Vị nhị phu nhân này, là vợ cả của đệ đệ ruột Khương thái phó. Phụ thân
Khương thái phó – Khương lão thái gia chỉ có hai nhi tử, đều là do vợ cả sinh ra. Khương thái phó Khương Hằng là trưởng tử, tiểu nhi tử Khương
Lăng đã chết bệnh nhiều năm, lưu lại phu nhân chi thứ hai Tiền thị mang
theo nữ nhi tuổi nhỏ. Sau khi Khương lão thái gia đi về cõi tiên, huynh
đệ Khương thị cũng không ở riêng, sau khi đệ đệ qua đời, Khương thái phó lại không có khả năng mặc kệ cô nhi quả phụ, cho nên chi thứ hai này
cũng cùng ở Bình Thân vương phủ này. Mấy năm nay vị trí vợ cả đại phòng
vẫn trống không, quyền quản gia liền rơi xuống tay chi thứ hai Tiền thị, Tiền thị là một phụ nhân khôn khéo, đem nội vụ quý phủ để ý gọn gàng
ngăn nắp.
Lúc này nhị phu nhân cười cười với ba người Cẩm Yên,
quay đầu phúc thân với Khương thái phó nói: “Gặp qua đại bá.” Rồi sau đó ngồi xuống vị trí thứ hai, hướng về phía bà Lưu cười nói: “Lưu ma ma,
việc hôn nhân này là ta nhờ bà đi xem, bà phải xem thật tốt, đối với
Khương phủ chúng ta, chuyện đó cũng không phải là việc nhỏ, nếu là ngày
sau xảy ra đường rẽ gì… bảo ta như thế nào công đạo với đại bá đây?”
Nhị phu nhân nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lưu ma ma đã đổ mồ hôi như tắm: nếu
là vị tiểu thư này lại bị Khương thái phó khắc chết, thì chính mình cũng bị vạ lây! Lưu ma ma lại dùng sức lấy khăn lau mồ hôi, không còn mạnh
dạn như mới vừa rồi, bà ta nói: “Hồi nhị phu nhân, nô tỳ, nô tỳ thấy Cố
gia tiểu thư tính tình tốt, thân mình cũng khỏe mạnh, cho nên muốn…”
“Cái gì gọi là thân mình khỏe mạnh?” Nhị phu nhân cầm khăn che miệng, ha ha
cười, nhìn Lưu ma ma nửa đùa nửa thật, nói: “Mấy thô sử nha hoàn này,
người nào thân mình không khỏe mạnh? Nha đầu như vậy Khương phủ chúng ta có thể cho bà chọn lựa ra mấy trăm người. Bà xem Trương đại thẩm trong
phòng bếp đó, xem thắt lưng thô, vai hùm lưng gấu, một tay có thể bê một túi gạo. Thân mình khỏe mạnh có ích lợi gì, cũng phải lên được mặt bàn
mới được.”
Ở một bên, bà Vương nghe lời này nhưng không cam lòng, lời này của nhị phu nhân là không xem trọng Cố gia tiểu thư, ngại tiểu
thư nhà người ta lên không được mặt bàn, không xứng với Khương gia của
bà ta, trong lòng bà Vương thối một ngụm, lòng nghĩ: Khương lão gia nhà
bà nổi tiếng khắc thê thì sao, tốt xấu cũng có tiểu thư quan gia không
công nguyện ý gả, lại là thiên kim chính tam phẩm, bộ dáng đoan chính,
tính tình tốt, đốt đèn lồng cũng khó tìm, không chạy nhanh thú trở về mà cung kính, còn chê bôi cái gì nha!
Huống hồ Cố gia lão gia là
thác bà Vương làm mai mối này, nay ở trong này, bà Vương đại biểu cho
người của Cố gia, nhị phu nhân nhưng lại lấy một ít nha đầu thô sử, nữ
đầu bếp đến so với thiên kim tiểu thư của Cố gia! Tốt xấu Cố lão gia
cũng là chính tam phẩm hàn lâm học sĩ, mặc dù không so được với Khương
thái phó quyền cao chức trọng, nhưng thiên kim của Cố gia cũng không thể lấy ra để cho người ta giày xéo như vậy! Mới vừa rồi bà Vương mới khen
qua Cố tiểu thư rất tốt, nay nhị phu nhân nói như vậy, không phải đánh
gương mặt của bà ta sao!
