Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc

Chương 90: Rời đi!



“Cố Diệc Thù, em đừng bày ra bộ dáng đó….” Giọng nói của Thang Khải Huân có chút tối tăm, “Tôi không muốn lừa gạt em, bởi vì tôi trân trọng tình bạn giữa chúng ta cho nên tôi không thể lừa gạt em, tôi cũng không muốn mất đi người bạn tốt như em.”

“Em không muốn nghe những lời này!” Cố Diệc Thù không nhịn được cao giọng nói: “Anh biết rõ em ghét nhất hai chữ bạn bè, hai chữ này quấn chặt lấy em khiến em không thể động đậy, em muốn đến gần anh một bước cũng không được!”

“Cứ như vậy không tốt sao?” Thường Khải Huân hơi nhíu mày, trong đôi mắt thâm thúy của anh hiện lên sự buồn bã: “Cố Diệc Thù, chúng ta có thể giống như lúc ở London không tốt ư? Chúng ta cứ mãi như thế không tốt sao?”

Cố Diệc Thù lắc đầu, nước mắt tràn mi: “Anh biết rõ mà Khải Huân, em yêu anh nhiều năm như vậy, trong tim em không có người thứ hai, anh biết rõ sao còn nói để em làm bạn?”

“Nhưng thật sự tôi không có cách nào.” giọng nói Thanh Khải Huân trầm thấp, anh lùi về sau một bước, từ từ ngồi xuống ghế sofa, không gian yên tĩnh, dường như Cố Diệc Thù có thể nghe đươc tiếng tim đập của chính mình, cô ta quay mặt đi chỗ khác, tuyệt vọng nhắm mặt lại, dòng nước mắt lăn dài trên má.

“Được, em hiểu rồi.” Trầm mặc một lúc, Cố Diệc Thù cười ảm đạm một tiếng, đưa tay lên lau nước mắt, cô ta lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt anh hiện lên sự buồn bã, trên mặt anh rõ ràng hiện lên sự không vui. 

Cố Diệc Thù cảm thấy đau lòng, cô ta rất muốn ôm người đàn ông giống như sắt đá nhưng nội tâm lại bất lực này vào ngực, cô ta muốn nói cho anh biết, Thang Khải Huân, người phụ nữ mà anh yêu đã là vợ của người khác, cô ấy sẽ không có khả năng trở lại bên cạnh anh, anh tỉnh lại đi?

Nhưng cô ta hiểu, nếu như cô ta nói điều này ra, cô ta và Thang Khải Huân thật sự xong rồi.

Nếu như giả bộ không biết, cô ta còn có hy vọng, nhưng nếu nói ra, dựa vào tính cách quang minh lỗi lạc của anh, anh sẽ không vì cảm kích mà lừa gạt cô ta.

Cô ta đã hèn mọn cầu xin anh như thế, thậm chí trong lòng không ngừng khẩn cầu anh lừa dối cô ta.

“Cố Diệc Thù….” Thang Khải Huân ngẩng đầu lên nhìn cô ta, đối diện với nụ cười gượng gạo của cô ta.

“Cứ như lúc trước thì tốt rồi.” Cố Diệc Thù ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, bàn tay đặt lên đầu gối của anh, giọng nói nặng nề hơi mang theo giọng mũi: “Trở lại như lúc chúng ta ở London, anh ở phòng trọ của em, ăn đồ em nấu, không cần trả tiền phòng, mỗi ngày đều uống say đến mức không biết gì, em còn giúp anh trả tiền……Thang Khải Huân, anh thật xấu, anh tính toán thật hay nha!”

Bỗng nhiên, Cố Diệc Hàn đánh vào đầu anh, mắt hạnh trợn lên: “Anh có tiền nhiều như vậy còn muốn chiếm tiện nghi của em!”

Thang Khải Huân nhìn gương mặt trước mắt, trong lòng anh cũng có chút xúc động nhưng càng nhiều hơn là sự biết ơn, cảm ơn cô vì đã khéo hiểu lòng người, cảm ơn cô vì cô đã chịu buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.