Lục Thế Quân cùng Lục phu nhân ở trong phòng Trình Nhã Như đến nửa đêm, Hải Diêu cũng qua nhìn một cái.
Cô ta vẫn hôn mê, sắc mặt tái nhợt gần như hòa một thể với ga giường, Hải Diêu thấy tay cô ta lộ ra bên ngoài chăn, nhỏ gầy dọa người giống như chỉ là một bộ xương vậy.
Lục Thế Quân ngồi bên giường cô ta, hình như trên mặt có sự hổ thẹn nồng đậm, anh ta nắm tay Trình Nhã Như không nói một lời, lông mày lại nhíu thật chặt.
Hải Diêu cảm thấy mình không có cách nào nhìn nữa, cô yên lặng lui ra khỏi phòng.
Đêm hôm đó cô cũng không ngủ, lăn qua lộn lại khó chịu, chỉ cần vừa nhắm mắt, trước mặt lại là gương mặt trắng bệch không có chút máu của Trình Nhã Như.
Trình Nhã Như hôn mê suốt ba ngày, ba ngày này Hải Diêu cũng không thấy Lục Thế Quân đi ra khỏi phòng.
Trong lòng cô khó có thể bình tĩnh được, mặc kệ Trình Nhã Như đã làm cái gì, Lục Thế Quân vẫn không thể bỏ được tình cảm với cô ta.
Trình Nhã Như gần như không thể đi ra khỏi phòng, Hải Diêu cũng không gặp lại cô ta, ngay lúc cái thai của cô ta dần vững chắc, bóng mờ bao phủ Lục gia sắp tiêu tán...
Người hầu đưa bữa sáng vào cho Trình Nhã Như, vừa mở cửa liền phát hiện vết máu trong phòng.
Trình Nhã Như không biết sao lại ngã từ trên giường xuống, chăn mền cùng ga giường quấn quanh người cô ta bị máu tươi thấm ướt hơn phân nửa, trong phòng tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, dày đặc không tiêu tan.
Lục Thế Quân cùng Lục phu nhân gấp gáp chạy tới, bác sĩ cũng nhanh chóng đến nơi.
Nhưng tất cả đã trễ rồi, đứa nhỏ của Trình Nhã Như không giữ được.
Cô ta được đưa đến bệnh viện, Lục Thế Quân cũng đi theo —— trong lúc Trình Nhã Như hôn mê vẫn luôn gọi tên Thế Quân, túm lấy tay anh ta không chịu bỏ ra.
Hải Diêu đứng trong đám người ồn ào, cô giật mình nhớ tới ngày mình quyết định trở lại nơi này, trong lòng cô đã tự nói với mình, Đông Hải Diêu, lần này mày phải nở nụ cười nhìn Trình Nhã Như cút khỏi Lục gia.
Bây giờ sự việc phát triển quá nhanh, lại đều dựa theo những gì cô mong muốn, nhưng cô không hề cảm thấy vui vẻ.
Hải Diêu mất hồn đi trở về phòng, một mình cô ngồi trên giường, từ buổi sáng tới tận đêm khuya, hình như đám người hầu cũng quên mất sự tồn tại của cô, sự ồn ào cách cô rất xa.
Đây là kết quả cô muốn, lại không thể làm cô vui vẻ, kết quả này quan trọng hay không quan trọng?
Cô không có đáp án, Thịnh Hạ nói, nếu đổi lại là cô ấy gặp chuyện như vậy, cô ấy cũng sẽ chọn lựa giống cô, Thang Khải Huân nói, cô và Trình Nhã Như phải chiến đấu đến một sống một chết, nếu lần này người đầy máu tươi nằm trên mặt đất đổi thành Đông Hải Diêu cô, trong lòng Trình Nhã Như sẽ có chút thương hại nào sao?
Không, cô ta sao có thể như vậy, nếu cô ta có thể mềm lòng, lúc trước sao lại hại cô thảm như thế?
Cô không hối hận, cô không hối hận, Hải Diêu chậm rãi nằm trên giường, cô dùng chăn mền quấn cả người kín mít, không gian nho nhỏ kín đáo khiến cô cảm thấy an toàn, cô cuộn người, ở trong lòng một lần lại một lần nói mình không hối hận, thế nhưng nước mắt vẫn không bị khống chế mà rơi xuống.