Bố Thúy Thúy và Trương Tú Tú đang ăn cơm tối, từ ngày bố Thúy Thúy kết khôn với bà đã béo thêm mấy cân, ông định sau khi ăn xong sẽ cùng nhau đi dạo. Chuông cửa vang lên, cả nhà Vương Hinh đến. Sau khi bước vào cửa, mẹ Vương Hinh trừng mắt nhìn hai người bọn họ. Bố Thúy Thúy hơi lo sợ bất an, ông vẫn luôn có chút sợ sệt vì cô em vợ, và cũng có chút tự ti.
Mẹ Vương Hinh cười nhạt: "Xác của chị tôi còn chưa lạnh kìa, con hồ ly tinh này ở đâu đên vậy? Ra ngoài!" Bố Thúy Thúy vội ngăn: "Đừng, đây là người bạn già tôi mới cưới, Trương Tú Tú, hai người làm quen nhau đi!" Mẹ Vương Hinh không nói thêm lời nào, ra lệnh cho Vương Hinh đuổi bà ta đi. Vương Hinh đẩy bác trai ra, mở cửa, đẩy Trương Tú Tú ra ngoài. Trương Tú Tú vội vàng chạy sang nhà hàng xóm gọi điện cho mẹ Đại Lâm. Mẹ Đại Lâm vẫn nghĩ, từ sau khi mẹ Thúy Thúy mất, nhà Vương Hinh sẽ không thể quản được việc nhà họ nữa, vừa nghe điện thoại đã nhảy dựng lên, nghe có ba người nhà họ đến, không có Đại Thiếu và Minh Minh, mẹ Đại Lâm đã mừng thầm. Bố Vương Hinh bị bệnh tim, mẹ Vương Hinh chỉ là phụ nữ yếu ớt, Vương Hinh dù sao cũng là một đứa trẻ. Ngay lập tức, bà dẫn Đại Lâm và Bá Bá đến chống lưng cho Trương Tú Tú. Trước khi đi, bà còn đem theo cái chày cán bột.
Bố Thúy Thúy thấy Trương Tú Tú bị đuổi ra khỏi nhà, đau lòng, muốn gọi bà quay lại, bị bố Vương Hinh gầm lên chặn lại. Bố Thúy Thúy vừa giận dữ vừa có chút sợ sệt nhìn bố Vương Hinh, dù sao ông làm việc này cũng không được phải đạo lắm, ông không kìm nén được dục vọng của mình, ngay cả mấy người bạn thân lâu năm của ông cũng khinh rẻ.
Ông nói nhỏ: "Sao mọi người vừa đến đã hung dữ như vậy, tôi và cô ấy đã lấy giấy đăng kí, mọi người làm thế thật không ra gì".
Mẹ Vương Hinh căm hận: "Đúng là thật không ra gì! Chị tôi mới mất có mấy ngày mà anh đã lên giường với người khác? Còn lấy giấy đăng kí rồi, anh có xứng với chị tôi không? Có xứng với Thúy Thúy không? Nếu như anh chết, tôi dám dùng tính mạng của mình để bảo đảm rằng, chị gái tôi sẽ ở vậy suốt đời! Anh là đồ cặn bã!"
Bố Thúy Thúy chỉ cúi đầu không nói. Trong lòng ông hiểu rõ, với tư tưởng truyền thống của mẹ Thúy Thúy và tình cảm sâu sắc đối với ông mấy chục năm qua, nếu người chết là ông, chắc chắn mẹ Thúy Thúy sẽ ở vậy cho đến chết. Nghĩ đến đây, bố Thúy Thúy lại vô cùng áy náy. Thực ra, ông thường xuyên áy náy, cũng cảm thấy mình không có nhân tính, có lỗi với mẹ Thúy Thúy, có lỗi với Thúy Thúy. Đặc biệt là lấy vợ mới trong khi tinh thần Thúy Thúy đang bất ổn, nếu Thúy Thúy tỉnh lại, biết được cái chết thê thảm của mẹ và tin bố lấy vợ mới, không khéo Thúy Thúy lại bị điên lần nữa.
