Xem hoàn tin nhắn Nhan Tiêu, Lạc Tử Tịch khơi lên khóe miệng, tựa hồ, mặc kệ nội tâm rối rẳm ra sao, Lạc Tử Tịch không thể không thừa nhận những khi ở cùng với Nhan Tiêu vẫn là tâm tình thoải mái hơn, cho dù chỉ là nhắn tin qua lại.
Từ sau khi chuyện đó xảy ra cho tới nay, nàng vốn không có hồi âm tin nhắn Nhan Tiêu, mà nay nàng đột nhiên trả lời, Nhan Tiêu cũng không truy vấn gì cả, vẫn là ngữ khí trước sau như một, không giống như hai người đã từng phát sinh ra chuyện gì, chỉ như là hai cái bằng hữu thân thiết không hề giấu giếm lẫn nhau. Nhan Tiêu cấp Lạc Tử Tịch cảm giác rất kỳ quái, trong lòng Lạc Tử Tịch dường như biết được chút manh mối, thế nhưng nàng lại không dám nhấc lên.
“Lão bà, ngươi cùng Nhan Tiêu rất quen thuộc?”
Tuy Lăng Dịch Hằng có chút ngoài ý muốn khi thấy Lạc Tử Tịch nhắc tới Nhan Tiêu, nhưng nếu Lạc Tử Tịch thường nói chuyện cùng Nhan Tiêu, vậy có thể thông qua Lạc Tử Tịch biết được chút tin tức, nói không chừng có thể biết được Nhan Tiêu yêu thích cái gì.
“Không phải quen thuộc lắm, làm sao vậy? Chẳng lẽ vị hảo bằng hữu kia của ngươi thích Nhan Tiêu?”
Lạc Tử Tịch nói ra nghi vấn.
“Không phải, là nữ nhân rất giống Nhan Tiêu, lão bà, nếu ngươi thường cùng Nhan Tiêu tán gẫu, chắc cũng biết Nhan Tiêu sẽ thích cái gì đi? Người kia bằng hữu ta coi trọng cùng Nhan Tiêu không khác nhau lắm, ta nghĩ có lẽ các nàng thích cái gì chắc cũng giống nhau, ngươi có thể nghĩ giúp ta không, nếu là Nhan Tiêu, nàng sẽ thích cái gì đây?”
Kỳ thật Lăng Dịch Hằng nghĩ, có lẽ để cho Lạc Tử Tịch tiếp xúc với Nhan Tiêu, sau đó thông qua Lạc Tử Tịch tìm hiểu Nhan Tiêu.
Theo đuổi một người phải biết nắm bắt cái gì. Chỉ có thể hiểu biết được đối phương yêu thích gì, hướng theo đó mà theo đuổi mới là tốt nhất, chứ không phải giống hắn bây giờ cứ như ruồi không đầu chỉ biết bâu vào.
[Ra là ngươi cũng biết ngươi là ruồi (¬_¬)]
Lăng Dịch Hằng nhìn nhìn Lạc Tử Tịch, đột nhiên cảm thấy hắn tìm được mấu chốt, Lạc Tử Tịch không phải nghĩ rằng Nhan Tiêu chính là tình nhân bên ngoài của hắn sao? Nhan Tiêu cùng Lạc Tử Tịch hẳn là đối địch. Nếu tạo thêm cơ hội cho hai người gặp mặt, có thể hay không nhờ mâu thuẫn tăng lên mà có xu hướng lý giải đối phương? Lạc Tử Tịch là một người thông minh, biết người biết ta vẫn là mưu kế nàng thường dùng. Nếu Lạc Tử Tịch chủ động đi tìm hiểu Nhan Tiêu, sau đó hắn từ nơi Lạc Tử Tịch mà hiểu biết thêm Nhan Tiêu, vậy càng dễ dàng hơn nhiều.
Ngoài ra còn một khả năng, nếu như Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu không phải là quan hệ đối địch, mà sau khi ở chung lại trở thành bằng hữu hoặc là quan hệ tỷ muội, vậy thì...
“Lão bà, ngươi cảm thấy Nhan Tiêu thế nào?”