Bà Vương thu bạc của Cố gia, cũng không
xem sắc mặt nhị phu nhân, lúc này bà ta liền không cam lòng, đỉnh một
câu, kỳ quái nói: “Nha đầu của Nhị phu nhân tự nhiên đều là nhất đẳng,
chẳng những thân thể cường thể tráng, còn có thể biết chữ thêu hoa, lại
đều có cha là chính tam phẩm, đều có thể lên mặt bàn.”
Nhị phu
nhân là một tay quản sự tại Khương gia, ngày thường cho dù là đại nha
hoàn Bích Viện, Bích La có uy tín danh dự như vậy cũng đều đối với bà ta cung kính, làm sao ăn mệt như vậy, nhất thời liền nóng nảy, chỉ vào bà
Vương nói: “Ngươi là ai, nơi này nào có phần ngươi nói chuyện!”
Bích Viện thấy giương cung bạt kiếm, lại thấy là nhị phu nhân nhà mình trước không đúng, chọc giận bà mối, vội vàng đi lên hoà giải, “Nhị phu nhân
bớt giận.” Rồi sau đó quay đầu nhỏ giọng nói với Vương ma ma: “Còn thỉnh ma ma bớt tranh cãi, dĩ hòa vi quý.”
Vương ma ma gặp nha hoàn đó cho mình mặt mũi, cũng liền dắt lừa xuống núi, cúi đầu vò khăn tay, dù
là nhị phu nhân nói cái gì nữa, một tiếng cũng không nói.
“Cố gia tiểu thư đó có cái gì tốt? Bất quá là thứ nữ đê tiện do tiện thiếp của
tam phẩm quan gia sinh ra, lấy cái gì so cùng Khương gia chúng ta, còn
vọng tưởng trèo cao lên đại bá, hừ!” Nhị phu nhân hừ một tiếng, trong
mắt đều là khinh thường.
Ở đây vài nữ quyến sắc mặt đều thay đổi, Bích Viện là cô nhi, không cha không mẹ, lời này của nhị phu nhân nàng
nghe qua cũng không có gì. Nhưng phụ thân Bích La là phú thương, nàng là do tiểu thiếp sinh ra, lúc đầu gia cảnh khấm khá, coi như là thiên kim
tiểu thư thương gia, sau đó gia đạo sa sút, đã bị mẹ cả bán vào Bình
Thân vương phủ làm nha hoàn. Bởi vì thân phận thứ xuất của nàng, ở nhà
không thiếu chịu ủy khuất, nhị phu nhân nói như vậy, vừa vặn vạch trần
vết sẹo của Bích La.
Bích Viện bất động thanh sắc cầm tay Bích La, Bích La cắn môi, hướng nàng cảm kích cười.
Một mực yên lặng không lên tiếng, Khương thái phó ngẩng đầu, đầu tiên là
nhìn nhìn Cẩm Yên. Cẩm Yên vẫn im lặng ngồi, cái miệng nhỏ uống xuyết
nước trà, giống như chuyện xảy ra quanh mình đều không liên quan tới
nàng. Khương thái phó lại nhìn nhìn Tiền thị, con ngươi đen tối không
rõ, mở miệng nói: “Ta nghe nói Huệ Như bị bệnh, muội làm nương sớm xem
nha đầu đó. Huệ Như thân mình không tốt, phải cẩn thận chăm sóc, con bé
là cốt nhục duy nhất Nhị đệ lưu lại, không thể có sơ xuất, đừng để cho
ta sau trăm tuổi không có mặt mũi gặp Nhị đệ.”
