Trong khoảng lặng ngắn ngủi, Cố Thanh Sương nhìn người đàn ông với đôi mắt đen nhánh. Ánh mắt xinh đẹp ấy nhìn anh hồi lâu, cảm xúc nhất thời cũng bị tác động, cũng không biết là xuất phát từ giác quan thứ sáu của người phụ nữ hay điều gì khác.
Trong lòng cô có một dự cảm không lành, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn mối quan hệ giữa hai người sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô mất.
Cho đến khi đôi môi mỏng của Hạ Tuy Trầm khẽ động, trầm giọng nói: “Thanh Sương, căn phòng này có hai phòng ngủ, em có thể chọn phòng nào tùy thích. Nếu còn không yên tâm, anh có thể cho em mượn hai vệ sĩ canh giữ ở trước cửa.”
Ai mà ngủ còn muốn vệ sĩ kè kè bên ngoài, huống chi lại không phải làm việc gì xấu.
Cố Thanh Sương không còn lời gì để nói, anh đã nói như vậy, cô mà còn náo loạn muốn đi ra ngoài, sợ là càng dễ làm người khác hiểu lầm. Cô cố tỏ ra bình tĩnh đi về phía phòng khách, chậm rãi trả lời:
“Lời này là anh tự nói nhé, chứ em không hề nghĩ như vậy.”
Hạ Tuy Trầm ánh mắt thâm thúy, nhìn khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cô tỏ ý không sao cả, còn muốn tránh mặt anh.
Anh đột nhiên nổi hứng muốn trêu chọc cô.
“Tin tưởng anh dễ dàng như vậy sao?”
Cố Thanh Sương suýt chút nữa đã vấp ngã, khi cô quay lại nhìn anh, đôi môi đỏ mọng cắn chặt: “Em tin tưởng anh sẽ luôn là người đàn ông biết giữ mình trong sạch.”
Hạ Tuy Trầm đỡ cô, cánh tay thon dài lực đạo vừa phải, giây sau liền buông lỏng ra, nhiệt độ lành lạnh từ cánh tay lại rõ ràng mà truyền đến làn da trắng nõn của cô, đột nhiên cô cảm thấy không được tự nhiên, nghe thấy anh nửa đùa nửa thật nói: “Cũng khó nói.”
Đều là người trưởng thành, Cố Thanh Sương hiệu rõ loại “ám chỉ” mà anh nói, vành tai đỏ rực như thiêu đốt, dù sao thì ở phương diện này cô cũng không có kinh nghiệm. Một lúc lâu sau, cô mới thật khó khăn mà thốt ra một câu từ cổ họng: “…… Nghe nói anh theo Phật nhiều năm, phá giới thì không hay đâu?”
Không biết có phải là ảo giác hay không, ý cười trong đáy mắt Hạ Tuy Trầm càng đậm hơn.
Mỗi khi Cố Thanh Sương nói chuyện gần đi vào ngõ cụt, anh luôn có khả năng bình tĩnh mà thay đổi chủ đề, biểu cảm trước sau như một ôn hòa, hỏi cô: “Đầu bếp của khách sạn này tay nghề không tồi, em có đói không?”
Anh không nhắc đến thì không sao, Cố Thanh Sương ban nãy ở dưới lầu uống nửa ly trà nóng, đã quên mất cơn đói.
Đang do dự có nên gật đầu hay không, dù sao ban ngày lúc ở sân bay cô vừa từ chối lời mời ăn cơm của anh.
Mà Hạ Tuy Trầm quan sát sự đấu tranh trong suy nghĩ của cô, môi mỏng dịu dàng, ngược lại xua tan sự xấu hổ của cô: “Anh muốn ăn, không biết cô Cố đây liệu có nể mặt mà nếm thử chút không?”
Một lúc sau.
“Được.” Cố Thanh Sương vẫn giữ vẻ mặt như cũ, miễn cưỡng gật đầu: “Vậy ăn một chút cũng được.”
