Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Chương 57: Hai trưởng bối khoa trương



“Chẳng lẽ lý do con cự tuyệt ta chính là cái này, vậy có hơi quá.., một chút thái quá hay không?” Hiện tại Diêm Hỏa thất bại một cách khổ sở vì một lý do nhàm chán càn rỡ?

“Đúng vậy, ông nãy giờ không có nghe nhầm, đó là lý do tôi không chấp nhận ông, cho nên ông có thể đi khỏi đây.” Đình bảo bối khăng khăng nói, còn đưa tay ‘tiễn’ Diêm Hỏa đi ra ngoài.

“Chẳng lẽ không có lý do gì khác hay sao?” Hiện tại Diêm Hỏa nghiêm túc suy tính tới việc đi chỉnh hình thay đổi bộ dạng, xấu xí một chút cũng sẽ không bị nhóc ghét nữa.

“Ông rốt cuộc có phiền hay không, có một vấn đề mà sao ông hỏi nhiều lần vậy?” Đình bảo bối cùng một dạng tính khí với Kính Huyễn, anh hỏi nhiều lần nhóc sẽ tức giận.

“Vậy baba làm mình xấu đi một chút, con sẽ tiếp nhận baba?” Giọng điệu Diêm Hỏa tràn đầy hy vọng hỏi Đình bảo bối, nếu là thật nói như vậy, cùng lắm thì anh phải đi chỉnh hình làm cho xấu xí một chút.

“Hả?” Trong phòng bệnh mọi người nghe lời nói của Diêm Hỏa, kinh ngạc chỉ có thể phát ra một câu, không thể nói gì thêm?

“Anh tính làm thật àh?” Kính Huyễn giật mình sợ hỏi Diêm Hỏa.

“Bộ dáng của anh giống như là đang nói đùa sao?” Diêm Hỏa nhìn Kính Huyễn nghiêm túc trả lời.

“Anh cũng không nên nghĩ đến chuyện đó.” Nếu Diêm Hỏa thật sự xấu đi, cô tưởng tượng những người phụ nữ kia mỗi ngày đều bị mê hoặc bởi dáng vẻ anh tuấn của Diêm Hỏa đến muốn sống muốn chết, nếu biết anh trở nên như thế thì..., đó là chuyện đáng sợ, không được không được, cô không thể khiến chuyện tình kinh khủng này xảy ra.

“Tại sao không được? Chỉ cần con anh có thể tiếp nhận anh, điều này có nghĩa lý gì?” Dù thế nào đi nữa bằng bất cứ giá nào, trong lòng anh cân nhắc, cục cưng đối với anh là quan trọng nhất.

“Anh không thể làm vậy, như vậy tôi sẽ thành tội nhân thiên cổ.” Kính Huyễn bất luận như thế nào cũng phải ngăn cản Diêm Hỏa đi làm việc ngu ngốc này, nếu không cuộc sống sau này cô sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

“Chẳng lẽ em quan tâm đến anh sao? Anh thật là vui mừng.” Diêm Hỏa bị lời nói của Kính Huyễn lầm tưởng là cô quan tâm anh, nhất thời cười vui vẻ.

“Tôi không phải quan tâm anh, mà tôi sợ bị những người ái mộ anh đuổi giết, anh không cần làm chuyện điên rồ là tốt rồi, làm như vậy không đáng giá.” Kính Huyễn hung hăng dội cho Diêm Hỏa một gáo nước lạnh, làm anh như hóa đá tại chỗ.

“Diêm Hỏa, con không sao chứ?” Trên hành lang bên ngoài phòng bệnh truyền đến thanh âm gấp gáp đầy lo lắng, người còn chưa tới, nhưng thanh âm đã truyền đến trước.

Diêm Hỏa lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người, trong phòng tất cả ánh mắt mọi người đầy nghi hoặc hướng nhìn Diêm Hỏa, bên ngoài phòng giọng nói trầm bỏng kia dường như đang tìm kiếm Diêm Hỏa?

“Phanh” Cửa phòng bệnh bị mở ra một cách thô bạo, đồng thời hai người phụ nữ tiến vào, đi thẳng tới Diêm Hỏa.

“Cháu trai yêu quý, cháu không sao chứ, ta đến công ty tìm cháu, lại nghe thấy nhân viên nói cháu ở bệnh viện, làm bà nội lo lắng muốn chết.” Nhưng xem ra tinh thần bà lão rất tốt, tay bà không an phận kiểm tra khắp trên người Diêm Hỏa, muốn nhìn xem có bị thương chỗ nào không.

“Diêm Hỏa, con bị gì? Làm sao lại vào bệnh viện vậy?” Mẹ Diêm Hỏa lo lắng nhìn anh, trách cứ anh không biết thương tiếc quan tâm đến bản thân mình.

“Bà nội, mẹ, hai người nhìn xem từ trên xuống dưới con có bị thương chỗ nào không?” Diêm Hỏa hướng về hai người muốn nói họ quan tâm anh như vậy là vô bổ rồi, thật sự là không biết phải nói gì hơn, hai người họ gặp chuyện bình thường nhưng lại làm như gặp phải chuyện long trời lỡ đất. (quan tâm quá mức)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.