Mê Điệp Tình Nhân Chiến

Chương 19



Nhan Tiêu không có đuổi theo Lạc Tử Tịch, chỉ là đứng từ xa nhìn, trong lòng nảy sinh một ít kế hoạch, khóe miệng khơi lên một cái. Sau đó đem xe lái trở về.
Sau khi Lăng Dịch Hằng hướng Nhan Tiêu bày tỏ tâm ý, cảm thấy Nhan Tiêu chính là Nhan Tiêu, không phải tùy tùy tiện tiện có thể đáp ứng kết giao cùng hắn, cái gọi là nữ nhân càng khó truy thì càng có giá trị. Mặc kệ thế nào Nhan Tiêu đều được coi như là vưu vật, Lăng Dịch Hằng xác định vững chắc muốn đem Nhan Tiêu truy tới tay. Bắt đầu liên tiếp lui tới Nhan thị, đương nhiên, túy ông chi ý bất tại tửu*, hắn đi chỉ là vì tạo muốn tạo cơ hội gặp mặt Nhan Tiêu.
*醉翁之意不在酒: ý không ở trong lời nói; có dụng ý khác
Chỉ tiếc, bình thường Nhan Tiêu đi làm đều ở tại văn phòng, rất ít khi nhàn nhã đi qua điếm, đến lúc nào, khi thì đi, đại khái chỉ có người đại sảnh biết. Nhan Tiêu sớm đã cảnh cáo người đại sảnh, không chuẩn lộ ra hành tung của nàng, dĩ nhiên, cho dù Lăng Dịch Hằng có chạy vào điếm cũng không thấy được Nhan Tiêu. Bất quá, Nhan Tiêu thật ra cũng hy vọng Lăng Dịch Hằng chạy vào điếm nàng, mặc kệ Lăng Dịch Hằng đi tới đâu trong điếm mọi người phía dưới đều báo cho nàng biết. Mà nàng đây?
Nhan Tiêu khơi lên khóe miệng, cười lắc lắc di động trên tay, ấn hạ gửi đi một tin nhắn. Lăng Dịch Hằng gần đây tại trong điếm của nàng, còn có này nọ cấp Lạc Tử Tịch xem. Hiện tại đây là lạc thú duy nhất của nàng, gửi tin tức cho Lạc Tử Tịch, tuy nhiên vẫn là chỉ mình nàng nhắn. Nàng biết Lạc Tử Tịch sẽ không hồi âm nàng, thế nhưng nàng không biết chán, vẫn nhắn tin cho Lạc Tử Tịch.
Lạc Tử Tịch cứ như bình thường vẫn mất tích, không trả lời tin nhắn Nhan Tiêu, cũng không xuất hiện trước mắt Nhan Tiêu.
“Lạc Tử Tịch, ta là Nhan Tiêu, lão công ngươi có tham vọng phát triển thành tình nhân. Hôm nay lão công ngươi mua một bó lớn hồng Mân Côi đưa đến công ty ta, ta nghĩ muốn hỏi một chút, năm đó thời điểm hắn truy ngươi, có phải hay không cũng sử dụng kế xưa như vậy?
“Lạc Tử Tịch, ta là Nhan Tiêu. Lăng tiên sinh đang chờ ở đại sảnh phục vụ, có vẻ muốn tìm ta làm phục vụ, ngươi nói ta có nên đi không đây?
“Lạc Tử Tịch, ta là Nhan Tiêu. Lăng tiên sinh đợi đã nhiều giờ, nhưng ta còn đang do dự đi hay không, ngươi nói ta rốt cuộc đi hay là không đi đây? Ân, nếu còn do dự, vậy chờ một lát nhờ người chủ trương đi, để Lăng tiên sinh chờ một lát, ngươi coi có được không?”
“Lạc Tử Tịch, ta là Nhan Tiêu. Lăng tiên sinh có vẻ không kiên nhân chờ nữa rồi, ai, nhưng ta vẫn còn do dự đây, ta cảm thấy nên đi, chuyện này không thể tự quyết định, vậy thôi không cần dễ dàng cho ra quyết định, thế nên, vẫn là do dự tiếp đi.”
“Lạc Tử Tịch, ta là Nhan Tiêu. Lăng tiên sinh đi rồi, hoa trên tay hắn ta không thu, không biết hắn ra ngoài có vứt thùng rác không? Hay là mang về nhà cho ngươi đây? Lăng tiên sinh hẳn là không phải người lãng phí đâu? Ta nghĩ, tám phần hắn sẽ đem hoa về cho ngươi, ta đề nghị ngươi chuẩn bị bình hoa cho tốt đi, lo trước khỏi họa.”
