưa đói đến độ ăn bừa cả những thứ rác rưởi, khéo khen cho bà ta còn mặt mũi mà nói ra được!" Tiếng hiệu trưởng rất to, các đồng nghiệp đứng bên ngoài nghe lén, mẹ Đại Lâm sợ hãi đứng đằng xa. Mẹ Đại Lâm bật khóc, luôn miệng kêu oan, thề rằng bà không hề viết lá thư đó, xin mọi người hãy tin bà.

Người viết lá thư nhất mực phủ nhận, việc này điều tra thế nào đây? Lãnh đạo Sở giáo dục điều tra qua quýt, không phát hiện ra điều gì, bèn ra về. Những tháng ngày của mẹ Đại Lâm ở trường học vô cùng khó khăn. Hiệu trưởng không so đo với bà, nhưng chủ nhiệm giáo vụ đâu có dễ dàng tha cho bà, muốn làm chủ nhiệm à, muốn thế chỗ ta à, vậy chúng ta cứ thử xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.