Mẹ Chồng Tôi

Chương 29



Bố mẹ chồng tôi giận nhau đến hơn 1 tháng sau đó, suốt quãng thời gian ấy có lẽ do tổn thương vì cái tát của chồng nên bà chả thiết tha nói chuyện với ai ngoài bé Thỏ. Dù cho có đôi lần Hoài cạnh khoé đến bà nhưng bà cũng lặng thinh chẳng đáp lại. Dường như bà biến thành một con người hoàn toàn khác sau biến cố ấy, không còn là bà mẹ chồng nanh nọc ghê gớm, mà trở nên trầm lặng đến đáng thương.

Hôm ấy là 23 tháng chạp, cũng như mọi năm nhà tôi tất bật chuẩn bị cúng ông công ông táo, 23 năm nay vào đúng chủ nhật nên cả nhà ai cũng được nghỉ. Sau khi hoàn tất các thủ tục cúng lễ, gia đình tôi cùng hạ lễ, lần này ông chủ động ngồi cạnh bà, ông gắp 1 chiếc đùi gà cho bé Thỏ, chiếc còn lại ông cẩn thận bỏ vào bát bà.

Bà có lẽ vui lắm, vì tôi thấy gương mặt bà hơi có ý cười, nhưng chẳng hiểu sao bà lại gắp ra bỏ lại vào mâm. Ông thấy thế lại bỏ vào bát bà và bảo:

- Cố mà ăn đi, ăn nhiều vào mới có sức mà dỗi chứ. Đây này, ăn thêm cả miếng thịt bò này nhé, thịt bò nó dai dai, nhai cho nó đỡ tức.

Tôi suýt chút nữa thì bật cười với câu nói của ông, ông năm nay tính cả tuổi mụ có lẽ cũng đã 67 tuổi rồi, thế mà vì để làm lành với bà ông vẫn chấp nhận nói câu trẻ con đến vậy.

Cả nhà ai cũng nín cười vì câu nói của ông, chỉ duy nhất mình bà là rơm rớm nước mắt. Có lẽ bà cũng mong làm lành với ông, nhưng cái tôi của bà cao quá nên mới nhất quyết không chịu mở lời trước. Hoặc có thể bà giận vì ông không tin bà, không cho bà cơ hội giải thích nên bà tổn thương đến mức không biết phải nói gì.

DÙ có là vì gì đi nữa, thì ngày hôm nay cũng là ngày ông bà vui vẻ trở lại với nhau, người khó chịu nhất có lẽ là Hoài. Chẳng hiểu sao từ hôm nghe Hoài úp mở nói với Kim về lý do lấy chú út, tôi lại hay lén quan sát Hoài.

Tôi luôn ngàn vạn lần tự nhủ không được xen vào việc của Hoài, vì tôi quá hiểu tính nết cô ấy. Chỉ nhìn cái cách cô ấy đối xử với mẹ chồng tôi, tôi đã thấy rùng mình khi nghĩ đến việc nếu một ngày không may tôi và Hoài xô xát. Thế nhưng bản tỉnh con người là tò mò, dù biết không nên nhưng tôi vẫn không thể nào ngừng tìm hiểu được.

Hôm nay cũng thế, tôi bắt gặp ánh mắt khó chịu của Hoài suốt bữa cơm, tôi biết Hoài cũng như tôi, chẳng ưa gì mẹ chồng tôi cả. Nhưng tôi không hiểu vì sao Hoài lại khó chịu khi bố mẹ chồng tôi làm hoà, không lẽ hoài muốn họ cả đời giận hờn nhau hay sao. Dù gì nguyên nhân lần này cũng là do Hoài, đáng ra thím ấy phải vui mừng mới phải chứ.

Cứ nghĩ bố mẹ chồng tôi đã làm lành, mẹ chồng tôi cũng phần nào thay đổi thì tết năm nay nhà tôi sẽ vui vẻ hơn mấy năm trước. Không ngờ chú út lại đem sóng gió từ bên ngoài về, cả tết chú có mặt ở nhà duy nhất vào đêm giao thừa, còn lại chú đi đâu chẳng ai biết.

