Ngay cả dũng khí để thừa nhận mà cô cũng không có, cô cũng không dám liếc anh một cái!
Cô đột nhiên rất hận anh, tại sao phải xuất hiện, tại sao phải làm lộ ra vết sẹo dưới đáy lòng yếu ớt của cô?
Cô không yêu anh, đúng, cô không yêu anh, lúc trước không yêu, hiện tại không yêu, tương lai cũng sẽ không yêu.
Hải Diêu bỗng nhiên xoay người lại, đôi mắt cô đỏ ửng như vừa khóc qua, hình như anh đã nhìn lầm, chỉ vì ánh đèn quá mê ly mà thôi.
Thang Khải Huân cảm thấy lòng mình như bị một bàn tay bóp chặt lấy, anh dần dần không có cách nào hô hấp, đau đớn giống như thủy triều đập về phía anh, lưng của anh dán lên trên tường lạnh lẽo, tim của anh còn lạnh hơn.
Cô gái nhỏ mà anh luôn giấu ở trong lòng, liền hờ hững nhìn anh như thế, nói ra lời cay nghiệt: "Vâng, tôi có đứa con của anh ấy, chúng tôi sẽ không tách ra nữa... Cho nên nói, Thang tiên sinh không thể hiểu rõ cảm giác của tôi bằng tôi được..."
Thang Khải Huân quay mặt đi, anh nhắm mắt lại, giống như muốn ẩn mình vào trong bóng đêm.
Hải Diêu chỉ cảm thấy trái tim khó chịu như bị một con dao cùn cắt qua, có ai lại muốn làm tổn thương người đã đối xử tốt với mình? Lời cô nói ra lại là một con dao hai lưỡi sắc bén, làm Thang Khải Huân bị thương, cũng làm cô bị thương.
"Tốt, tôi đã hiểu rõ."
Anh im lặng hồi lâu, cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy: "Chúc mừng cô, chúc hai người ở bên nhau đến già."
"Cảm ơn." Hải Diêu phải liều mạng khắc chế mới không để giọng mình run rẩy, cô đứng thẳng lưng, xoay người sang chỗ khác, từng bước một đi vào nơi đèn đuốc sáng trưng.
Hải Diêu sững sờ, cô không nghĩ tới anh lại gọi cô nữa.
"Tôi không biết về sau cô định như thế nào, nhưng Lục Thế Quân và người phụ nữ kia chưa tách ra, nếu cô muốn ở một chỗ với anh ta, sau này đường đi sẽ không dễ dàng, tâm tư của cô đơn thuần, cho tới bây giờ sẽ không tính toán người khác, nhưng lần này không giống, cô và người phụ nữ kia phải đấu đến một sống một chết."
Thang Khải Huân chậm rãi nở một nụ cười nhạt, anh đốt một điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay nhưng không hút: "Tóm lại, hãy cẩn thận mọi chuyện, đừng vọng động, không vì mình thì cũng vì đứa bé."
Hải Diêu nhìn anh, hồi lâu cũng không nói chuyện, cô sợ cô vừa mở miệng nước mắt sẽ rơi xuống.
Anh cũng nhìn cô, qua một hồi mới dời ánh mắt đi chỗ khác: "Đi thôi."
Hải Diêu yên lặng xoay người sang chỗ khác, từng bước một đi về phía trước, cách đó không xa, hình như Lục Thế Quân đã xã giao xong đang đi về phía khu nghỉ ngơi, anh ta nhìn cô, từ xa đã dịu dàng nở nụ cười khẽ với cô.
Thang Khải Huân yên lặng đứng trong bóng tối, anh đợi đến khi cô đi xa, mới hút một điếu thuốc, chỉ mong là anh nghĩ sai, chỉ mong Lục Thế Quân thật lòng đối xử tốt với cô.
Chỉ là từ nay về sau, anh thật sự sẽ không quản việc của cô nữa.
*
Cuộc sống ba người cũng không tiếp tục quá lâu.
Hải Diêu cùng Lục Thế Quân tham gia yến hội trở về, buổi tối đó Trình Nhã Như cảm thấy không tốt lắm, sau một phen giày vò, bác sĩ kết luận, về sau tốt nhất cũng đừng bước xuống giường.