Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối

Chương 110: Chứng cứ



Lô Thanh Vân nhìn Lương Bích Ngọc nổi giận, vội vàng hòa hoãn giọng điệu của mình.

"Bích ngọc, không phải là do anh đau lòng Tử Phượng sao! Em kìa, đừng so đo với anh chứ! Anh biết rồi, bảo bối của anh. Về sau, anh nhất định sẽ bồi bổ lại em!" Lô Thanh Vân hôn một cái lên trán Lương Bích Ngọc, tiếp theo chuyển dời đến bờ môi của bà.

"Quỷ, con gái đã vậy rồi, anh còn có ý định muốn chuyện kia!" Lương Bích Ngọc tiếp xúc được thân dưới căn to của Lô Thanh Vân, bà vội vàng đẩy Lô Thanh Vân ra.

"Bảo bối, chuyện báo thù cho con gái cứ để anh. Chuyện duy nhất bây giờ em cần làm, là hưởng thụ niềm vui thú của đàn bà." Lô Thanh Vân tiến lên, ôm lấy Lương Bích Ngọc, đi về phía giường ngủ.

"Đàn ông các anh thật là, không ai tốt cả. Lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này!" mặc dù trong miệng Lương Bích Ngọc nói như vậy, nhưng thân thể không phản kháng. Lô Thanh Vân vuốt ve và ôm hôn, trong nháy mắt dấy lên dục vọng của bà. Bà và Tiêu Thính Quân không vừa mắt, cho nên rất ít khi phát sinh quan hệ nam nữ. Bà cùng Lô Thanh Vân ít khi gặp mặt, thỉnh thoảng mới một lần, khó tránh khỏi củi khô gần lửa.

"Đàn ông không hư, đàn bà không thương. Em cũng thích làm chuyện như vậy, cần gì phải khắc chế mình? Chờ anh không 'dùng' được nữa, em có muốn cũng không thể đâu đấy!" Lô Thanh Vân vừa hôn Lương Bích Ngọc, vừa cởi quần áo bà ra. Hai thân thể trần truồng, chỉ lo ở trên giường diễn lại hình ảnh bốc lửa. Bọn họ ai cũng chưa từng nghĩ đến, một màn điên cuồng này, lại bị quay lại.

Phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị.

Tiêu Thính Quân lo lắng đi đi lại lại. Thỉnh thoảng ông còn ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, không có ai đến. Ông đang đợi chính là người kia, thám tử tư mà ông thuê. Vì Lý trinh thám mới vừa gọi điện thoại nói, gã đã bắt được chứng cứ về đôi gian phu dâm phụ này.

"Tổng giám đốc, ngài có khách đến tìm." Giọng nói của thư kí Tiểu Trương, vang lên ngoài cửa."Tổng giám đốc, cho anh ta vào không?"

"Ừ, để cậu ấy vào đi! Tiểu Trương, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu ấy. Cô đừng để ai đến quấy rầy tôi!" Tiêu Thính Quân cố gắng thở bình thường.

"Dạ, tổng giám đốc." Giọng nói Tiểu Trương ngọt ngào, lại một lần nữa vang lên."Lý tiên sinh, tổng giám đốc mời ngài vào!"

Giọng nói thư kí vừa dứt, một người đàn ông mang mắt kính, đã đi vào. Gã gỡ mắt kính xuống, đi tới trước mặt của Tiêu Thính Quân. Từ trong túi lấy ra máy CD, đưa cho Tiêu Thính Quân." Tổng giám đốc Tiêu, chứng cớ này muốn đã lấy được, hơn nữa còn tình ái dào dạt."

Sắc mặt của Tiêu Thính Quân, lập tức tái nhợt. Bàn tay nhận lấy máy CD, không nhịn được mà phát run lên.

Ông cần chứng cớ, chứng thật Lương Bích Ngọc cùng Lô Thanh Vân gian tình. Cũng cần chứng cớ, chứng minh thân thế Tiêu Tử Phượng và Tiêu Tử Đằng. Nhưng khi ông nắm được chứng cớ thì lại có chút tâm hoảng ý loạn.

"Tổng giám đốc Tiêu, ngài xem một chút đi! Nếu như không có vấn đề gì, chúng ta có thể kết thúc hợp đồng." Lý trinh thám đã thấy nhiều cảnh này, cho nên không cảm thấy ly kỳ.