Hoài thì dửng dưng như không biết, chứ không hề có thái độ buồn bã hay khó chịu 1 chút nào. Có đôi lần mẹ chồng tôi dục Hoài đi tìm chú út về thì Hoải khó chịu nói:

- Anh ấy có chân đi thì phải có chân về, con là vợ chứ chả phải là bảo mẫu mà tìm với kiếm.

- Mày là vợ mày mới phải đi tìm nó về, nói thì không nghe đến lúc nó bị làm sao thì mày đừng có trách tao.

Mẹ chồng tôi khó chịu nói, vậy nhưng Hoài vẫn thản nhiên đáp:

- Tìm 1 lần 2 lần chứ không ai tìm được cả đời, lớn rồi chứ bé nhỏ gì nữa đâu, chính vì mẹ cứ như thế nên anh ấy mới thế này đấy. Con mình không lo dạy mà cứ đi lo soi mói chửi bới người khác là nhanh.

- Cái đồ gái đĩ già mồm, hôm nay mà không phải là mùng 4 tết mày chết với tao.

Rầm

Bố chồng tôi đập bàn quát:

- Im hết cả đi, bây giờ mỗi người 1 hướng chia nhau ra mà tìm, chứ chờ nó tự mò về thì có mà đến nhà cũng chả còn mà ở đâu.

Tôi thì vướng Thỏ lại bụng to rồi nên không thể đi, còn Hoài cũng nhất quyết không đi tìm. Ông giận lắm nhưng đầu năm mới nên không muốn nói gì, chỉ bắt bà đi cùng vì sợ bà ở nhà sẽ lại cãi nhau.

Tưởng rằng Hoài sẽ lo đứng lo ngồi, nhưng không Hoài thản nhiên đóng của đi ngủ, chả quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh cả.

Phải đến tối mịt, khi mà bé Thỏ đã đi ngủ thì mọi người với trở về, vẫn chẳng thấy bóng dáng chú út đâu, nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của bố chồng mà tôi vội vàng né vào trong. Lúc này Hoài mới bình thản bước ra hỏi:

- Bố mẹ chắc không tìm thấy nhà con đúng không ạ, con đã bảo rồi mà, biết ở đâu mà tìm cho hết hơi. Hết tiền anh ấy tự khắc sẽ về.

Bố chồng tôi không thèm đếm xỉa đến lời của Hoài mà quay sang bảo mẹ chồng tôi:

- Cả ngày nay đi lại nhiều rồi, bà lên giường nghỉ ngơi đi kẻo mệt.

Tôi biết ý rót cốc nước rồi lẳng lặng đem vào phòng cho chồng, anh còn chưa kịp uống xong đã nghe tiếng Hoài the thé ở bên ngoài:

- Biết ngay mà, bố mẹ đi cả ngày chắc gì đã tìm nhanh bằng con ở nhà, bây giờ thời buổi công nghệ cả rồi. Đây bố mẹ dậy mà nhìn đi, con trai của bố mẹ đang ôm gái ngồi đánh bài đây này. Vợ thì bụng mang dạ chửa vất vả ở nhà, chả phụ giúp được cái gì còn thế này đây. Không biết anh ta giống ai mà cạn tàu ráo máng đến thế là cùng.

Vợ chồng tôi thấy thế cũng vội vã ra ngoài, bố chồng tôi thì đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại của Hoài, còn mẹ chồng tôi mỉa mai nói:

- Ngày xưa nó cũng vì mày mà bỏ mặc con Cầm vượt cạn 1 mình, bây giờ đến lượt mày bị quả báo kêu gào cái gì. Tao bảo rồi, vợ mà tối ngày chỉ biết đay nghiến chửi bới chồng thì sớm muộn gì nó cũng chán thôi. Cậy có mấy cái đồng tiền mà tinh tướng đâu.

Chồng tôi thấy Hoài định gào lên thì vội vàng nói trước:

- Mẹ, việc đến nước này mà mẹ còn nói thế được à, gọi ngay thằng Hùng về cho nó một trận, mẹ nuông chiều nó quá nên nó mới đổ đốn như thế đấy.