Nữ nhi chi thứ hai Khương Huệ Như năm nay mười hai, là tôn tiểu thư đứng hàng lão đại
trong mạch này của Khương lão thái gia, lại là tiểu thư duy nhất, đáng
tiếc nàng ngày thường thể nhược nhiều bệnh, cũng không xuất môn, trong
kinh thành thực ít có người chú ý tới tiểu thư bệnh tật này của Khương
gia. Mà Khương thái phó này là đại bá đau nàng thuở nhỏ tang phụ, liền
phá lệ yêu thương nàng, yêu thương nữ nhi của đệ đệ thậm chí còn nhiều
hơn hai nữ nhi thứ xuất của mình.
Khương thái phó đều lên tiếng,
nhị phu nhân chính là có một bụng lời muốn nói đều phải nuốt xuống, bà
ta ngượng ngùng đứng dậy, phúc thân với Khương thái phó, nói: “Đại bá,
muội đây đi về trước chiếu cố Huệ Như.” Lại nhìn bà Vương, kỳ quái nói:
“Đại bá anh minh, tất nhiên là sẽ không bị tiểu nhân vọng tưởng leo lên
quyền quý lừa dối, hừ!”
Nhị phu nhân đi rồi, không khí trong
phòng có vẻ có chút xấu hổ, bà Vương, bà Lưu cúi đầu, cũng không dám thở mạnh. Trên mặt Khương thái phó nhìn không ra hỉ giận, chính là cầm bái
thiếp tỉ mỉ nhìn lại một lần.
Nhưng trên mặt Cẩm Yên vẫn mang
theo ý cười, hỏi hai bà tử mấy chuyện vụn vặt của tiểu thư Cố gia, hai
bà tử tỉ mỉ đáp lời, Cẩm Yên nghe rất nhập tâm, nói: “Ta nghe nói Cố gia tiểu thư này là cô nương vô cùng tốt, nhưng hôn nhân đại sự này, đều
không phải là trò đùa, hai vị ma ma đi về trước, chờ bên này quyết định
rồi, ta lại phái người đi nói với hai vị.”
Bích Viện đi tiến lên, từ trong ngực lấy ra hai cái túi tiền màu đỏ làm bằng tơ lụa, cười tủm
tỉm đưa cho bà Vương, bà Lưu mỗi người một cái, nói: “Vất vả hai vị ma
ma, đây là đại nhân chúng ta thưởng cho ma ma dùng trà.”
Hai bà
tử tiếp nhận, vội hỏi: “Nô tỳ đa tạ đại nhân.” Cầm hà bao vào tay rồi
ước lượng, trên mặt hai người đều vui tưng bừng: bạc được thưởng rất
nhiều, không hổ là Bình Thân vương phủ, ra tay không giống với dòng dõi
tầm thường.
Cẩm Yên sai Bích Viện, Bích La tự mình đưa hai vị bà
tử đi ra ngoài, trong nội thất chỉ có hai người Khương thái phó cùng Cẩm Yên.
“Xem đi xem lại, bái thiếp này cũng không nở hoa.” Cẩm Yên
chộp bắt bái thiếp đó, quăng lên trên bàn nhỏ, cười nói: “Đại nhân nghĩ
như thế nào?”
Khương thái phó thở dài, nói: “Nghe nói là người thích hợp, nhưng sợ là…”
“Bình Thân vương đại nhân chúng ta khi nào thì cũng biết sợ?” Cẩm Yên trêu
đùa, “Đại nhân nhưng là sợ Cố gia tiểu thư này gả vào lại giống vài vị
phu nhân trước sao?”
Khương thái phó có chút bất đắc dĩ nhìn Cẩm Yên, một tay ôm trán, hắn sợ chính là cái này.