–
Khách sạn mà Hạ Tuy Trầm ở là nơi sang trọng, cao cấp và xa xỉ nhất, ngay cả phòng ăn cũng rất rộng rãi, sáng sủa dưới ánh đèn vàng ấm áp. Thu hút sự chú ý của Cố Thanh Sương hơn cả chính là vách tường ở bên cạnh bàn ăn làm bằng kính trong suốt, từ đây có thể nhìn ra quang cảnh ban đêm rực rỡ của toàn thành phố.
Ánh mắt cô nhìn quanh một vòng, nhìn thấy Hạ Tuy Trầm đang từ phòng vệ sinh chậm rãi bước ra, anh đã thay áo sơ mi trắng và quần tây, dáng người cao thẳng. Trên người anh mặc đồ ngủ màu xanh đậm, cổ áo thoáng mở rộng để lộ xương quai xanh quyến rũ, nhìn có phần tùy ý.
Đêm khuya, trai đơn gái chiếc ở cùng trong một căn phòng, anh đối với cô thực sự dễ dàng cởi bỏ lớp ngụy trang ban ngày ra.
Cố Thanh Sương yên lặng mà quay đầu, đem ánh mắt trở xuống nhìn về phía bát đĩa trên bàn.
Hạ Tuy Trầm ngồi xuống đối diện cô, thong thả dùng khăn giấy sạch chậm rãi lau những ngón tay còn dính nước, lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Những món ăn này có hợp với khẩu vị của em không?”
Nói đến cũng kỳ lạ, hai người không gặp nhau đã nhiều năm rồi, nhưng anh lại chẳng cảm thấy có chút xa cách nào.
Cố Thanh Sương tâm trạng thì không được ổn định như thế, cô chỉ có thể giả vờ ngoài mặt: “Cũng được.”
Hạ Tuy Trầm cười cười, tự mình rót cho cô một ly nước chanh, dùng ngón tay chạm vào đáy ly đẩy tới trước mặt cô.
Có đôi khi sự tu dưỡng bản thân của một người đàn ông tốt ra sao được phản ánh qua những chi tiết nhỏ như vậy, ít nhất, anh không để cho cô uống rượu vào tối muộn thế này.
Cố Thanh Sương nhấp một ngụm, hàng mi dày rũ xuống, cố gắng kiềm chế cho sự chú ý của mình không đặt ở trên người Hạ Tuy Trầm.
Trong bữa ăn không có ai lên tiếng nữa, chờ cô gần no bụng, ngón tay trắng nõn đem chiếc đũa đặt xuống, Hạ Tuy Trầm mới mở miệng, giọng nói ôn hòa mang theo vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Ban sáng có nghe quản lý của em nói, gần đây em có gặp một vài vấn đề.”
Cố Thanh Sương dừng động tác lại, nhưng không trả lời.
Hạ Tuy Trầm giống như người quăng mồi, dụ dỗ cô cắn câu: “Anh có cách giúp em giải quyết, chỉ là xem em không có hứng thú hay không ……”
Cố Thanh Sương cuối cùng nhìn thẳng vào mắt anh, vẫn là có phòng bị với người đàn ông này: “Anh sẽ không tự nhiên tốt bụng như vậy?”
Đôi mắt Hạ Tuy Trầm hiện lên ý cười như có như không, anh vẫn đang nhìn cô: “Anh có một người bạn là luật sư, chuyên xử lý những vụ kiện tụng phức tạp nhất, chưa từng thất bại. Vấn đề mà vị đạo diễn kia gặp phải bây giờ, không phải là vấn đề tiền đầu tư, mà là cần có người chuyên nghiệp giúp ông ấy xử lí chuyện này.”
Anh phân tích một cách hợp lý, còn đề ra phương án giải quyết cho Cố Thanh Sương và làm sao để nhờ chuyên gia cho lời khuyên.
Thời gian trôi nhanh, Cố Thanh Sương ngồi ngay ngắn như một học sinh ngoan, chăm chú lắng nghe.
Đến cuối cùng, có lẽ là đêm đã khuya, cô đối với Hạ Tuy Trầm đã nhiều năm không gặp cũng có chút quen thuộc hơn, thậm chí còn cười rất tự nhiên: “Hạ tổng, vậy anh có thể giới thiệu giúp em được không?”