Lăng Dịch Hằng đột nhiên dời đề tài, không tiếp tục xoắn quýt chuyện yêu thích của Nhan Tiêu nữa, một số nữ nhân, muốn truy được phải hao phí rất nhiều thời gian cùng tinh lực, giống nữ nhân như Nhan Tiêu vậy, cứng mềm không ăn, luôn cự tuyệt người khác ngoài ngàn dặm. Thế nên Lăng Dịch Hằng quyết định thay đổi sách lượt, không chừng có thể xuống tay nơi Lạc Tử Tịch.
“Cảm thấy Nhan Tiêu thế nào là sao?”
Lạc Tử Tịch bỗng nhiên không rõ biến hóa bất ngờ trong lòng Lăng Dịch Hằng, nhất thời không có phản ứng kịp, bị Lăng Dịch Hằng hỏi vậy có chút mạc danh kỳ diệu.
“Ách, ta nghĩ hỏi ngươi cảm thấy thế nào về người như Nhan Tiêu?”
Lăng Dịch Hằng mang theo ngữ khí dò hỏi như trước.
Nếu Lạc Tử Tịch có ấn tượng tốt với Nhan Tiêu, hắn liền cố gắng làm cho quan hệ hai người tốt hơn. Nếu Lạc Tử Tịch đối Nhan Tiêu có ấn tượng không tốt, vậy hắn phải tăng cường mâu thuẫn giữa hai người. Dù sau diễn cũng đã từng diễn, hơn nữa Nhan Tiêu cùng Lạc Tử Tịch lúc đó, sự hiện diện của hắn đóng vai trò rất lớn.
Lăng Dịch Hằng nhận thấy quyết định lúc trước là rất đúng, cuộc sống hiện tại, phải có ít tâm kế, cảm thấy mới giống cuộc sống, kích thích! Trong lòng Lăng Dịch Hằng có vài tham vọng động đậy, mà hắn cũng chính vì tham vọng này mà cảm thấy chờ mong cùng hưng phấn trước nay chưa từng có. Trong lòng lúc nào cũng có một khát vọng thật lớn, khát vọng cuộc sống thú vị.
Lạc Tử Tịch vẫn không rõ vì sao Lăng Dịch Hằng lại hỏi như vậy, nhưng vẫn câu lên khóe miệng, nói:
“Ngươi muốn nghe lời nói dối hay nói thật?”
Nhan Tiêu sao? Nàng cảm thấy Nhan Tiêu thế nào? Ân, ấn tượng đầu tiên chính là cuồng, ấn tượng thứ hai chính là yêu... Cảm giác Nhan Tiêu cấp nàng có nhiều lắm, thế nên nàng không biết hình dung làm sao. Nhan Tiêu là một cái thiên biến vạn hóa, là một Nhan Tiêu có tâm địa gian xảo, là người khiến nàng điên cuồng lại còn đối nàng thực ôn nhu Nhan Tiêu.
Khoan đã! Lạc Tử Tịch lại nghĩ tới thời điểm điên cuồng cùng một chỗ với Nhan Tiêu, còn có cái loại đau không kể xiết, Lạc Tử Tịch hoảng sợ, như thế nào nghĩ tới Nhan Tiêu, liền nhớ tới chuyện tình kia đây? Chết tiệt! Lạc Tử Tịch âm thầm quở trách chính mình, có phải chính mình càng ngày càng hạ lưu? Như thế lại không thể quên được một lần kia cùng Nhan Tiêu?
Lạc Tử Tịch nội tâm rối rắm vạn phần, không có việc gì nhắc tới Nhan Tiêu làm chi, không có việc gì Lăng Dịch Hằng để làm chi mà hỏi Nhan Tiêu là người thế nào? Nếu không đề cập tới Nhan Tiêu, có lẽ lúc này nàng sẽ không hoảng hốt cùng bối rối như vậy! Chính là, Lạc Tử Tịch là Lạc Tử Tịch, cho dù nội tâm giẫy dụa mãnh liệt cỡ nào, mặt ngoài vẫn là gợn sóng không sợ hãi.
Lăng Dịch Hằng bị Lạc Tử Tịch hỏi ngược lại biến thành sửng sốt, tựa hồ, hôm nay sự tình nào Lạc Tử Tịch cũng đều hỏi ngược lại hắn. Trong lúc nhất thời Lăng Dịch Hằng không biết Lạc Tử Tịch đang nghĩ cài gì, chẳng lẽ phát hiện ra điều gì sao?
