Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc

Chương 83-2: Lưỡi dao sắc bén dưới vẻ ôn nhu 2



Cô ta rất ít khóc, lẫn này bỗng nhiên không thể kiềm chế được bản thân, Thang Khải Huân lại có chút trở tay không kịp, vẫn là Đông Hải Diêu giúp anh giải vây: “Cố tiểu thư, hiện tại chuyện quan trọng nhất là đi tìm bạn của tôi, hơn nữa chuyện này là do Cố tam thiếu gia, không liên quan gì đến cô, sao Thang tiên sinh có thể coi nhẹ cô chứ?”

Cố Diệc Thù có chút giật mình, nhìn về phía Đông Hải Diêu, nguyên bản cô ta còn nghĩ cô gái này và Thang Khải Huân thân mật như vậy, nhưng không ngờ cô lại gọi Khải Huân là Thang tiên sinh, còn an ủi cô ta.

Có lẽ là do cô ta suy nghĩ quá nhiều, trong lòng Cố Diệc Thù chợt buông lòng, cảm xúc cũng dần ổn định.

“Cô nói rất đúng, chúng ta vẫn nhanh chóng vào đi.”

Cố Diệc Thù lau nước mắt, lại có chút ngượng ngùng, cúi đầu đứng trước mặt Thang Khải Huân: “Khải Huân, anh đừng có chê cười em, là do em quá lo lắng, anh cũng biết rồi đó, từ trước đến nay nó làm việc đều bất chấp hậu quả.”

Thang Khải Huân xua tay: “Cô ở giữa không cần so đo những chuyện này. Chúng ta đi vào thôi.”

Cố Diệc Thù nghe thấy thế, không khỏi cười ngọt ngào nói: “Ừm, anh không tức giận thì tốt rồi.”

Ba người mặc kệ sự ngăn cản của người hầu, đi về phía ánh sáng duy nhất trong vườn.

Vừa mới đến gần liền mơ hồ nghe được tiếng khóc ở trong phòng, Đông Hải Diêu nín thở, chăm chú lắng nghe, lập tức sắc mặt đại biến: “Là giọng của Thịnh Hạ.”

Thang Khải Huân nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô, thấy cô muốn xông lên, anh nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại: “Em đang có thai lại còn lỗ mãng như vậy! Cố Diệc Hàn là người nào, vạn nhất em xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”

Trong giọng nói của anh mang theo sự trách cứ, càng nhiều hơn là sự lo lắng, Cố Diệc Thù cũng nghe thấy lời anh nói, hơi kinh ngạc nhìn về phía bụng Đông Hải Diêu, trái tim hoàn toàn buông lỏng.

“Em lo lắng cho Thịnh Hạ……” Trong lòng Đông Hải Diêu nóng như lửa đốt, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Thang Khải Huân.

Còn không đợi Thang Khải Huân nói, Cố Diệc Thù đã đi lên, mở cửa đi vào.

Hiển nhiên Cố Diệc Hàn không ngờ tới có người dám xông vào địa bàn của anh ta, nên anh ta không có khóa phòng, làm việc cũng không hề cố kỵ, lúc Cố Diệc Thù xông vào, trong tay anh ta còn đang cầm thắt lưng đánh lên người Thịnh Hạ.

Trên người anh ta mặc một chiếc quần ngủ, bên miệng còn ngậm một điếu xì gà, mái tóc dài đen nhánh ché khuất trán, môi đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm người trên mặt đất.

Thịnh Hạ nằm ở nơi đó không nhúc ních, áo choàng tắm trên người cô đã bị cởi ra phân nửa, khó khăn lắm mới có thể che khuất phần mông, trên lưng cô có ba, bốn vết roi hằn trên đó, mở hồ thấy máu, giống như hồng mai bay trong tuyết trắng.

“Cố Diệc Hàn, mày là đồ cầm thú!” Cố Diệc Thù ngẩn người, hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần. Cô ta luôn biết Cố Diệc Hàn làm việc bất thường nhưng không ngờ nó lại có thể khốn nạn đến mức này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.