Hạ Tuy Trầm nhấc ly nhấp một ngụm cho nhuận giọng, ánh mắt tĩnh lặng như nước, nhìn cô: “Em gọi anh là gì?”
Cố Thanh Sương buồn cười: “Không dám gọi hẳn tên của Hạ tổng.”
“Thanh Sương, chúng ta sớm chiều ở chung ba năm, em lén vào trong chùa ngã bị thương là anh băng bó cho em, kỳ sinh lý đầu tiên bị dơ váy, cũng là mặc áo sơ mi của anh về nhà. Mỗi tối cũng đều là anh giúp em làm bài tập.”
Hạ Tuy Trầm nếu muốn lôi chuyện cũ ra kể, có nói một ngày một đêm cũng chưa nói hết chuyện.
Anh biết rõ quá trình trưởng thành của cô gái này, dù là nói cái gì, cũng luôn giữ thể diện cho cô.
Cố Thanh Sương cứng họng không trả lời được, lập tức uống một hơi cạn sạch nước trong cốc, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Hạ Tuy Trầm là kiểu người nếu chưa đạt được mục đích thì sẽ không chịu bỏ cuộc, ban ngày chỉ là món khai vị nhỏ, anh giống như một thợ săn lão luyện, từng bước ép sát, khiến con mồi không còn sức kháng cự.
Không khí trong phòng ăn trầm mặc một lát, Hạ Tuy Trầm nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của cô có sự thỏa hiệp, nụ cười càng ôn hòa, giọng điệu thong thả nói: “Anh mới vừa về nước, khó tránh khỏi có những bữa tiệc tối xã giao không từ chối được, Thanh Sương, anh cần có một người phụ nữ cùng đi dự tiệc. Đương nhiên……loại chuyện nhỏ không tốn sức này anh cũng không ép buộc, chỉ là xem em có nể tình mối quan hệ giữa hai chúng ta hay không.”
Chỉ vài câu ngắn gọn, nó như giáng một đòn nặng nề vào trái tim của Cố Thanh Sương, cô bất giác cứng đờ người.
Cô không khỏi nghiêm túc nhìn Hạ Tuy Trầm, mà anh vẫn nhàn nhã ngồi yên đó, rất hào phóng để cô tùy ý đánh giá.
Trong trí nhớ của Cố Thanh Sương, Hạ Tuy Trầm thích mặc bộ quần áo màu trắng ngồi trong ngôi chùa nghi ngút khói hương nghe sư phụ tụng kinh vào mùa hè. Anh có vẻ lười nhác lại lãnh đạm, thoạt nhìn giống như đối với bất cứ sự vật gì cũng đều không có hứng thú, vô tâm trước thế tục.
So với hiện tại, người đàn ông thừa kế quyền lực của gia tộc này, hoàn toàn không còn tìm thấy bóng dáng hồi đó nữa.
Cố Thanh Sương trong lòng phảng phất một tia kỳ lạ, ngón tay vô thức cầm lấy chiếc ly, đưa tới bên miệng nhưng lại không uống, chưa hề chuẩn bị trước mà nói: “Em là một nữ minh tinh chưa bao giờ có mấy tin đồn tình ái thất thiệt này, giờ lại cùng anh truyền ra, không phải sẽ rất mệt hay sao.”
Hạ Tuy Trầm vẫn bình tĩnh mà tâm tình, giọng điệu trước sau vẫn trầm thấp: “Yên tâm, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu.”
–
Đêm khuya, Cố Thanh Sương tùy tiện chọn một trong những gian phòng ở đầu để nghỉ ngơi.
Trong phòng ngủ rộng rãi thoải mái, đèn bàn được điều chỉnh ở mức phù hợp nhất, cô nằm ở trên giường lớn trằn trọc không ngủ được, ngón tay trắng nõn nhích lên từng tí cố gắng với lấy điện thoại bên cạnh gối.
Ai ngờ, lại vô tình phát hiện ra chiếc khuy măng sét màu đen của người đàn ông rơi ở đây.
Cố Thanh Sương sửng sốt, lúc này mới ý thức được đây là phòng mà Hạ Tuy Trầm hay ngủ, đầu óc càng trở nên tỉnh táo hơn.