Tôi biết Hoài đang tức lắm, nên nắm tay bảo:

- Thím cứ bình tĩnh, cẩn thận lại ảnh hưởng đến em bé, thím biết địa chỉ chỗ này ở đâu thì bảo mọi người. Mọi người sẽ thay thím đến đó bắt chú ấy về hỏi tội, đừng có kích động quá đấy nhé.

Thế nhưng Hoài lại vỗ nhẹ lên tay tôi mỉm cười mà đáp:

- Em không sao đâu, chị đừng lo, kệ anh ta đi chán rồi sẽ về, em chỉ muốn cho mọi người thấy dù anh ta có đi đâu làm gì cũng trong tầm kiểm soát của em thôi. Cả nhà cứ yên tâm mà đi ngủ đi, mọi việc cứ để con lo.

Tôi cứ nghĩ Hoài sốc quá nên mới thế, nên vẫn nhẹ nhàng bảo:

- Chị và mọi người sẽ đừng về phía em, nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa đâu.

- Không cần đâu, để xem anh ta có chơi được mãi không, khi hết tiền thì mấy con kia nó cũng sớm đá đít anh ta mà thôi.

Mẹ chồng tôi ngạc nhiên chạy đến sờ trán Hoài bảo:

- Này con này, có phải hôm nay có vấn đề hay không, chồng mày nó có bồ mà sao mày lại thản nhiên vậy?

Hoài gạt tay mẹ chồng ra rồi chép miệng nói:

- Ô hay, thế mẹ muốn con đau khổ vật vã gào khóc, hay là chửi bới trách móc anh ta, hay muốn con phải giống mấy con mụ hoạn thư trên mạng, thuê người đến tận nơi xử đẹp 2 người này nào? Mẹ muốn thế nào mẹ cứ nói, ngoại trừ khóc lóc van xin anh ta, thì mấy cái chuyện đánh ghen, lột đồ hay tạt axit con cân được tất.

Bà thừa biết Hoài là người có tiền lại có lắm mối quan hệ xã hội, nếu muốn Hoài sẵn sàng chi tiền để xử lý con trai bà, vì lo cho sự an nguy của con trai nên bà liên tục lắc đầu mà không nói gì thêm nữa.

Câu trả lời của Hoài khiến cho cả nhà tôi đều bất ngờ, ai cũng trợn tròn mắt mà nhìn Hoài, không ai nghĩ Hoài lại bình thản được đến thế. Theo lời Hoài nói thì tôi đoán Hoài biết chuyện này từ trước rồi. Điều đó cũng có nghĩa là chú út đã nhiều lần sau lưng Hoài đi tìm gái và cờ bạc chơi bời.

Vậy mà lại chẳng hề phản ứng gì, lẽ bình thường bất kỳ người vợ nào thấy chồng mình bồ bịch gái gú cũng sẽ không kiềm chế được bản thân. Đằng này Hoài còn an ủi lại cả nhà, thật sự càng ngày tôi càng thấy Hoài khó hiểu.

Hoài càng như thế lòng tôi làng càng tò mò, mấy lần trước chú út thua nợ, Hoài là người đứng ra trả giúp, 1 vài triệu có lẽ không là gì với hoài, nhưng số nợ mấy trăm triệu của chú út chẳng nhẽ với cô ấy cũng là nhỏ hay sao. Chưa kể không phải 1 lần mà đã nhiều lần rồi, Hoài phải trả nợ thay chồng, số tiền đó cộng lại đâu có nhỏ?

Ừ thì cứ cho là sau khi lấy chú út về Hoài nhận ra chú ấy là con người tệ bạc nên chán, rồi từ đó cạn dần tình yêu, vậy nên thấy chú ấy cặp bồ Hoài không ghen đi. Nhưng chả lẽ đến tiền, và sĩ diện của 1 người vợ Hoài cũng không màng hay sao, rốt cục thì vì đâu Hoài lại lấy chú út.

