Mê Đồ

Chương 3-2: Một đêm trăng sáng (2)



Đêm trăng sáng hôm nay, cả Đằng phủ chìm giấc ngủ yên bình. 

Cùng lúc này, ở biên quan xa xôi, tại quân doanh của Đại tướng quân Nam Tịch Quốc, một nam tử vận một thân hắc y giản dị, nhưng chất liệu vải không hề thô sơ,  đai lưng bạc đính ngọc quý giá, chiếc áo choàng màu đen quấn lấy một phần bên vai, một tay cầm trường kiếm, một tay cầm bầu rượu, đứng thẳng tấp trên thành cao. Trong đêm, gió ngoài biên quan rất lớn, tóc nam tử bị gió thổi loạn, ánh trăng hắt xuống khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan như núi non trùng điệp, đậm nét cương trực nhưng lạnh lùng, ngạo nghễ, ánh mắt trên khuôn mặt kia lại càng đen láy, lãnh liệt, phân minh, nhưng ánh mắt kia hiện giờ đang nhìn về phía phương hương kinh thành xa xôi, như là nhớ nhung ai đó mà đôi mắt lãnh liệt kia lại tự giác lộ ra nét nhu tình, ôn nhu hiếm có. 

Còn ở phía bắc xa xôi, tại hoàng cung của Bắc Ly Quốc, sau tẩm cung của hoàng đế Bắc Ly, có một rừng trúc nhỏ, do đêm tối chỉ có ánh trăng soi xuống cùng với thanh âm xào xạc của lá trúc, người ta mới biết đây là một khu rừng trúc nhỏ. Lúc này không gian trong rừng tịch mịch, chỉ nghe thấy tiếng lá trúc xào xạt do gió thổi và tiếng động của kim loại ma sát gió vô cùng sắc bén đang phát từ sâu bên trong rừng trúc, có ai đó đang luyên kiếm. Khoảng một khắc sau, tiếng luyện kiếm cũng dừng lại, lúc này, nương theo ánh trăng, miễn cưỡng thấy được một nam nhân đang mặc y phục luyện võ màu đen, còn đang cầm trường kiếm trong tay, tóc của nam nhân khá dài, cũng rất đen, một phần tóc được búi lên cao bằng trâm ngọc màu trắng. Dù là y phục luyện võ nhưng chất liệu vải vô cùng sang quý, đai lưng vàng nạm viên ngọc màu xanh lục chính giữa vô cùng tinh xảo, các đường viền trên bộ y phục toàn bộ đều dùng chỉ vàng để thêu, phải công nhân rằng, dù bộ y phục này chỉ là một bộ y phục để luyện võ, nhưng mặc trên người nam nhân lại rất cao quý, không biết do bộ y phục được chế tác sang quý hay do chính khí chất toát ra từnam nhân, mà khi nam nhân mặc bộ y phục này lại có thể toát ra cái khí thế cường hãn nhưng không thô tục, lãnh liệt như ngọn lửa rực cháy, làm người ta cảm thấy nghẹt thở, không dám đến gần tiếp cận hắn. Do đêm quá tối, lại là trong rừng, nên không thể thấy được khuôn mặt của nam nhân cường liệt này, nhưng chắc hẳn với khí thế thế này, diện mạo của nam nhân chắc hẳn bất phàm hơn người. 

Chỉ thấy sau khi nam nhân dừng kiếm, lập tức có một nam tử áo đen khác, trên mặt nam tử đeo một mặt nạ quỷ dữ tợn, quỳ xuống trước nam nhân, cúi đầu, cung kính hành lễ: 

- “ Xích Ảnh tham kiến chủ tử”. Chưa được lệnh của nam nhân, nam tử áo đen vẫn bất động quỳ đó. 

Khoảng một lát sau, vừa đủ thời gian dùng một chung trà, nam nhân lúc này mới lên tiếng, một thanh âm khàn khàn trầm thấp vô cùng: 

- “Chuyện gì?”. 

Chỉ với hai từ ngắn ngũi, như có như không khiến người đối diện nam nhân không khỏi áp lực, nam tử áo đen nhanh chóng ngẩng đầu, nhưng chỉ có ngẩng đầu, không đứng lên, vẫn quỳ đó, cung kính báo cáo với nam nhân: 

- “ Thuộc hạ nhân được truyền tin của  Thanh Ảnh ở kinh đô và Huyết Ảnh ở biên quan Nam Tịch Quốc. Họ đều xác nhận được Hàn Tử Lam, Hàn Tử Hiên và Đằng Kỳ, ba ngày sau sẽ khởi hành từ biên quan trở về kinh đô diện kiến vua Nam Tịch. Thanh Ảnh, Huyết Ảnh xin chỉ thị của chủ tử.” 