Đột nhiên cô cảm thấy cổ họng khô khốc, nhấc chăn đứng dậy, muốn đi ra ngoài rót một cốc nước lạnh.
Vốn tưởng rằng Hạ Tuy Trầm đã ngủ, nhưng lúc cánh cửa vừa mở ra, cô thấy anh vẫn đang ngồi trên chiếc sô pha trong phòng khách chăm chú xem qua tài liệu. Dáng người mảnh khảnh ẩn hiện trong bóng tối, nghe được tiếng bước chân rất nhẹ của cô, anh nghiêng mặt nhìn sang.
“Còn chưa ngủ sao?”
Giọng người đàn ông lúc đêm khuya hơi khàn khàn.
Cố Thanh Sương còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy Hạ Tuy Trầm chậm rãi đứng dậy, dùng ánh trăng bên ngoài cửa sổ tìm cho cô một ngọn nến thơm giúp cô ngủ ngon hơn.
Lúc anh đưa qua, Cố Thanh Sương nhịn không được hỏi: “Tại sao anh lại có cái này?”
“Thư ký mua nó, nói rằng con gái thích cái này.”
Khi nói chuyện, Hạ Tuy Trầm đã bước tới trước, khoảng cách gần đến mức có thể ngửi thấy mùi gỗ trầm hương trên người anh.
Nhịp tim của Cố Thanh Sương đột nhiên tăng nhanh, môi đỏ khẽ mím lại.
Hạ Tuy Trầm rất cao, trong bóng tối thị lực của anh cũng không tồi, đôi mắt đen rũ xuống, có thể nhìn thấy chiếc váy ngủ lụa trắng của Cố Thanh Sương hơi rộng mở, lộ ra phần cổ trắng ngần và mềm mại, rất dễ khiến đàn ông nảy sinh ham muốn dục vọng.
“Ban ngày anh không có ở đây, cần tiếp đãi một đối tác làm ăn. Vị luật sư mà anh giới thiệu kia, chỉ có thể hẹn vào buổi tối.”
Cố Thanh Sương thì thầm, nhẹ nhàng ậm ừ một tiếng.
“Buổi tối sáu giờ, ở khách sạn chờ anh, thế nào?”
Lúc này, Hạ Tuy Trầm như thể nói gần hơn một chút, hơi thở ấm áp của anh chậm rãi truyền qua vành tai cô.
Cố Thanh Sương theo bản năng lui về phía sau nửa bước, tấm lưng mảnh mai của cô đã áp vào cánh cửa lạnh giá.
So với cuộc trò chuyện của hai người khi ở nhà ăn, dưới ánh đèn mờ ảo lúc này, càng dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến nhiều thứ.
Cũng may Hạ Tuy Trầm chỉ mất một giây đã khôi phục lại vẻ chính nhân quân tử, bảo cô đi vào phòng ngủ.
“Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
——
Cửa phòng ngủ một lần nữa đóng lại, Cố Thanh Sương đầu óc lộn xộn, đem nến thơm thắp lên rồi lên giường nằm xuống. Trong không gian phòng dần dần tràn ngập mùi hương thoang thoảng của hoa oải hương, không hăng mũi mà rất dễ chịu.
Trước đó vừa mất ngủ, không hiểu sao giờ này lại ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau khi mở mắt ra, là bị đánh thức bởi âm thanh báo thức của điện thoại di động.
Cố Thanh Sương mơ màng mà ngồi dậy, còn chưa tỉnh táo hẳn, đợi vài phút sau, mới đi xem tin tức.
Là Lạc Nguyên chuyển cho cô tin hot search Weibo, tin vô cùng rõ ràng mà viết: #Đoàn phim thanh minh, Cố Thanh Sương bị huỷ hợp đồng.#
Thời gian là 7 giờ sáng, đoàn làm phim bên kia đơn phương tuyên bố chấm dứt hợp đồng, điều này khiến người hâm mộ chú ý, rất nhanh đã lên hot search.
Mà Cố Thanh Sương cũng chưa xem xong nội dung thanh minh, liền trực tiếp gọi điện thoại hỏi Lạc Nguyên.