Bố chồng tôi nãy giờ vẫn im lặng nhìn vào màn hình điện thoại của Hoài, gương mặt ông thâm trầm rất khó đoán. Khi mọi người im lặng ông mới bắt đầu lên tiếng:

- Hoài, nếu con biết địa chỉ chỗ này, hoặc biết cách nào liên hệ được với thằng Hùng thì cho bố xin. Bố không biết con thế nào, nhưng với bố việc chơi bời đã khó chấp nhận, lại còn cặp bồ gái gú bố càng không thể để yên. Quan điểm của bố dù gì đâu, làm gì cũng phải đặt gia đình lên trên hết. Gia đình chính là nền tảng, là điểm tựa cho con người ta phấn đấu, gia đình có êm ấm hạnh phúc thì ra xã hội mới dễ dàng thành công được. Đằng này nó lại hết lần này đến lần khác bỏ bê chà đạp vợ mình, lần này bố không phạt nó thì không còn mặt mũi nào mà nhìn con nữa.

Từng câu từng chữ của bố chồng tôi đều coi trọng gia đình, và thấy có lỗi với Hoài, tôi cứ đứng cố gắng quan sát biểu hiện trên gương mặt Hoài mà đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Nếu là tôi khi nghe được những lời dốc ruột dốc gan của ông chắc chắn sẽ cảm động mà bật khóc. Còn Hoài vẫn như không có gì mà gạt đi nói:

- Muộn rồi, con nghĩ giờ này tốt nhất là bố nên nghỉ ngơi hơn là lo mấy chuyện này. Con tự có cách giải quyết của riêng mình bố không cần phải lo hay thấy áy náy với con. Ngày con đồng ý lấy anh Hùng con đã biết rõ anh ấy là 1 người ham chơi, nhưng con vẫn chấp nhận lấy, thì sẽ không bao giờ con có suy nghĩ trách móc bố vì cái tật ham chơi này cả. Ngay cả việc anh ấy cắm sừng lên đầu con con cũng không quá ngạc nhiên, anh ấy bỏ được người vợ tào khang của mình để lấy con, thì con cũng chả dám mơ mộng anh ấy chung thuỷ. Nên bố cứ yên tâm đi, con không buồn thì bố áy náy làm gì. Thế nhé, con đi ngủ đây, chúc cả nhà ngủ ngon.

Ngạc nhiên chưa, Hoài nói như thể chú út cặp bồ cũng là hiển nhiên, nghe giống như kiểu nhẹ nhàng như hơi thở ấy vậy. Hoài đi khuất cả nhà cứ đưa mắt nhìn nhau mà chả biết phải nói gì. Tìm cũng đã tìm rồi, điạ chỉ Hoài có nhưng lại không chịu nói ra, bây giờ mà mọi người có tiếp tục đi tìm cũng chưa chắc đã gặp. Ngoài chờ đợi chú ấy trở về thì chúng tôi đâu còn lựa chọn nào khác.

Chồng tôi cũng kéo tay tôi trở về phòng, lòng tôi lúc này đang ngổn ngang suy nghĩ về Hoài. Liệu Hoài là người như thế nào, tốt hay xấu, và vì sao trong nhà này cô ấy lại tốt với mẹ con tôi đến vậy. Có đúng là vì tôi tốt với cô ấy nên cô ấy tốt lại hay không hay là còn 1 lý do nào đó.

Nhìn sang bé Thỏ tôi bỗng nhiên có 1 tưởng tượng điên rồ rằng 1 ngày nào đó Hoài sẽ hành hạ đánh đập con bé. Ôi không đâu, Tuy Hoài có máu lạnh thật nhưng chắc sẽ không đến mức ra tay với 1 đứa trẻ chứ. Hoài cũng có con và sắp làm mẹ, mong là cô ấy không làm gì con gái tôi. Có điều từ nay tôi sẽ phải để mắt hơn tới con bé mỗi khi nó chơi cùng Hoài, chưa biết rõ về Hoài thì tốt nhất cứ cần tắc vô áy náy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.