Ngay lúc này, một người cầm đen lồng hối hả chạy vào, cũng nhanh chóng quỳ xuống hành lễ với nam nhân. Nam nhân nhận ra là An công công hầu hạ bên cạnh phụ hoàng hắn, liền ra hiệu cho nam tử áo đen lẩn đi. 

- “ Nô tài tham kiến Đại hoàng tử.” – An công công dù có hơi gấp gáp cũng không đánh mất lễ nghĩ, nhanh nhẹn quỳ xuống hành lễ. 

Đúng vậy, nam nhân này đây chính là Đại hoàng tử Bắc Ly – Bách Lí Ngạo Thiên. 

- “ Đêm khuya thế này, công công còn đến tìm ta, là có chuyện gì gấp, phải hay không bệnh tình của phụ hoàng có chuyển biến? – Hắn từ tốn, thản nhiên nói, vẫn là thanh âm trầm thấp khàn đặc, nhưng không còn áp lực như lúc nãy, lúc này lại cho người ta cái cảm giác uy nghiêm, buộc người khác phải phục tùng như bậc đế vương. Dù là lời quan tâm nhưng không hề có một tia tình cảm phụ tử nào trong câu “ phải hay không bệnh tình của phụ hoàng có chuyển biến”, chỉ là một câu nói, do nhiều tiếng ghép thành, không hơn không kém. 

An công công nghe được lời hắn nói mà đầu đổ mồ hôi, hắn nghĩ: “ Haizzz, dù gì hắn cũng là đại tổng quản phủ Nội vụ, là thái giám thân cận của hoàng đến từ lúc hoàng đến còn bé cho đến lúc đăng cơ, đến nay chính là một tâm phúc của hoàng đế, hoàng đế dù gì cũng chừa cho hắn một chút thể diện trước mặt người khác, hằng ngày hắn đối đáp với các vị phi tần, hoàng tử của hoàng đến cũng có mấy phần tự đắc, còn bọn họ ngược lại cũng phải nể mặt hắn mấy phần. Cũng chỉ có vị hoàng tử này, trong mắt vị này hắn cũng chỉ là một thái giám không hơn không kém, đối mặt với vị đại hoàng tử này hắn không thể tự đắc a, ngược lại còn phải dè dặt mà đối đáp, một phần tôn kính, một phần sợ hãi, một phần còn lại là ẩn từ sâu bên trong, chính là thái độ của một thần tử thủ phục dưới chân đế vương, dù hắn bây giờ cũng chỉ là hoàng tử, vẫn chưa phải là đế vương.”. 

Nhanh chóng hồi phục tinh thần, cất giấu suy nghĩ của bản thân, An công công cung kính trả lời hắn, không nhanh không chậm mà đáp: 

- “ Bẩm điện hạ, bệ hạ lúc nãy vừa thanh tỉnh, Lộ thái y bảo rằng bệnh tình của bệ hạ có chuyển biến rất tốt, tịnh dưỡng thêm vài ngày nữa là có thể khôi phục. Bệ hạ vừa tỉnh, liền kêu nô tài nhanh chóng gọi ngài đến triệu kiến bệ hạ.”. 

–“ Được, ta đã rõ, công công về trước báo lại với phụ hoàng, một lát nữa ta sẽ đến.” - Bách Lý Ngạo Thiên nghe An công công nói tới bệnh tình của hoàng đế chỉ cười lạnh rồi nói với An công công. 

- “ Nô tài xin cáo lui.” – An công công cúi đầu hành lễ rồi li khai khỏi vườn trúc. 

An công công vừa đi, nam tử áo đen lần nữa xuất hiện, vẫn cung kính như trước quỳ trước mặt Bách Lý Ngạo Thiên, chờ đợi chỉ thị tử Bách Lý Ngạo Thiên. Bách Lý Ngạo Thiên nhìn theo hướng tẩm cung của hoàng đế, lạnh lùng nói: 

- “ Người quay về trước, truyền lệnh của ta, bảo bọn họ cứ tiếp tục thám thính, chưa đến lúc hành động, ta tự có dự tính.”. 

- “ Đã rõ thưa chủ tử, thuộc hạ xin phép cáo lui.”. - Xích Ảnh nhận lệnh, hành lễ rồi nhanh chóng li khai khỏi rừng trúc để truyền lệnh. 

Lúc này, lại có một công công khác tiến vào, là Liên công công, công công hầu hạ bên cạnh Bách Lý Ngạo Thiên tử nhỏ đến nay, từng chịu ơn của Lý Hoàng hậu nên ông ta rất trung thành, tận tâm với Bách Lý Ngạo Thiên, ngày đó, sau khi Lý Hoàng hậu mất, dù hoàng đế vẫn yêu thương vị hoàng tử này nhưng không thể hoàn toàn che chở cho hắn, chúng hoàng tử kia hễ không có mặt hoàng đế là cứ xúm lại ức hiếp, sỉ nhục hắn, lúc đó phụ hoàng hắn cũng không thể cứu hắn, chỉ có Liên công công này là dùng thân ông ta chắn đòn cho hắn. Hắn dù lúc đó hay bây giờ bị thù hận gặm nhắm, trở thành tu la, ác quỷ, hắn cũng không bạc đãi ông, như thể đây là cách hắn trả ơn ông ngày trước. 