“Một vị cô nương xinh đẹp, đang trong những năm tháng tươi đẹp, ta sợ gả cho ta, liên lụy tính mạng nàng ấy. Từ trước ta không tin mệnh số này,
nhưng là hợp với năm vị thê tử đã đi, nay ta không thể không tin, không
thể không e sợ. Ta biết rõ mệnh số chính mình, nhất định vô thê, sẽ
không nên lại động ý niệm thú thê trong đầu nữa, cũng đỡ phải hại cô
nương vô tội lại đánh mất tính mạng.” Khương thái phó đối với Cẩm Yên
luôn luôn thẳng thắn, hắn bực bội nói: “Mấy năm nay, cũng không phải
không có vài quan viên lớn nhỏ muốn gả nữ nhi cho ta, ta đều cười trừ…”
“Nên lần này mời mấy bà mối xem người sao?” Cẩm Yên mở bái thiếp đó ra, đầu
ngón tay di vào chữ ghi trên thiếp, nói: “Đại nhân, thứ Cẩm Yên nói
thẳng. Mệnh cách của Cố gia tiểu thư này, chỉ sợ trừ bỏ đại nhân, tương
lai làm mai cũng không có người dám thú. Đại nhân đã tin mệnh cách, nay
mệnh cách đã nói, Cố gia tiểu thư cùng đại nhân là lương xứng. Đại nhân
bát tự cực cứng rắn, khắc thê là thật, Cố gia tiểu thư này mệnh cách kỳ
lạ, trừ bỏ bát tự của đại nhân, chỉ sợ tìm khắp kinh thành, cũng không
có người có bát tự có thể trấn được nàng. Đại nhân nếu thú Cố gia tiểu
thư này, chẳng phải là vừa vặn thuận theo thiên mệnh? Thế này mới kêu
ông trời tác hợp cho.”
Khương thái phó trầm tư không nói, Cẩm Yên nhanh chóng nói: “Ai, đáng thương mấy vị công tử không có mẹ đẻ, cũng
không có mẹ cả dưỡng dục giáo dưỡng. Hôm qua Đại công tử lại cùng công
tử trung thư xá đi đàm thi luận chính, một đêm chưa về…”
Cẩm Yên nhấp mím môi, nói đến đó lại thôi, dừng một chút, nhìn Khương thái phó.
Nhắc tới trưởng tử Khương Viêm Châu, sắc mặt Khương thái phó bỗng nhiên thay đổi, ngẩng đầu nhìn Cẩm Yên, Cẩm Yên không chút nào tránh né, tiếp tục
nói: “Nếu là đại công tử từ nhỏ có nương giáo dưỡng, cũng không đến mức
bị bà vú, gã sai vặt không hảo tâm… Nay nhị thiếu gia, tam thiếu gia
tuổi nhỏ, đúng là thời điểm cần mẹ cả giáo dưỡng. Cố lão gia là hàn lâm
học sĩ, dòng dõi thư hương, nói vậy Cố gia tiểu thư cũng là tiểu thư
khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa, được mẹ cả như vậy tự mình dưỡng
dục, cũng khá hơn để cho mấy người không đứng đắn gì đó giáo mấy vị công tử…”
Nhắc tới mấy nhi tử, quả thật là vẫn làm cho Khương thái
phó đau đầu không thôi. Là một quyền thần, hầu hết tinh lực đều đặt ở
trong triều, rất ít quản chuyện trong nhà, đối với mấy nhi tử, chính là
ngày thường hỏi chút việc học, khảo học vấn, rốt cuộc rất ít trao đổi.
Chi thứ hai Tiền thị quản gia nhiều năm, trong phủ trên bề mặt tuy rằng
nhìn gọn gàng ngăn nắp, nhưng cũng chỉ là trên mặt mũi không có trở ngại thôi, chuyện xấu xa bên trong nhiều lắm, Khương thái phó không phải
không biết, chính là lại vô tinh lực hỏi đến, chỉ cần Tiền thị không làm quá mức, hắn cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt.
Chính là trước đó vài ngày, Khương thái phó ngẫu nhiên gian phát hiện, con lớn
nhất của mình cùng công tử nhà trung thư xá đi lại rất gần. Vốn là hai
quý công tử, đi lại gần gũi cũng là bình thường, nhưng đại công tử cùng
vị công tử nhà trung thư xá đó, đi lại quá gần!