Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối

Chương 135: Tang lễ



Nghĩa trang, hàng ngàn tấm bia khắc hình người qua đời được dựng lên đã lâu đời! Trải qua bao nhiêu năm sống thì họ cũng sẽ quy tụ tại đây, vĩnh viễn nghỉ ngơi ở chỗ này!

Nếu quả như thật có thiên đường, họ sẽ vui vẻ hạnh phúc! Nhưng từng người khi chết đi, khi được thân nhân đưa đến nơi này an nghỉ, thân nhân của họ luôn đau lòng! Mật Đường, cũng không ngoại lệ!

Cô quỳ rạp xuống trước mộ bia mới tinh, nhìn hình ảnh Tiêu Thính Quân, khóc: "Cha, cha nha! Tình cảm cha con ta sao lại cạn như vậy đây? Cha con ta chia lìa hơn hai mươi năm, mới vừa gặp, lại phải âm dương cách biệt! Cha, cha!"

Đường Long đứng bên người Mật Đường, trong lòng từng trận đau đớn!

Từ sau mười lăm tháng tám đến bây giờ, Mật Đường ít ăn. Cô vẫn coi chừng linh cữu Tiêu Thính Quân, khóc không ngừng. Có lúc là gào khóc, có lúc là yên lặng rơi lệ. Đôi mắt xinh đẹp kia, đã sớm khóc đến vừa đỏ vừa sưng! Cổ họng, đã sớm khàn khàn như xé lụa! thân thể gầy đi một vòng!

Đường Long nhìn thấy Mật Đường như vậy, trong lòng giống như bị kim châm! Nhưng mà, anh lại không có cách nào đi khuyên cô đừng khóc! Anh biết Mật Đường, cũng hiểu rõ trong lòng cô đang hối hận, hiểu rõ cô lưu luyến Tiêu Thính Quân không thôi!

Mỗi người, đều có một người cha. Mỗi người cha khi qua đời, thân là con cái sẽ khóc chết đi sống lại. Mật Đường mất đi người cha mà cô khát vọng hơn hai mươi mấy năm, tại sao anh có thể không để cho cô khóc? tại sao anh có thể không để cho cô khổ sở?

"Cha, cha......" tiếng khóc Mật Đường ngưng lại! Cực kỳ bi thương, cả người mệt mỏi, lập tức té xỉu trên mặt đất.

"Mật Đường, Mật Đường!" Đường Long vừa kêu tên cô, vừa lấy tay ôm lấy cô. Người của Mật Đường đã bị bấm mồ hôi làm ướt đẫm. Mà cô hôn mê, cũng không tỉnh lại. Bảo vệ cũng xúm lại, giúp Đường Long chăm sóc. Mọi người vừa kêu vừa gọi, vừa phun nước. Mọi người vội vàng nửa ngày, ánh mắt Mật Đường vẫn chưa từng mở ra!

Đường Long vội vàng ôm lấy Mật Đường, xoay người chạy về phía xe của anh. Anh vừa chạy như điên, vừa phân phó bảo vệ."Tiểu Lý, tôi ôm Mật Đường đi bệnh viện. Cậu và bảo vệ chở thái tử Long cùng công chúa Phượng trở về Đường Uyển! Đi đường cẩn thận, đừng xảy ra chuyện không may!"

Tiểu Lý vừa khom người đồng ý, vừa tìm kiếm hai đứa bé! Dưới bóng cây phương thảo, đóa hoa nở rộ trước mộ bia, không còn thấy hình ảnh của hai đứa bé. Lần này, Tiểu Lý kinh hoảng!"Trời ạ, thái tử Long cùng công chúa Phượng đâu? Mới vừa rồi còn trước bia mộ bắt bướm mà, sao chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi?" Không cần phải nói, mọi người đem lực chú ý đặt trên người Mật Đường, hai đứa bé bị người ta bắt đi rồi!

Giọng hét kinh hoảng của Tiểu Lý, dẫn tới mọi người chú ý. Đường Long nghe lời của Tiểu Lý xong, trong lòng không ngừng kinh hoảng! Anh vội vàng đem Mật Đường hôn mê, bỏ vào trong xe.