........
Lạc Tử Tịch gắt gao xiết lấy di động trên tay, kiềm chế xúc động ném đi, vì người khác khiêu khích mà ném đồ của mình là hành động phi thường không sáng suốt, cho nên, nàng nhẫn. Chính là một cái tin nhắn trên di động đã khơi dậy thế giới của nàng không ít gợn sóng. Hiện tại Lạc Tử Tịch đối Nhan Tiêu nghiến răng nghiến lợi, không biết Nhan Tiêu rốt cuộc muốn ngoạn như thế nào. Mục tiêu cuối cùng của Nhan Tiêu là chính mình hay là Lăng Dịch Hằng? Cấp nàng động tĩnh Lăng Dịch Hằng truy nàng, là vì khiến cho nàng hoài nghi Lăng Dịch Hằng, khiến nàng bộc phát nóng nảy mà ly hôn cùng Lăng Dịch Hằng, sau đó thủ nhi đại chi*? Nhưng hành động này của Nhan Tiêu là muốn thủ ai mà đại chi? Nàng? Hay là Lăng Dịch Hằng? Lạc Tử Tịch thực không minh bạch.
* Thủ nhi đại chi: thay thế, chỉ người hoặc sự vật thay thế người hoặc sự vật khác
Lạc Tử Tịch từng nghĩ muốn đem số Nhan Tiêu kéo vào sổ đen, nhưng mà, nhưng mà nàng cũng muốn biết Nhan Tiêu cùng Lăng Dịch Hằng rốt cuộc tiến triển tới tình trạng gì rồi. Nàng không biết chính mình để ý Lăng Dịch Hằng hay là Nhan Tiêu, kia hai người rối loạn cùng nhau, nàng cũng không biết chính mình để ý ai. Cho nên, nàng chờ, chờ Nhan Tiêu nói cho nàng biết tiến triển của bọn họ, hành tung bọn họ.
Hiện tại Lăng Dịch Hằng xuất ra trăm ngàn thủ đoạn truy Nhan Tiêu, có cái dùng qua trên người nàng, cũng có cái vô dụng, Lạc Tử Tịch nhìn tin nhắn Nhan Tiêu đưa tới, kia một đám chữ chói mắt làm cho tâm Lạc Tử Tịch cảm thấy lãnh lẽo. Kỳ thực nàng không biết vì mình thay lòng đổi dạ trước hay là hành vi của Lăng Dịch Hằng khiến nàng thay lòng đổi dạ. Hay là hai người bọn họ đều muốn thay lòng đổi dạ? Lạc Tử Tịch có chút để ý đến cảm giác không nói rõ này. Ngày hôm nay trôi qua càng thêm loạn, Lạc Tử Tịch chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày như vậy.
Lạc Tử Tịch lấy những thứ quan trọng bỏ vào túi, hít sâu một hơi, sau đó đi siêu thị mua đồ ăn về nhà. Cho đã muốn ngầm tan vỡ, nhưng chỉ cần nàng cùng Lăng Dịch Hằng không nói ra, một ít chuyện tình mặt ngoài này coi như vẫn tiếp tục. Ngẫm lại, Lạc Tử Tịch cảm thấy vô vùng buồn cười. Nàng đây còn ôm hy vọng cho hôn nhân chính mình, hay là lự chọn trốn tránh Nhan Tiêu?  Nhan Tiêu này tiểu tam, rốt cuộc là tiểu tam thật hay là tiểu tam giả?
Nhan Tiêu! Nhan Tiêu! Nhan Tiêu! Lạc Tử Tịch cảm thấy chính mình muốn điên rồi, cuộc sống của nàng hiện tại không chỗ nào không phải Nhan Tiêu, không chuyện gì không dính đến Nhan Tiêu! Lạc Tử Tịch càng muốn loại bỏ Nhan Tiêu ra khỏi thế giới mình thì hình ảnh Nhan Tiêu càng khắc cốt rõ ràng vào thế giới của nàng.
