Mẹ Của Nam Chính Ngược Văn

Chương 14: _



Editor: hemaniko

Thái độ của Tống Kiêu Kiêu vô cùng bình thường, không có thái độ khinh thường, cũng không quá nhiệt tình.

Nghe được lời nói của Tống Kiêu Kiêu, Lưu Du San nhất thời sửng sốt, nhưng ngại xung quanh có nhiều người đang nhìn, bà thụ sủng nhược kinh* gượng cười hai cái.

*Được sủng ái mà lo sợ.

Tấn Sóc Ngôn lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó nói với Lưu Du San: " mẹ, người đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, bên công ty con còn có cuộc họp, đoán chừng giữa trưa là có thể về ăn cơm"

Nói xong Tấn Sóc Ngôn liền xoay người đi, vẻ mặt Lưu Du San nhìn con trai muốn nói lại thôi, cuối cùng lại im lặng.

Tống Kiêu Kiêu biết nghi hoặc trong lòng của Lưu Du San, nhưng cô không có ý định nói ra.

Bảo mẫu đứng một bên nhìn thoáng qua vẻ mặt của Tống Kiêu Kiêu, thấy cô không bài xích lúc này mới đem bao bố cũ rách xuống phòng bếp.

Lưu Du San thấy tình cảm của An An với Tống Kiêu Kiêu thân thiết lên nhiều, tuy trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng không nói gì nhiều. Bà đi vào phòng ngủ của mình, vì bà đã lớn tuổi nên không thể di chuyển lên xuống lầu dễ dàng nên Tấn Sóc Ngôn liền bố trí phòng bà ở tầng trệt.

Tống Kiêu Kiêu nhìn đồng hồ treo tường tinh xảo trong phòng khách, hiện tại mới 10 giờ, liền mang theo An An ra vườn chơi ô tô chạy bằng điện.

Tấn Sóc Ngôn mua biệt thự có sân rất lớn, đủ cho An An chơi đùa.

Tống Kiêu Kiêu nhìn sân vườn lớn, cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó?

Lúc cô mãi suy nghĩ trong viện thiếu cái gì, An An đột nhiên khởi động xe đồ chơi chạy ra sân, Tống Kiêu Kiêu đành nhắm mắt đâm đầu chạy phía sau.

Gần đây An An năng động hơn một chút, nhưng cũng mới chỉ một chút ấy. So sánh với những đứa trẻ bướng bỉnh thật sự thì không có cửa.

Cho là bé chơi đùa, cũng là im lặng nghịch đồ chơi.

Nghĩ đến miêu tả An An khi lớn lên trong tiểu thuyết là một mỹ nam yên tĩnh, dịu dàng. Tống Kiêu Kiêu liền có cảm giác muốn cười.

Sau khi hai người ra khỏi biệt thự, đi dọc theo cửa biệt thư, một đường thẳng hướng tới quảng trường nhỏ của tiểu khu.

Vừa đến quảng trường nhỏ, khuôn mặt soái ca nhỏ của An An đang chạy xe từ từ tiến tới, thu hút toàn bộ đám con nít trên quảng trường.

Ngay từ đầu An An không dám nói chuyện cùng với đứa trẻ khác, sau đó có một đứa con gái lai chủ động qua đây, An An mới chậm rãi đi theo cô bé chơi cùng đám trẻ con.

Tống Kiêu Kiêu phát hiện An An rất được lòng các bạn nữ, bởi vì lúc chơi cùng nhau có hai đứa con gái, không ngừng chạm vào mặt An An, chạm tay nhỏ của bé.

Nhưng da mặt của An An quá mỏng, bị ăn đậu hủ vài lần, liền đỏ mặt chạy tới chỗ Tống Kiêu Kiêu.

Cô bé lai kia tuy tuổi rất nhỏ, nhưng tính cách lại vô cùng nhiệt tình, hào phóng. Bé kéo người mẹ nước ngoài lại đây chào hỏi, đôi mắt xanh thẳm to tròn luôn nhìn chằm chằm An An.

Vẻ mặt Tống Kiêu Kiêu vui vẻ, cảm thấy cô bé này lớn lên nhất định lợi hại

Mẹ của bé tuy là người ngoại quốc, nhưng nói tiếng trung vô cùng lưu loát. Tống Kiêu Kiêu nói chuyện phiếm với cô ấy vài câu, suy nghĩ mang An An về nhà.

Bởi vì sắp đến giữa trưa, bụng nhỏ của An An cũng đã kêu.

Lúc Tống Kiêu Kiêu muốn đem xe đồ chơi của An An về nhà, mấy đứa bé chiếm món đồ chơi kia không muốn buông tay.

Cô nhìn thoáng qua mấy vị phụ huynh của mấy bé, lớn tiếng cười nói: "Nếu bọn trẻ thích vậy, liền đem tặng mấy đứa đó."

Vài người ở đây lập tức hiểu ý tứ của cô, lập tức đi dỗ con của mình. Rất nhanh những đứa trẻ vây quanh xe đồ chơi bị phụ huynh của mình kéo ra.

Chỉ có duy nhất một bé gái không muốn buông tay, cô không thèm để ý tới lời nói của ba mình, cúi đầu tiếp tục tự chơi.

Vẻ mặt ba của bé xấu hổ vô cùng, hắn nói với Tống Kiêu Kiêu: " Thật lòng xin lỗi cô, đã để cô chê cười, đứa bé này bị ta chiều hư từ nhỏ"

Ngoài mặt Tống Kiêu Kiêu cười vô cùng hào phóng, trong lòng lại cảm thấy bé gái này thật mất lịch sự.

Tuy tuổi bé gái không lớn, nhưng nhìn cũng đã năm tuổi, cao hơn An An cả một cái đầu.

"Nếu bé thích như vậy, thì cứ để bé chơi đi"

"Cái đó, sao vậy được? Không thì như vậy đi, lát nữa ta tự mình đem xe tới nhà cô trả?"

Nhìn đến vẻ mặt chân thành của người đàn ông kia, lúc nói chuyện lại không ngừng di chuyển đến gần Tống Kiêu Kiêu.

Cô không vui nhíu mày, mẫn cảm nhận ra người đàn ông kia có điểm không thích hợp?

Đúng lúc cô vừa suy nghĩ vừa kéo dài khoảng cách với người đàn ông này, bên kia đột nhiên truyền đến tiếng khóc thê lương.

_____

He: muốn edit thêm lém mà chương nó ngừng ở đây nên tui dừng.

Mặc dù tui thấy nó hơi ngắn :D

Edit bằng điện thoại nên mọi người thấy hơi lủng củng ha. Thông củm cho he nha


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.