Mẹ Vương Hinh chỉ thẳng vào ông, khóc nói: "Anh không có đàn bà là không sống được nữa à? Chị tôi sau khi lấy anh đã phải chịu khổ thế nào? Mấy đồng tiền anh kiếm được chẳng bõ dính răng, chị tôi mỗi lần đi chợ đều phải đi mấy chặng đường, không nỡ ngồi xe bus, chỉ để tiết kiệm được mấy xu. Nếu anh ra dáng một người đàn ông, gánh vác cả gia đình giống như bố Hinh Hinh, thì chị tôi phải mệt đến nỗi thế sao? Sau khi anh và chị tôi cưới nhau, anh đã nấu được mấy bữa cơm? Anh lau nhà được mấy lần? Anh chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, ở nhà còn bày đặt dáng vẻ ông lớn, để chị tôi hầu hạ, anh có xứng không?" Mẹ Vương Hinh càng nói càng đau khổ, lao đến cấu xé bố Thúy Thúy. Bố Thúy Thúy không dám đánh trả lại, chỉ có thể gồng mình lên, trên mặt bị cào mấy vết máu đỏ. Bố Vương Hinh lạnh lùng đứng một bên quan sát. Vương Hinh căng thẳng đứng bên cạnh mẹ, chuẩn bị tinh thần nếu bố Thúy Thúy phản đòn sẽ ra tay tấn công bố Thúy Thúy.
Sau đó, bố Vương Hinh giữ lấy tay vợ, ra hiệu cho bố Thúy Thúy ngồi xuống nói chuyện. Bố Thúy Thúy giống như một con vịt bại trận, mặt mày ủ dột, quần áo xộc xệch, ngồi xuống theo lời bố Vương Hinh. Ông làm chuyện đáng xấu hổ, bị đánh cho một trận, nên càng cúi đầu ủ rũ hơn. Bố Vương Hinh bình tĩnh nói: "Lần này chúng tôi đến có hai mục đích. Thứ nhất, ngôi nhà này là tài sản chung của hai anh chị, chị đã mất rồi, Thúy Thúy có quyền thừa hưởng, anh mau gọi điện cho ông chủ Dương để lấy giấy ủy quyền của Thúy Thúy, ngày mai sẽ tặng cho Thúy Thúy ngôi nhà này! Pháp luật quy định, chỉ cần khi công chứng anh ghi rõ tặng riêng cho Thúy Thúy, Tôn Đại Lâm sẽ không được hưởng chút nào, về điều này, anh có thể yên tâm! Chúng tôi không thể để Thúy Thúy mất luôn ngôi nhà này, phải lưu lạc ngoài đường!" Bố Thúy Thúy không nói gì. Bố Vương Hinh tiếp tục nói: "Số tiền mẹ Đại Lâm bồi thường 8,5 vạn trong đó có 3,5 vạn bồi thường cái chết của chị, anh phải để lại toàn bộ cho Thúy Thúy, số tiền Đại Lâm vay 5 vạn đó, cũng phải để lại cả cho Thúy Thúy". Ngừng một lát, giọng ông bỗng trở nên đanh gọn: "Nếu anh không đồng ý, nể mặt Thúy Thúy, chúng tôi không động đến anh nhưng tay chân của người vợ mới của anh thì tôi không dám đảm bảo đâu!" Bố Thúy Thúy vội nói: "Số tiền 8,5 vạn đó tôi chưa hề động vào, thật đấy. Tôi vẫn giữ để chữa bệnh cho Thúy Thúy". Những lời này là thật, mẹ Đại Lâm đã nói cho Trương Tú Tú biết về số tiền này, ý muốn bà lấy lại, hai người chia đôi, Trương Tú Tú cũng muốn lấy số tiền đó, nhưng bà chẳng muốn đưa cho mẹ Đại Lâm một xu nào. Bố Thúy Thúy thì nghĩ, nếu ở chỗ Dương Chiến không chữa khỏi bệnh cho Thúy Thúy, số tiền này ông để dành đưa Thúy Thúy đi Bắc Kinh, Thượng Hải chữa bệnh, dù sao Thúy Thúy cũng là cô con gái duy nhất của ông.
Ông tái hôn với Trương Tú Tú, đương nhiên ông cũng phải giấu kín ý định của mình, kiểu gì ông cũng phải để đường lùi lại cho Thúy Thúy. Cho nên cho dù Trương Tú Tú có giở trò gì đi chăng nữa, khóc, kêu gào, mỹ nhân kế đều vô hiệu. Bố Thúy Thúy đã cất sổ tiết kiệm trong ngăn tủ đơn vị, có chết cũng không đưa ra.