Sau khi mua đồ ăn, Lạc Tử Tịch về nhà, không hiểu vì sao thật đúng là chuẩn bị một cái bình hoa lớn, nhìn bình hoa kia, Lạc Tử Tịch không khỏi cười khổ. Nàng không hiểu vì sao lại có hành động này, cứ như lời Nhan Tiêu nói nàng thật liền làm. Thời điểm Lạc Tử Tịch chuẩn bị cơm chiều hoàn hảo, Lăng Dịch Hằng trở về. Lạc Tử Tịch đem đồ ăn dọn tốt, nhìn thấy trên tay Lăng Dịch Hằng quả thật ôm một bó lớn hoa Mân Côi đỏ tươi. Đồng dạng hồng đắc như huyết, khiến cho Lạc Tử Tịch đau cả mắt.
“Lão bà, tặng cho ngươi, đẹp không?”
Lăng Dịch Hằng nhìn thấy Lạc Tử Tịch từ phòng bếp đi ra, chạy nhanh lên nghênh đón, đợi cho Lạc Tử Tịch đem đồ ăn trên tay để xuống tốt, ân cần đưa hoa tới. Một bó lớn đó, không thể lãng phí, đều nói nữ nhân yêu hoa, đặc biệt Mân Côi.
Nữ nhân giống như Nhan Tiêu, thật sự giống hoa Mân Côi, tiên diễm xinh đẹp câu đi hồn phách người ta, lại thường thường đem nhân cấp đau đớn. Chân chính làm cho người ta vừa yêu vừa hận. Nhưng Lạc Tử Tịch không như vậy, Lạc Tử Tịch ung dung tựa mẫu đơn, khí chất này tự nhiên mà thành, không tranh tự diễm. Lăng Dịch Hằng đối với Nhan Tiêu là vừa yêu vừa hận, mang theo một loại dục vọng chinh phục, mà đối Lạc Tử Tịch hắn càng nhiều là nghĩ ôm lấy. Đối mặt Lạc Tử Tịch, ai cũng đều mong muốn đem nàng hảo hảo giấu trong nhà, Lăng Dịch Hằng đương nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ là, trong nhà cất giấu một cái, một cái dụ hoặc bên ngoài kia, hắn cũng không nghĩ buông tha mà thôi.
“Thế nào đột nhiên nghĩ tặng hoa cho ta? Hôm nay là ngày gì?”
Lạc Tử Tịch cười tiếp nhân hoa, trong lòng cũng là cười lạnh, nếu Nhan Tiêu không nói, nàng nhất định rất cảm động một phen, nhưng này hoa... Nguyên bản là muốn đưa Nhan Tiêu, Nhan Tiêu không thu, thế nên mới khó khăn đến tay nàng. Lạc Tử Tịch trong lòng tuy rõ ràng lai lịch của hoa này, nhưng nàng không có biểu hiện gì ra, như bình thường là một tiểu nữ nhân vui sướng thu được lễ vật của trượng phu.
Lăng Dịch Hằng nhìn thấy Lạc Tử Tịch tay cầm hoa trên mặt mang theo tươi cười, nghĩ rằng Lạc Tử Tịch thực thích hắn tặng hoa, một bó hoa đối mặt bất đồng nhân, còn có bất đồng hiệu quả. Lăng Dịch Hằng đột nhiên cảm thấy mình vô cùng sáng suốt, không vì hôm nay không đợi được Nhan Tiêu mà tức giận đem hoa tiến thùng rác, nhìn dáng vẻ hạnh phúc thu được hoa của Lạc Tử Tịch xem, Lăng Dịch Hằng thấy hôm nay tiêu tiền không có bị lãng phí, Nhan Tiêu không thu, dĩ nhiên còn Lạc Tử Tịch.
“Kết hôn sau rất ít khi tặng hoa ngươi, hôm nay đi ngang cửa hàng bán hoa, nhìn thấy thực đẹp liền mua, thế nào, thích không?”
Lăng Dịch Hằng một bộ dáng hảo trượng phu tiến lên đem Lạc Tử Tịch ôm vào trong lòng, bên ngoài cái kia tuy muốn truy tới tay nhưng trong nhà này, cũng phải hống hảo.
Một đóa Mân Côi, một nhánh Mẫu Đơn, Lăng Dịch Hằng càng nghĩ càng mĩ, hận không thể đồng thời đem hai người đặt dưới gối, để cả hai hầu hạ chính mình. [Ta khinh, Lăng Dịch Hằng, con bà nó ngươi khốn nạn] Nếu ở cỗ đại thì tốt rồi, nam nhân cổ đại ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, xã hội hiện tại thật đúng là có khó khăn, bất quá chỉ cần xử lý hảo, cũng có thể giống như ba vợ bốn nàng hầu, hưởng tề nhân chi phúc*.