"Mọi người đừng kinh hoảng, chia nhau đi tìm. Nhìn hai đứa bé có phải đi chơi đâu đó quanh đây hay không?" Đường Long cố gắng trấn định, phân phó bảo vệ. Thật ra thì, trong lòng của anh gấp gáp hơn ai hết. Nếu như hai đứa bé gặp chuyện không may, anh nhất định sẽ điên mất!"Tiểu Lý, cậu mang hai bảo vệ canh giữ bên cạnh xe nhìn Mật Đường. Tôi cùng mọi người đi tìm hai đứa bé."

Đường Long phân phó xong, vội vàng mang người vòng quanh cả nghĩa trang. Vừa đi, vừa kêu gọi không ngừng: "Thái tử Long, Công chúa Phượng."

Bọn họ tìm khắp cả nghĩa trang, cũng không tìm được hai đứa bé. Lòng của Đường Long, lập tức chìm đến vực sâu. Hai đứa bé, nhất định bị người ta bắt cóc! Nghĩ tới hai đứa bé bị anh bỏ quên, anh đã cảm thấy không còn mặt mũi gặp Mật Đường! Mật Đường tỉnh lại, anh nói thế nào đây? Cô đã đau khổ đến cực hạn, còn có thể chịu đựng đả kích hai đứa bé bị bắt cóc sao? Nếu như đối phương vì tiền, vậy còn nói được. Cho dù lấy Đường Thị để trao đổi hai đứa bé, anh cũng sẽ không nhíu mày! Nhưng nếu đối phương không lấy tiền? Nếu như Lô Thanh Vân chỉ vì hả giận, hai đứa bé không phải là dữ nhiều lành ít sao?

Nghĩ đến Mật Đường, trong lòng của Đường Long, không nhịn được cả kinh! nếu hai đứa bé, bị bắt cóc rồi. Mật Đường, cũng không thể ra lại ngoài ý muốn! Đường Long xoay người chạy đến bên cạnh xe, nhìn thấy Mật Đường còn nằm ở trong, thở phào nhẹ nhõm. Nước mắt của anh, rơi xuống !

"Mật Đường, Mật Đường." Đường Long tự trách vạn phần. Mật Đường không có dấu hiệu chuyển tỉnh! Sắc mặt cô, tái nhợt đến dọa người.

"Tiểu Lý, cậu mang người tiếp tục tìm kiếm hai đứa bé. Phong tỏa tất cả cửa ra vào của nghĩa trang, sau đó từ từ tìm kiếm. Nhớ, không được bỏ qua cho bất cứ ngõ ngóc nào! Có phát hiện gì, tùy thời liên lạc tôi." Đường Long đang chuẩn bị mang Mật Đường đi bệnh viện, điện thoại di động của anh vang lên.

Chẳng lẽ, là chủ mưu kẻ bắt cóc con anh gọi tới?

Đường Long vội vàng nhận điện thoại, trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của thái tử Long cùng Công chúa Phượng.

"Cha, cứu chúng con! Con và công chúa Phượng bị người xấu bắt đi rồi!" thái tử Long vừa khóc vừa hướng Đường Long cầu cứu!

"Cha, mấy người xấu thật hung dữ! Cha, con rất sợ bọn họ!" tiếng khóc non nớt của Công chúa Phượng, vang dội lỗ tai Đường Long. Tim của anh, giống như bị đao ghim."Thái tử Long, Công chúa Phượng. Đừng sợ, cha nhất định sẽ cứu các con!"

Đường Long không nghe được hai đứa bé trả lời, một giọng nói lạnh lùng liền vang lên."Đường Long, con của mày trong tay tao. Nếu muốn con mày sống thì phải nghe lời tao! Nếu mày dám báo cảnh sát, con mày chắc chắn không sống được!"

"Điều kiện của ông là gì? Nói đi, tôi nhất định sẽ đồng ý!" Chỉ cần hai đứa bé có thể khỏe mạnh trở về, chỉ cần cả nhà bọn họ có thể lại lần nữa đoàn tụ. Đường Long anh dù có táng gia bại sản cũng không tiếc nuối!

"Chờ tao nghĩ xong sẽ thông báo sau với mày, nhớ, mở máy 24h. Cũng nên nhớ, không được báo cảnh sát! Nếu như mày không để ý đến sống chết của hai đứa nhóc này thì cứ việc trình báo!" A Khôn không biết ý tứ của anh hai, cũng không dám tự tiện làm chủ. Gã chỉ có thể báo cáo cho Lô Thanh Vân, cố kế hoạch mới nói với Đường Long.

"Này, a lô, a lô....." Đường Long còn muốn nói chuyện, đối phương đã cúp điện thoại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.