“Có chuyện gì vậy?”
Lạc Nguyên đã sớm hỏi thăm rõ ràng tình hình, rất nhanh nói: “Là ý của đạo diễn Chử, hẳn là ông ấy nghe được tin em bị công ty cho đóng băng hoạt động, không muốn liên lụy đến em, nên không cùng chúng ta thương lượng, đơn phương tuyên bố chấm dứt hợp đồng.”
Cố Thanh Sương không lên tiếng, đầu ngón tay xoa xoa giữa mày.
Lạc Nguyên ở trong điện thoại tiếp tục nói: “Đại tiểu thư, anh giúp em hẹn đến thăm đạo diễn Chử vào sáng nay, em vẫn còn nằm ở trên giường sao?”
Lạc Nguyên biết tâm trạng cô đang thấp thỏm, cố ý nói giỡn: “Không phải là đang ở trên giường của Hạ tổng đấy chứ……”
“Anh không nói được……” lời còn chưa nói xong, Cố Thanh Sương cúi đầu, đột nhiên nhận ra rằng đêm qua đã ngửi thấy mùi gỗ trầm hương rất nhẹ trong chăn bông trắng, đó là mùi hương đặc biệt và chỉ riêng Hạ Tuy Trầm mới có.
Thật sự là bị Lạc Nguyên nói bừa mà trúng, Cố Thanh Sương chột dạ, ngoài miệng cố tỏ ra mạnh mẽ: “Em thay quần áo rồi sẽ xuống ngay, đợi em ở bãi đỗ xe!”
Mười phút sau.
Cố Thanh Sương xuất hiện trong bãi đỗ xe ở tầng hầm, trên đôi giày cao gót đi về phía chiếc xe tư nhân màu đen.
Cô cúi người lên xe, tháo kính râm trên mặt xuống, ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt Lạc Nguyên giống như máy quét rà soát khắp người cô, trên dưới đều tỉ mỉ nhìn một lần.
“Nhìn sắc mặt em hôm nay không được tốt lắm?”
Cố Thanh Sương ra ngoài mà không trang điểm, son môi cũng không dùng, sẽ không gây chú ý.
“Anh cảm thấy ……” Lạc Nguyên nói mấy chữ, muốn nói lại thôi: “Hạ tổng cùng với em không phải chỉ đơn thuần là bạn bè ôn lại chuyện cũ đúng không? Tối hôm qua anh ta đem em về phòng một cách tự nhiên như vậy, anh cảm thấy người đàn ông này không đơn giản.”
“……” Cố Thanh Sương mím môi, cố kìm lại để không chửi thề.
Trước khi Lạc Nguyên bị cô mưu sát ở trên xe, anh ta đã lái xe băng qua đường và nhanh chóng đến bệnh viện.
Sau khi đậu xe, Lạc Nguyên làm việc từ trước đến nay luôn chu toàn, nhất quyết muốn đi mua chút trái cây.
Cố Thanh Sương không muốn đứng ngoài cửa hứng gió, một mình tiến vào bệnh viện trước, đi bộ lên chỗ thang máy.
Thang máy vừa dừng ở tầng một, mở cửa đã thấy một người phụ nữ mặc váy dài hình hoa mai đứng ở bên trong, trên tay cầm một tập tài liệu.
Cố Thanh Sương không có biểu cảm gì mà bước vào.
Cô coi đối phương như không khí, mà người phụ nữ này ngược lại chủ động nói: “Cô đến gặp Chử Tam Nghiên sao, cũng có lòng đấy.”
Cố Thanh Sương khẽ nhướng mi, nhìn về phía người vợ cũ của thầy mình —— Thích Lan.
Hai người ngầm đối chọi gay gắt cũng không phải ngày một ngày hai. Khi Cố Thanh Sương còn học ở Học viện điện ảnh, Thích Lan, với tư cách là trưởng bối đã nhìn cô không vừa mắt, đi khắp nơi đâm chọt về cô. Một thời gian lâu sau, Cố Thanh Sương cũng lười giả vờ giả vịt với cô ta.