"Cái đĩa, tôi sẽ nhìn. Nếu như không hài lòng, tôi sẽ gọi lại cho cậu sau. Đây là chi phiếu, thù lao của cậu." Tiêu Thính Quân nghiêm chỉnh, ngay trước mặt người ngoài không thể để họ nhìn thấy vợ ông cùng người đàn ông khác lên giường. ông đem cái đĩa đặt trên bàn làm việc. Thuận tay điền một tờ chi phiếu, đưa cho Lý trinh thám.

"Như vậy cũng tốt." Lý trinh thám nhận lấy chi phiếu, cười một tiếng, đi ra khỏi phòng làm việc của ông. Tiêu Thính Quân do dự chốc lát, vẫn đem CD bỏ vào máy vi tính.

Ông ngừng thở, chăm chú nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính.

Một hồi tiếng giày cao gót, từ trong máy vi tính truyền tới. Ngay sau đó, một người đàn bà thở hổn hển đi vào gian phòng. Người kia, đúng là vợ ông - Lương Bích Ngọc. Vừa vào cửa, liền nhào vào trong ngực một người đàn ông, khóc nói với nói. "Thanh Vân, anh thấy tờ báo chưa! Con gái của chúng ta, bị Đường Long cùng mẹ con Đậu Ngọc Nga hại thảm rồi. Tối hôm qua, nó cả đêm không về nhà. Lúc nó ngủ, em nhìn thấy cả người nó đầy vết hôn. Nói không chừng tối ngày qua, nó đã bị người đàn ông hư hỏng nào cho làm hại rồi! Thanh Vân, Thanh Vân, anh nhất định phải giúp con gái hả giận!"

Tiêu Thính Quân thấy một màn như vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt!

Trên người Tiêu Tử Phượng có vết hôn? Cả đêm nó không về nhà là do ở chung một chỗ với gã đàn ông nào đó? Hơn nữa bị người đàn ông kia làm hại? Ông căm hận Lương Bích Ngọc, nhưng cũng rất thương cô con gái nuôi hơn hai mươi năm này.

Phía dưới một màn, càng làm cho Tiêu Thính Quân tâm kinh hoảng! Giọng nói của Lô Thanh Vân, giống như truyền tới từ trong Địa ngục, khiến Tiêu Thính Quân khủng hoảng không dứt! "Bích ngọc, chuyện này, đều tại em đấy! Nếu không phải lòng dạ đàn bà, con khốn Đậu Mật Đường kia đã sớm bị anh thịt rồi. Nó còn có cơ hội, đi theo Đường Long sao?"

Thịt Mật Đường?

Trời ạ, người này phát rồ rồi, lại muốn đối phó với Mật Đường - con gái của ông sao! Tại sao lại muốn đối phó Mật Đường? Chẳng lẽ, chỉ vì muốn độc chiếm gia sản của Tiêu Thính Quân ông sao?

Trong máy vi tính, truyền đến tiếng hô của Lương Bích Ngọc: "Cái gì? Anh nói đều tại em sao? Lô Thanh Vân, anh thật không có có lương tâm! Nếu em không nhịn nhục, hai đứa con anh có thể có cuộc sống như ngày hôm nay sao? Có phải bây giờ em đã già, anh không thích em rồi không?"

Tiện nhân này, dựa vào Tiêu Thính Quân ông để ăn ngon mặc đẹp. Bây giờ ả lại nói lên hai chữ nhịu nhục này sao?

Tiêu Thính Quân chỉ lo nghĩ tới tâm sự của mình, đã bỏ sót một chút hình ảnh trong máy vi tính. Hai người kia, không phải là đang cải vả sao? Sao đột nhiên lại tiến vào loại tình huống này? Nhìn hai thân thể trần truồng ôm dính nhau, Tiêu Thính Quân cảm thấy một hồi buồn nôn. Nhất là nghe được giọng Lương Bích Ngọc giống như gái điếm, lại càng thêm ghê tởm.

Ả là Lương Bích Ngọc sao? Đây chính là ả đàn bà cùng ông sinh sống hai mươi mấy năm qua sao? Sao ông cảm thấy bà xa lạ như thế!

Nếu như không phải là truy đuổi theo Tiêu Tử Đằng, đến bây giờ, chắc ông còn sống trong sự lừa dối!

Ông vẫn cho rằng ông có một gia đình hạnh phúc. Một người vợ xinh đẹp mà hiền hậu, một cặp con song sinh khéo léo mà lanh lợi. Không nghĩ tới, tất cả đều của người khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.