Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối

Chương 136: Bắt cóc 1



Trong tân phòng dán chữ hỷ, không có một tia không khí vui sướng. Mật Đường nằm trên giường cưới rộng rãi hào hoa, nhắm chặt hai mắt. Đậu Ngọc Nga ở bên cạnh Mật Đường, nước mắt lưng tròng.

Một cuộc tang lễ, lạc mất hai đứa cháu đáng yêu. Con gái của bà, lại bệnh thành bộ dáng này. Đậu Ngọc Nga không nhịn được bi thương của mình, không ngừng được nước mắt của mình.

Một bác sĩ đang chẩn bệnh cho Mật Đường. Ông sờ trán, xem đồng tử, cạy miệng, nhìn cổ họng Mật Đường.

"Bác sĩ Tôn Y, vợ tôi thế nào?" Đường Long đứng thẳng một bên, khuôn mặt lo lắng. Đợi không được bác sĩ mở miệng đã dò hỏi.

"Bệnh nhân vì đau thương quá độ, thờì gian khóc quá dài. Cộng thêm thiếu nước, dẫn đến viêm họng. Viêm họng, lại dẫn tới viêm phổi. Cho nên, người mới hôn mê." Bác sĩ nhìn nhiệt kế một chút, bất đắc dĩ mà lắc đầu."Sốt bốn mươi độ, không hôn mê là được chuyện lạ đấy!"

Sốt bốn mươi độ? Đường Long bị dọa sợ! làm sao bây giờ?: "Bác sĩ, tôi phải làm gì? Có cần đưa vợ tôi đến bệnh viện để điều trị không?"

Đường Long vốn muốn để Mật Đường nằm viện, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Đường Uyển an toàn hơn. Cho nên, mới gọi bác sĩ tư nhân tới Đường gia!

"Không cần! Tôi sẽ kê đơn cho cô ấy, truyền nước biển. Hạ sốt thì cô ấy cô sẽ tỉnh lại. Chờ một lát nữa mấy người dùng rượu cồn lau thân thể để giải nhiệt cho bệnh nhân! Bệnh nhân tỉnh lại, nhất định phải cho cô ăn cơm! "Tôn Y sinh vừa nói, vừa lấy ven truyền nước! Nước muối, nhanh chóng được truyền vào trong thân thể Mật Đường.

"Đây là rượu cồn, các người giúp cô ấy lau đi!" Bác sĩ Tôn Y phân phó xong, ra khỏi tân phòng. Đường Long muốn giúp Mật Đường lau thân thể, lại bị đậu Ngọc Nga ngăn cản!"Đường Long, để cho mẹ! Con ra ngoài, tiễn bác sĩ Tôn Y đi."

Đường Long không có từ chối, đi theo bác sĩ ra ngoài. Anh tiễn Tôn Y xong, quay đầu nhìn cha đang rơi lệ trong phòng khách. Trong lòng, không nhịn được mà đau thương.

"Cha đừng như vậy. Hai đứa bé, sẽ nhanh chóng quay về! Tội phạm bắt cóc con của con đơn giản là vì tiền. Cùng lắm thì đem tất cả tài sản của chúng ta cho bọn họ." Đường Long nhịn được bi thương của mình, an ủi cha.

"Nếu như vì tiền, thì tốt. Tất cả gia sản này cho bọn cướp mà có thể đổi lấy hai đứa cháu bảo bối của cha thì cha cũng nguyện ý. Cho dù phải dẫn cháu mình đi xin cơm trên đường cái, cha cũng không chút nhíu mày! Nhưng ngộ nhỡ, bọn cướp kia không vì tiền tài thì sao?" Đường Thương Long lau nước mắt, nói.

Đường Long bị lời của cha nói trúng. Sắc mặt anh càng ngày càng tái nhợt.

Ngay từ lúc ở nghĩa trang, anh cũng nghĩ tới. Đáng tiếc, anh vẫn không muốn tin. Hai bảo bối đáng yêu, người nào lại nhẫn tâm muốn mạng chúng!"cha, sẽ không! Bọn cướp bắt cóc hai đứa bé là vì tiền. Chúng ta chỉ cần chịu bỏ tiền nhất định sẽ cứu cháu nội của cha về được."

Đường Thương Long thở dài: "Hy vọng là thế!"