“Ngạch? Lão bà, ngươi đối Nhan Tiêu còn thật giả với nói dối sao? Hay là nói ta biết lời nói thật cùng nói dối luôn đi?”
Thật là, mặc kệ Lạc Tử Tịch nói thật hay nói dối, hắn đều muốn nghe, có liên quan trọng đại đến quyết định về sau, hắn muốn tận tai nghe Lạc Tử Tịch giải thích ấn tượng đối Nhan Tiêu.
“Chẳng lẽ ta không nên có một ít thật giả cùng lời nói dối sao?”
Lạc Tử Tịch thản nhiên nói.
Lăng Dịch Hằng không rõ Lạc Tử Tịch hôm nay làm sao vậy, thật có cảm giác đại bất đồng, trước kia khi hắn nói đều không có phương thức hỏi lại như vậy. Lăng Dịch Hằng nhìn nhìn Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch trước mặt đúng là thê tử hắn nha, sao lại có cảm giác không phải đây? Chẳng lẽ trong lòng mình có Nhan Tiêu sau thì cái nhìn đối Lạc Tử Tịch cũng thay đổi đây? Lăng Dịch Hằng bỗng dưng không rõ rất nhiều thứ, cũng có nhiều ý nghĩ, dù sao, Lạc Tử Tịch vẫn là Lạc Tử Tịch, là lão bà hắn, biết vậy thì đủ rồi.
“Hắc hắc, lão bà, ngươi nói cái gì ta nghe cái đó, mặc kệ nói thật hay nói giả.”
Lăng Dịch Hằng một bộ tôn trọng lão bà, lấy lòng chút ít đối Lạc Tử Tịch nói.
Nếu là đối thoại bình thường giữa người yêu với nhau, những lời này tuyệt đối là một câu ngọt ngào, nhưng Lạc Tử Tịch bỗng dưng cảm thấy thật ghê tởm, Lăng Dịch Hằng đối Nhan Tiêu thật đúng là động tâm, nếu không sẽ không cực lực như vậy muốn từ nơi nàng biết cái nhìn của nàng đối Nhan Tiêu. Là muốn thông qua nàng hiểu biết về Nhan Tiêu đây? Hay là nghĩ thay đổi người? Nhất thời Lạc Tử Tịch không thể suy nghĩ cẩn thận, chỉ có thể tới đâu hay tới đó, tương kế tựu kế.
Tương kế tựu kế... hình như đã xuất hiện qua lúc nàng ở cùng Nhan Tiêu, nàng nhớ rõ các nàng từng nói qua, kế tiếp theo, là tương kế tựu kế, nhưng mà, sau lại... Sau lại, các nàng hai người xoáy vào cùng nhau, sau đó, vốn không rõ tiếp theo. Nàng lúc ấy sao lại muốn cùng Nhan Tiêu ngoạn tương kế tựu kế đây? Hình như nghĩ không ra, mà Nhan Tiêu, hình như cũng cùng nàng nói muốn ngoạn tương kế tựu kế với nàng, Nhan Tiêu có kế hoạch gì đây? Nhất thời Lạc Tử Tịch lại lâm vào suy nghĩ chính mình.
Lăng Dịch Hằng nhìn thấy Lạc Tử Tịch còn thật sự suy nghĩ này nọ, nghĩ rằng phỏng chừng Lạc Tử Tịch hồi tưởng tới Nhan Tiêu. Nhìn Lạc Tử Tịch như có như không cau mày, Lăng Dịch Hằng càng thêm khẳng định, Lạc Tử Tịch đang nhớ tới Nhan Tiêu, chỉ có người như Nhan Tiêu mới có thể làm cho Lạc Tử Tịch nhíu mày. Chỉ là không biết Nhan Tiêu trong cảm nhận Lạc Tử Tịch là người thế nào, Lăng Dịch Hằng tuy rằng cấp bách muốn biết nhưng vẫn không dám quấy rầy Lạc Tử Tịch, mặc kệ Lạc Tử Tịch có thoát khỏi suy nghĩ của chính mình hay không.