Giờ đây, bố Thúy Thúy đồng ý ngay, đợi Thúy Thúy trở về, ông sẽ đưa số tiền này cho Thúy Thúy. Bố Vương Hinh lạnh lùng nói: "Thế thì tốt, coi như anh vẫn còn chút lương tâm. Bây giờ anh hãy gọi điện cho ông chủ Dương đi". Bố Thúy Thúy nhất quyết không đồng ý. Ông đã có dự tính với ngôi nhà này. Trương Tú Tú luôn đòi ông đổi tên căn nhà này thành tài sản chung của hai người, bố Thúy Thúy không đồng ý. Thứ nhất, tỉ lệ ly hôn của những người tái hôn rất cao, nhỡ may chẳng được bao lâu. Ông và Trương Tú Tú không sống nổi với nhau nữa, ngôi nhà này lại phải chia cho bà ta một nửa sao? Vậy ông và Thúy Thúy sẽ phải làm thế nào đây? Ông không muốn về già lại phải lưu lạc đầu đường xó chợ, ngủ ở gầm cầu. Thứ hai, nếu viết thành tài sản của ông và Thúy Thúy, như vậy Thúy Thúy thừa kế di sản của mẹ, sẽ không thể là tặng được, cũng không thể đi công chứng là tặng riêng cho Thúy Thúy được, vậy thì Đại Lâm sẽ có quyền lợi trong ngôi nhà này. Mặc dù ông không tán thành việc Thúy Thúy ly hôn với Đại Lâm, nhưng giờ đây ông đã là chim non sợ cành cong, đề cao cảnh giác với Đại Lâm. Trương Tú Tú mặc dù là họ hàng với mẹ Đại Lâm, nhưng bà là người nhà họ hàng với ông nội mẹ Đại Lâm, có thể nói là quan hệ xa lơ xa lắc, bắn đại bác không tới. Bà và mẹ Đại Lâm vốn chẳng thân thiết gì, từ trước cái hôm mẹ Đại Lâm đi mai mối cho bà thì cũng chỉ gặp nhau vài lần. Nếu như làm theo lời bố Vương Hinh, sang hẳn tên ngôi nhà cho Thúy Thúy, ông không hài lòng, ông không muốn mình không có nhà, mặc dù là cho con đẻ của ông, ông vẫn không vui, ông không muốn mình không có chỗ nương tựa. Hơn nữa, ông đã tái hôn, không biết Thúy Thúy sẽ nghĩ ra sao. Ngộ nhỡ, trong lúc giận dữ, cô không thèm nhìn mặt ông, nhờ cậy gia đình Vương Hinh, thì ông chẳng phải sẽ trắng tay sao?
Dưới sự thúc ép của bố Vương Hinh, bố Thúy Thúy bèn nói tất cả những suy nghĩ vừa rồi của ông, cũng không cần biết gia đình Vương Hinh nghĩ sao nữa. Trong lòng ông biết, bao năm là họ hàng, mặc dù dì có đánh ông vài cái, nhưng họ tuyệt đối không động đến ông thật, dù sao ông cũng là bố đẻ của Thúy Thúy. Nếu như bố Vương Hinh muốn động thủ vơi Trương Tú Tú, ông cũng đành bất lực. Mặc dù ông cũng không nỡ, nhưng giữa Trương Tú Tú và ngôi nhà, ông kiên quyết chọn ngôi nhà! Mẹ Vương Hinh nổi giận đùng đùng, đập bàn, chửi: "Thật không ngờ anh lại đề phòng cả con gái ruột của mình, anh có còn là con người không!"
Mặc cho mẹ Vương Hinh chửi bới thế nào, bố Thúy Thúy vẫn kiên quyết, có chết cũng không chịu khuât phục. Lúc này mẹ Đại Lâm cầm theo cái chày cán bột và dẫn theo con trai, cháu trai đứng ở ngoài đập cửa. Mẹ Đại Lâm hét: "Cái loại người đê tiện nào dám đuổi bà chủ nhà ra vậy? Có phải nghĩ nhà đẻ nhà cô ấy chết cả rồi sao?" Kẻ thù gặp lại, mắt như tóe lửa! Mẹ Vương Hinh nghiến chặt răng, lao đến mở tung cửa!