Thích Lan vẫn cố bày ra dáng vẻ dịu dàng để thuyết giáo, ánh mắt dừng ở khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Sương: “Thanh Sương, bây giờ Chử Tam Nghiên còn không thể tự bảo vệ được mình, chi bằng cô tới tìm tôi, ít nhất tôi có thể cho cô một ít tài nguyên, nhưng cô phải sửa lại thói quen không đi tham gia tiệc rượu xã giao kia đó.”
Cố Thanh Sương cười bố thí: “Chị xứng sao?”
Thích Lan đã quen với bề ngoài bất cần của Cố Thanh Sương từ lâu, khuyên bảo: “Cô còn trẻ, đừng hành động theo cảm tính, nếu không, xem ai trong giới giải trí này có thể bảo vệ được cô.”
Cố Thanh Sương vẫn luôn cảm thấy bản thân mình luôn khống chế cảm xúc không tồi, ít nhất là đã tốt hơn trước kia rất nhiều, dần dần cô đã tu dưỡng bản thân trở nên lãnh đạm, không dễ nổi nóng.
Nhưng nếu có người muốn tới chọc tức cô, cô cũng không ngại khiến đối phương không còn chút thể diện nào.
Khi Thích Lan chuẩn bị bước ra khỏi thang máy, Cố Thanh Sương cất giọng mỉa mai:
“Chị có thể tự bảo vệ lấy mình bằng bản lĩnh của chị, không phải ai cũng sẵn sàng tình nguyện đi theo học hỏi cái thủ đoạn vô liêm sỉ kia của chị đâu…… Đây là nghiệp đấy.”
*
Hành lang bệnh viện không có ai, Cố Thanh Sương đã nhanh chóng tìm được phòng bệnh, đẩy cửa bước vào.
Cô thấy Chử Tam Nghiên đang ngồi xe lăn ở ngoài ban công phơi nắng. Người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt hiền lành văn nhã, đeo một cặp kính cận, bởi vì ốm đau quanh năm mà phải nằm viện thường xuyên, bên trong lớp quần áo bệnh nhân chỉ còn là cơ thể như da bọc xương.
Trong những năm qua, Chử Tam Nghiên rất quan tâm, chăm sóc tới cô. Cô cảm thấy ông lo cho mình hơn cả cha ruột nên tình cảm cô dành cho thầy mình rất trân trọng và sâu đậm.
Cố Thanh Sương nhẹ bước chân qua bên đó, cầm theo một tấm chăn mỏng, cẩn thận đắp lên cho ông.
Chử Tam Nghiên mở mắt ra nhìn, thấy người đến là cô, nở nụ cười ôn hòa: “Thanh Sương tới rồi à, ngồi đi.”
Cố Thanh Sương không vội mà ngồi xuống, trước tiên hỏi thăm qua tình hình sức khỏe của ông.
Chử Tam Nghiên đối với chuyện sống chết xem ra rất thờ ơ, lãnh đạm, nhưng khi nói về thông báo chấm dứt hợp đồng, thái độ ông rất kiên quyết, trong lòng cũng biết Cố Thanh Sương là người ngoài lạnh trong nóng, bản chất cô rất dễ mềm lòng, đành phải dứt khoát tự mình cắt đứt trước.
Cố Thanh Sương im lặng một lúc lâu, mới nhắc tới chuyện tìm luật sư.
Chử Tam Nghiên trầm ngâm hồi lâu, ngay sau đó hỏi: “Không phải lúc trước vì để được học diễn xuất đóng phim, em đã thỏa thuận với gia đình, ở trong giới giải trí, không dính đến scandal, cũng không dùng tài nguyên của Cố gia hay sao?”
Cố Thanh Sương ấp úng nói: “Là một người bạn của em giới thiệu.”
“Chàng trai theo đuổi em à?”
“Không phải.”
Chử Tam Nghiên xoay xoay chuỗi hạt Phật, nhìn thấu chuyện nam nữ phàm trần: “Lần sau dẫn người bạn kia đến đây, thầy muốn gặp……”
Cố Thanh Sương hàng mi dài khẽ động, chỉ sợ càng giải thích càng loạn, cho nên đơn giản lựa chọn im lặng.