Như thế nào nghĩ không ra đây? Chẳng lẽ Nhan Tiêu cấp chính mình rất nhiều cái ngoài ý muốn, nhiều chuyện đều khiến nàng không thể thăm dò được, cho nên mới không biết Nhan Tiêu tương kế tựu kế là gì? Nhan Tiêu quả thật luôn xuất kỳ bất ý công kỳ bất bị đối nàng, làm cho nàng mỗi một lần đều trở tay không kịp. Có cơ hội nhất định phải hỏi Nhan Tiêu, tương kế tựu kế của nàng là gì.
Lạc Tử Tịch không hay biết Nhan Tiêu đã dần dần xâm nhập vào thế giới của nàng, nàng không hay nàng đối Nhan Tiêu kỳ thật đã không còn là chính mình, không còn sợ hãi chán ghét muốn trốn tránh như vậy nữa. Nàng bây giờ, tưởng Nhan Tiêu lại cùng nàng ngoạn thế nào, nghĩ đến khả năng hành động của Nhan Tiêu, mà không phải là cảm giác Nhan Tiêu trong lòng nàng, nàng... Kỳ thật đã muốn tiếp nhận Nhan Tiêu.
Lạc Tử Tịch nhíu nhíu mày, vẫn nghĩ không được, Nhan Tiêu người đó, thật sự làm cho người ta nghĩ không ra. Lạc Tử Tịch đem suy nghĩ kéo về, sau đó thấy Lăng Dịch Hằng im lặng nhìn nàng. Lạc Tử Tịch giấu đi rối rắm trong lòng vừa rồi, nói:
“Nói dối là, Nhan Tiêu tuyệt đối là hồ ly tinh chuyển thế. Nói thật là, trên thực tế nàng rất tốt.”
Lạc Tử Tịch tùy tiện tìm một lời nói qua loa tắt trách cho Lăng Dịch Hằng, cảm giác Nhan Tiêu trong lòng rất nhiều, nhưng nàng không muốn nói Lăng Dịch Hằng biết.
Lăng Dịch Hằng nghe xong lời Lạc Tử Tịch nói, gật gật đầu, Nhan Tiêu quả thật chính là hồ ly tinh chuyển thế, nhưng thực tế thật không sai, hắn thích. Xem ra Lạc Tử Tịch cũng không thực bài xích Nhan Tiêu, nói như vậy hai người các nàng còn có thể trở thành bằng hữu, đúng không? Lăng Dịch Hằng nhếch miệng đột nhiên đưa ra một tia đắc ý tươi cười.
“Lão bà, nếu là ngươi, ngươi có cùng Nhan Tiêu trở thành bằng hữu không?”
“Bằng hữu? Có lẽ vậy đi.”
Có lẽ đi, cũng chỉ có thể sử dụng “Có lẽ” từ này mà thôi. Nàng hiểu được nàng cùng Nhan Tiêu lúc này dường như có lẽ cũng không tồn tại.
Nếu như các nàng lúc này chỉ là bằng hữu đơn giản, nàng cũng sẽ không rối rắm thế này, nhưng đã trải qua chuyện đó, các nàng sao còn có thể trở thành bằng hữu? Lúc ấy nàng từng nói, từ nay về sau cả hai không thể cùng nhau. Chỉ là, nàng thật sự không có khả năng quên đi Nhan Tiêu. Nàng muốn gặp Nhan Tiêu, lại sợ nhìn thấy Nhan Tiêu...
Có một khúc mắc trong lòng, cũng đã xoáy vào cùng nhau, làm sao có khả năng trở thành bằng hữu? Lạc Tử Tịch biết mình làm không được, nàng cũng biết Nhan Tiêu làm không được, cho dù cả hai đều là người trưởng thành, nhưng các nàng cũng đã nói, có nhiều chuyện, cả hai đều làm không được, đều không thể thản nhiên đối mặt.
Lăng Dịch Hằng nghe Lạc Tử Tịch nói xong, trong lòng nhất thời sáng rực. Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu có thể trở thành bằng hữu? Cho dù Lạc Tử Tịch chỉ dùng từ có lẽ, nhưng cơ hội vẫn rất lớn. Nếu có thể khiến các nàng trở thành hảo tỷ muội, thật đúng là... Trong lòng Lăng Dịch Hằng rất nhanh bắt đầu có ảo tưởng nổi lên.