Ánh mắt chợt thấy Kính Huyễn ngồi ở trong góc ăn một mình,
kinh ngạc mở lớn mắt, cả người giống như bị cố định tại nguyên chỗ cũng
không nhúc nhích, bộ dạng này nói có nhiều tức cười liền có bấy nhiêu,
ngay cả Y Na đứng ở bên cạnh mình liên tục gọi mấy tiếng cũng không đáp
lại.
“Diêm “ Anh làm sao vậy? Bên kia có cái gì sao?” Y Na nhìn
theo hướng ánh mắt Diêm Hỏa, thấy Kính Huyễn ăn mặc rất sang trọng nhưng động tác ăn lại không tao nhã, không hiểu tại sao vẻ mặt Diêm Hỏa lại
kinh ngạc cùng vui mừng nhìn cô gái kia.
“Y Na, em đi nghỉ ngơi trước đi, anh có việc phải đi.” Diêm
Hỏa rất sợ nháy mắt Kính Huyễn lại biến mất không thấy, bỏ rơi bạn gái Y Na hôm nay mình đưa tới liền đi đến chỗ Kính Huyễn, để lại Y Na một mặt tức giận.
“Diêm “` Anh muốn đi đâu? Tiệc sắp bắt đầu.” Y Na vội vàng giữ lấy cánh tay Diêm Hỏa, nhíu mày làm nũng mà nói.
“Em buông tay ra, hiện tại anh có việc gấp.” Diêm Hỏa không
một chút lưu luyến Y Na của mình, đẩy cánh tay ngọc mềm mại đang nắm lấy cánh tay của mình ra.
Kính Huyễn không biết hôm nay đã từ chối đến người đàn ông
thứ mấy muốn mời mình khiêu vũ, buồn bực tìm nơi ngồi nghỉ, bánh ngọt
cũng ăn nhiều rồi, cái gì cũng đã thưởng thức, sao đến bây giờ Húc Nhật
còn chưa tới?
“Bạch Kính Kính, là em sao? Thật sự là em.” Diêm Hỏa có chút
kích động giữ lấy bả vai Kính Huyễn hỏi, vui vẻ nói, thật không ngờ
trong buổi tiệc của mình có thể gặp được cô gái mình vẫn luôn tìm kiếm,
rốt cuộc đây là có gọi là duyên phận không?
“Tiên sinh anh làm gì vậy, nếu anh không lịch sự tôi sẽ gọi
người.” Kính Huyễn tức giận nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt này,
thật mất lịch sự lắc lắc vai mình.