Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Chương 18: Hạnh phúc trong phòng bệnh



“Kính Huyễn cậu xem, nam là anh, nữ là em, nhỏ như vậy đã thấy xinh xắn, lớn lên không biết sẽ mê đảo bao nhiêu trai gái, cậu xem, nói nó xinh đẹp, nó liền cười.” Lúc Kính Huyễn tỉnh lại Mật Nhu ôm đứa nhỏ đi vào phòng Kính Huyễn, để Kính Huyễn nhìn xem hai tiểu bảo bối vừa ra đời đã làm cho y tá đều tranh nhau muốn ôm ấp.

“Ha ha ““ ôm tới đây mình muốn nhìn một chút, không ngờ rằng lại sinh một đôi long phượng, thật là đứa trẻ xinh đẹp, thật đúng là mình sinh ra sao? Thật là xinh đẹp.” Ánh mắt Kính Huyễn ngay cả chớp cũng không chớp nhìn hai đứa nhỏ được thần tạo ra vô cùng tinh mỹ, dường như rất sợ chớp mắt một cái sẽ biến mất không thấy gì nữa, hai tiểu bảo bối rất thích cười, Kính Huyễn nằm ở trên giường, dùng cánh tay ôm hai tiểu bảo bối vào trong ngực.

“Đúng vậy, ba của đứa nhỏ này nhất định cũng là người rất tuyệt, kết tinh của hai người đẹp chính là kiệt tác tự hào nhất của vị thần, phải không.” Mật Nhu lúc nói chuyện tay cũng không nhàn rỗi, ngón tay thon dài nghịch nghịch da thịt trên mặt tiểu bảo bối, chọc cho tiểu bảo bối sung sướng mà cười cười “Ha ha”.

“Mình cũng không biết, tiểu bảo bối không có ba cũng không sao, mình sẽ cho tiểu bảo bối toàn bộ tình yêu thương, hơn nữa còn có cậu là mẹ nuôi, đúng không?” Kính Huyễn kiên định nhìn Mật Nhu nói, không khí trong nháy mắt có chút xấu hổ, Mật Nhu biết mình chọn sai đề tài, trong lòng suy nghĩ giải quyết ra sao không khí ngột ngạt như vậy.

“Hello, tôi tới đây.” Sao không khí trong này lại ngột ngạt vậy, Thanh Phong cầm bình thuỷ trong tay, không gõ cửa liền đi vào, bất quá vừa vặn làm dịu đi khong khí trong phòng bệnh.

“Cậu đã đến rồi, làm gì mỗi lần đều lớn tiếng như vậy, màng nhĩ người ta cũng bị decibel của cậu làm thủng hết.” Mật Nhu trêu chọc sờ sờ lỗ tai, xem xem có phải bị thương thật hay không.

“Thôi đi, không có lớn tiếng như vậy chứ, không để ý tới cậu, Kính Huyễn, mình đưa canh gà hầm cách thủy tự tay mẹ mình làm cho cậu uống, mau nếm thử xem, thơm quá.” Thanh Phong mở nắp bình thủy ra, mùi thơm của canh gà tản ra trong phòng bệnh, Mật Nhu tham ăn, rất nhanh nước miếng đã chảy xuống.

“Này, lau nước miếng của cậu đi, lại chảy đầy vào canh kìa.” Kính Huyễn nhìn bộ dạng muốn ăn canh gà của Mật Nhu kia, thuận tay lấy hộp khăn giấy để ở bên cạnh rút ra đưa cho Mật Nhu lau, nhưng căn bản là cô không có chảy nước miếng.

“Oh, cám ơn.” Mật Nhu ngây ngốc nhận lấy khăn giấy Kính Huyễn đưa cho mình, lau khóe miệng một cái sau mới phát giác mình bị đùa bỡn: “Á “` Cậu trêu mình, đâu có nước miếng.”

“Ha ha “` Cậu bây giờ mới phát hiện, ha ha ““” Kính Huyễn cùng Thanh Phong nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Mật Nhu, không hẹn mà cùng cười to, Thanh Phong cười lớn hơn, bởi vì động tác quá mạnh, không cẩn thận gót chân đá mạnh vào góc giường, Thanh Phong đau đến nhe răng trợn mắt, ôm chân khua khoắng tại chỗ.

“Má ơi, cười đau bụng quá, Thanh Phong cậu thật đúng là nhiều chuyện, không cười nữa, mình muốn uống canh gà, muốn canh gà.” Rốt cuộc Mật Nhu ôm bụng cười xong, lấy vẻ mặt đáng thương nhìn Thanh Phong, muốn Thanh Phong chia một ít cho mình, canh của mẹ Thanh Phong đúng là ngon nhất, thế nào cũng phải ăn.

“Biết rồi biết rồi, chúng ta mang đứa nhỏ cho y tá chăm sóc trước, như vậy tốt hơn, đi thôi.” Hai người, mỗi người ôm một đứa bé ra khỏi phòng bệnh, trước lúc đi cẩn thận múc thêm một chén nữa cho Kính Huyễn mới rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.