[Hảo, ta đây chuẩn cho ngươi xuyên không làm Tiểu Lăng Tử để hầu hạ cho mấy vạn quân lính, lúc đó tha hồ hưởng tề nhân chi phúc... ]
*Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Đột nhiên bị Lăng Dịch Hằng ôm, Lạc Tử Tịch cảm thấy thực không được tự nhiên, trước kia lúc Lăng Dịch Hằng ôm nàng, nàng cảm thấy thực hạnh phúc, hiện tại... Cảm giác thay đổi, liền có vẻ cái gì đều thay đổi, ngay cả ôm cũng cảm thấy không được tự nhiên. Lạc Tử Tịch hơi giãy dụa, hiện tại nàng không thích Lăng Dịch Hằng ôm nàng.
“Rất được, đừng ôm. Trên người đều là khói dầu... “
Lạc Tử Tịch tìm một cái cớ, chính là không muốn Lăng Dịch Hằng tiếp tục ôm nàng.
Lăng Dịch Hằng nghe lời buông Lạc Tử Tịch ra, tâm tình tốt, hắn cảm thấy không phải khói dầu trên ngươi Lạc Tử Tịch mà do Lạc Tử Tịch thẹn thùng, giống như trước kia khi hắn truy nàng, mỗi một lần đưa lễ vật, nàng đều có chút thẹn thùng. Lúc này hẳn là giống nhau đi. Lăng Dịch Hằng không miễn cưỡng mà đi rửa tay chuẩn bị dùng cơm.
Lạc Tử Tịch đem hoa cắm vào bình đã sớm chuẩn bị tốt, ngây ngẩn nhìn kia tiên diễm ướt át như lời nói, trong lòng đủ loại tư vị nói không nên lời. Nhan Tiêu đúng là đoán trước được Lăng Dịch Hằng hội đem hoa mang về nhà cấp nàng, hơn nữa, còn nói đường hoàng như vậy, mối tình thắm thiết. Thật sự châm chọc mà! Lạc Tử Tịch bỗng dưng muốn cười, nhưng cười cũng không nổi nữa.
“Di, lão bà, ngươi biết ta mua hoa cho ngươi sao? Nếu không sao lại đem bình hoa phủ đầy bụi tìm ra sẳn?”
Nhìn Lạc Tử Tịch đã muốn đem hoa cắm tốt, Lăng Dịch Hằng cảm thấy có chút quái dị, ngẫm lại mới biết quái dị chỗ nào, bình hoa kia, cất thật lâu rồi không nghĩ tới Lạc Tử Tịch tìm ra, chẳng lẽ thật là tâm hữu linh tê? Lạc Tử Tịch biết hắn hôm nay đem hoa trở về?
“Hôm nay dọn phòng thấy được, vừa vặn dùng tới.”
Lạc Tử Tịch thản nhiên cười, lúc Nhan Tiêu nói cho nàng, phản ứng đầu tiên của nàng chính là nhớ rõ trong nhà hình như có một cái bình hoa lớn.
“Lão bà, chúng ta thế này có tình là tâm hữu linh tê không?”
Lăng Dịch Hằng cười ngồi vào bàn cơm, trong lòng cao hứng vô cùng, hắn cùng Lạc Tử Tịch lúc này, tựa hồ càng ngày càng ăn ý, có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng Lăng Dịch Hằng cảm thấy đây là là chuyện đáng giá cao hứng. Chính cái gọi là vô xảo bất thành thư*, làm cho hắn cùng Lạc Tử Tịch cảm thấy lãng mạn một phen.
*Vô xảo bất thành thư: Ý so sánh, chuyện vừa khéo. Câu này bắt nguồn từ một sự tương truyền, lúc Thi Nại Am viết [Truyện Thủy Hử], đang không biết phải viết đoạn Võ Tòng đánh hổ thế nào thì tình cờ thấy anh hàng xóm say rượu đánh nhau với con chó. Nhờ quan sát toàn bộ quá trình ông mới có thể viết được mẩu chuyện Võ Tòng đánh hổ một cách chi tiết. Sau rồi khi trò chuyện, ông đã nói: “Thực là vô xảo bất thành thư!” (theo baidu).

Lăng Dịch Hằng có cảm giác thật sự hảo, đặc biệt hảo. Ở bên ngoài không như ý, ít ra về nhà còn có nữ nhân như vậy chờ mình, vì mình làm cơm, hắn hội hoài nghi, thần tiên cũng sẽ đố kỵ hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.