A Trung đi tới, cắt đứt đối thoại của hai cha con."A Long, vừa rồi A Bưu điện thoại cho tôi. Hai đứa bé xác thực ở trong bang Hàng Long. Chẳng qua, bọn họ trông chừng rất cẩn mật. A Bưu mới vừa vào Hàng Long, không chiếm được sự tín nhiệm của Lô Thanh Vân, cậu ta căn bản không có cơ hội đến gần hai đứa bé."

Hai đứa bé, quả nhiên ở Hàng Long. Chuyện này, quả nhiên là Lô Thanh Vân làm!

"Lô Thanh Vân, con mẹ nó, gã thật đáng chết!" Đường Long một đấm vung mạnh trên khay trà thủy tinh, trong nháy mắt, máu chảy ra.

"A Long, có muốn dẫn người đi cứu hai đứa bé hay không?" A Trung nhìn Đường Long, chỉ cần cậu chủ phân phó một tiếng, anh nhất định sẽ xâm nhập vào hang ổ bọn kia, đi cứu hai đứa bé. Chỉ cần có thể cứu hai đứa bé, cho dù A Trung anh hy sinh tính mạng, anh cũng nhận.

Đường Long lắc đầu một cái.

"A Trung, hai đứa bé trong tay bọn họ. Chúng ta không thể mạo hiểm, cũng không dám mạo hiểm! Ngộ nhỡ con em có chuyện gì, em phải nói với Mật Đường và mẹ vợ thế nào? A Trung, anh bảo A Bưu chú ý an toàn cho hai đứa bé. Có tin tức gì, sớm thông báo chúng ta!" Đường Long không dám tùy tiện hành động, là sợ ném chuột vỡ bình! Ngộ nhỡ bọn anh chọc giận Lô Thanh Vân, vậy thì hai đứa bé sẽ rất nguy hiểm!

"Vậy chúng ta chờ sao?" bên trong lòng của A Trung, dâng lên một loại cảm giác anh hùng không đất dụng võ.

"Trước mắt, chỉ có thể như vậy!" Không thể báo cảnh sát, không thể tùy tiện hành động. Trừ việc chờ điện thoại của Lô Thanh Vân, anh không có lựa chọn nào khác.

Lúc A Trung cùng Đường Long đang chịu đau khổ, điện thoại của Đường Long lại vang lên một lần nữa. Trong điện thoại, vẫn là giọng nói lạnh lùng đó."Đường Long, tao đã nghĩ xong. Chỉ cần mày chịu lấy ra một vạn tỷ, tao sẽ thả hai đứa con của mày. Tao có một điều kiện, chỉ cần tiền mặt!"

Một vạn tỷ? Trời ạ, công ty tư sản của anh làm gì có nhiều như vậy, với lại anh kinh doanh động sản, toàn là đất đai! Về phần tiền mặt, anh căn bản không có một nửa số tiền ấy.

"Chỉ cần ông bảo đảm sự an toàn cho con tôi, tôi có thể đáp ứng. Nhưng mà, tiền mặt trong tay tôi, không có nhiều như vậy. Muốn đem bất động sản đổi thành tiền mặt, tôi cần phải có thời gian!" Đường Long muốn ổn định tay sai của Lô Thanh Vân, chỉ có thể đáp ứng sảng khoái.

"Trưa mai, mày cầm một nửa tiền mặt, đưa đến cho tao. Nhớ, chỉ có thể đi một mình. Nhiều người, tao sẽ giết con mày." A Khôn do dự một chút, nhìn lô Thanh Vân bên cạnh. Lấy được ám hiệu, nói tiếp.

Gã bảo Đường Long đưa một nửa trước, là vì kinh tế thật sự quá khó khăn. Mấy ngày nay, Lô Thanh Vân nhận một vụ buôn bán lớn, cần dùng tiền gấp.

"Được, tôi đồng ý. Tiền, tôi đưa đặt ở đâu?" Đường Long không cần suy nghĩ, đáp ứng yêu cầu của A Khôn.

"Đến lúc đó, tao sẽ điện thoại cho mày. Nếu như mày dám đùa giỡn tao, cẩn thận mạng của con mày đấy." A Khôn cúp điện thoại trước, vẫn không quên uy hiếp.

"Này, a lô." bên trong lòng của Đường Long một hồi giận dữ."Lô Thanh Vân, chờ tôi cứu về hai đứa bé xong, tôi nhất định sẽ lật tung thuyền của ông."

A Trung vỗ vỗ bả vai Đường Long: "A Long, đến lúc đó nhớ tính thêm phần của A Trung này. Bị một gã già tung hứng, trong lòng anh thật sự nuốt không trôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.