May mắn là ở ngoài cửa, Lạc Nguyên đã cầm theo giỏ trái cây đi tới, cứu cô thoát khỏi bầu không khí khó xử này, cô thở phào nhẹ nhõm rồi quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô ở trong bệnh viện đến sáu giờ chiều, Hạ Tuy Trầm gọi điện thoại tới, nói anh đã trở về khách sạn.
Cố Thanh Sương không biết đi gặp mặt thì nên mặc gì, sợ ăn diện lộng lẫy lại khiến người khác phỏng đoán lung tung, cô chọn một chiếc váy màu đỏ đơn giản, dài đến mắt cá chân, tôn lên làn da trắng.
Khi đến bãi đậu xe ngầm, cô nhìn thấy một thư ký mặc vest và giày da đứng đợi ngay ở cửa thang máy, anh ta đối với cô có mười phần cung kính: “Cô Cố, xin chào.”
“Chào anh.” Cố Thanh Sương gật đầu chào hỏi, hàng mi dày khẽ chớp động, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tuy Trầm đang ngồi ở bên trong xe qua ánh sáng từ trần xe chiếu xuống. Anh đang mặc một bộ vest công sở màu xám sẫm, hẳn là chưa có thời gian để thay đồ, khuôn mặt anh tuấn một lần nữa nổi bật lên cùng cặp kính gọng vàng.
Thật là muốn chết, mới gặp lại nhau chưa đến ba lần, thế nhưng cô đã có thói quen nhìn ngắm người đàn ông này.
Cửa xe ở ghế sau được thư kí mở ra, Cố Thanh Sương khom lưng ngồi vào, yên tĩnh mà ngồi ở bên cạnh anh.
Hạ Tuy Trầm đang dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, trên đường đi họ không nói với nhau lời nào, nhưng đầu gối của họ vô tình chạm vào nhau, khiến cả hai có cảm giác mạnh mẽ về sự hiện diện của đối phương.
Đương nhiên động tác này cũng khiến Cố Thanh Sương khó mà không để ý tới, cô giống như vô tình mà nhìn sang.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Tuy Trầm hỏi mà không hề báo trước, giọng nói trầm thấp cất lên nghe lại cực kỳ rõ ràng.
Suy nghĩ của Cố Thanh Sương bị cắt ngang, theo bản năng buột miệng thốt ra nói: “Em đột nhiên nhớ tới, năm đó anh rời đi mà không kịp chào hỏi, vẫn chưa trả lại em của hồi môn mà em tích góp cực khổ mới dành dụm được.”
Lúc trước ở Duyên Lăng, người chăm sóc cô hàng ngày, là bà cố nội tuổi tác đã cao.
Thế hệ trước tư tưởng rất bảo thủ, ngày thường, bà cố thường dạy cô gái nhỏ là Cố Thanh Sương rằng muốn gả đi phải tích cóp được của hồi môn.
Khi đó Cố Thanh Sương chỉ tin tưởng Hạ Tuy Trầm, nên đã chủ động nhờ anh giữ số tiền mà cô dành dụm được.
Ai biết sau này lại mất cả người lẫn của, đau buồn hơn hơn, chính là câu chuyện đầy chua xót về một cô gái nhỏ mười mấy tuổi mất cả gia tài.
Có lẽ là sợ người thư kí ngồi ở ghế lái phụ vểnh tai nghe lén, Cố Thanh Sương dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vẻ mặt điềm tĩnh của người đàn ông, đầu ngón tay kéo kéo cổ tay áo anh: “Của hồi môn của em nhờ anh giữ có còn không?”
Hạ Tuy Trầm chưa được phép đã tự ý đem ngón tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay, cười như không cười nhìn bộ dạng giận dỗi của cô.
Cố Thanh Sương trở tay không kịp, dùng giày cao gót đá vào cạnh giày da của anh: “Đừng có giả chết.”
Hạ Tuy Trầm bỗng nhiên nhếch khóe miệng, giống như đang cười cô, càng thêm ái muội: “Đã biết.”
Từ đầu đến cuối, anh đều không buông tay ra, dùng đầu ngón tay xoa xoa mu bàn tay của cô, dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm làn da của cô.