Liên công công khom người hành lễ rồi nói: 

- “Bệ hạ triệu kiến điện hạ, điện hạ nên nhanh chóng quay về điện, lão nô giúp ngày chuẩn bị, điện hạ không nên để bệ hạ đợi lâu, không khéo lại phật ý long nhan, nhiều lời gièm pha.”. 

Nghe Liên công công nói, Bách Lý Ngạo Thiên chỉ nhếch mép cười như không cười, lạnh lùng lướt qua lão công công không nhanh không chậm li khải khỏi rừng trúc trở về Đông cung. 

Đúng vậy, không nhầm đâu, Bách Lý Ngạo Thiên chính là trở về Đông Cung. 

Đông cung là nơi ở của trữ quân Thái tử, nhưng ba năm trước, hoàng đế bạo bệnh, Bách Lý Ngạo Thiên nhận lệnh hoàng đế thay hoàng đế nhiếp chính, vì muốn tiện cho việc xử lí triều chính, Bách Lý Ngạo Thiên được hoàng đế ân chuẩn cho dọn đến Đông cung ở trong thời gian nhiếp chính. Lệnh hoàng đế ân chuẩn cho Đại Hoàng tử dọn vào ở Đông Cung làm cho các triều thần trong triều mỗi người một suy nghĩ, đa phần đều nghĩ rằng, liệu có phải hay không đây là ngụ ý của hoàng đế, dự định sẽ đem trữ vị này trao cho Đại Hoàng tử Bách Lý Ngạo Thiên. Còn các vị phi tần và hoàng tử khác, nghe được tin ngày đó, mỗi một người họ ai cũng lo lắng có, đề phòng có, sâu xa tính kế, thậm chí trước một ngày khi Đại hoàng tử Bách Lý Ngạo Thiên dọn đến tẩm cung, trên đường trở về viện mình, đã bị thích khách ám sát, nhưng cuối cùng bọn thích khách này ám sát không thành, bị bắt toàn bộ, đưa cho Đại Lý tự thẩm tra, không ngờ tra ra, người đứng sau sai khiến chính là Bát hoàng tử Bách Lý Ngạo Lâm. 

Mẫu phi Bách Lý Ngạo Lâm khi đó là Hiền phi, năm xưa lúc Lý Hoàng hậu còn sống, vị Hiền Phi này đây chỉ là một quý nhân, nhưng nhờ vào dung mạo, có được sự sủng ái của phụ hoàng hắn, ngày càng không xem ai ra gì, càng không xem trọng vị hoàng hậu hữu danh vô thực như mẫu hậu Bách Lý Ngạo Thiên, hằng ngày đến vấn an lấy lệ, chủ yếu là buông lời kích động, sỉ nhục mẫu hậu hắn. Ngày mẫu hậu hắn chết trước tẩm cung của hoàng đế, vị phi thiếp đang cùng hoàng đế ân ân ái ái trong tẩm cung cũng không ai khác chính là vị Hiền phi này đây. 

Còn Bách Lý Ngạo Lâm là vị hoàng tử chỉ nhỏ hơn hắn vài tuổi, nhưng tuổi nhỏ đã độc ác, tàn nhẫn lại vì mẫu phi hắn được hoàng đế sủng ai, hắn cũng được hoàng đế yêu thương không kém gì đứa con đích trưởng tử như Bách Lý Ngạo Thiên thế nên hắn càng kiêu căng, hống hách, luôn bày mưu hãm hại, lăng nhục Bách Lý Ngạo Thiên. Nhưng suy xét lại Bách Lý Ngạo Lâm cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn, là một con rối mặc cho mẫu phi hắn và những kẻ khác sai xử. Điểm đáng nói là từ khi Bách Lý Ngạo Thiên thay đổi con người sau cái chết của Lý Hoàng hậu, đặc biệt là từ khi Bách Lý Ngạo Thiên bắt đầu tham gia triều chính, nhận được sự sủng ái, tín nhiệm của hoàng đế, thậm chí thay mặt hoàng đế nhiếp chính, thế lực của Bách Lý Ngạo Thiên ngày càng lớn mạnh, thấy được điều đó, Bách Lý Ngạo Lâm ngày càng thu liễm hơn, cũng ít đối mặt trực tiếp với Bách Lý Ngạo Thiên. Chỉ là lần đó, hắn được phụ hoàng ân chuẩn dọn đến Đông Cung, chắc hẳn đã tác động rất lớn đến mẫu tử Bạch Lý Ngạo Lâm, nên bọn họ đành cá chết lưới rách với hắn, nhưng nghĩ lại, mẫu tử bọn họ đúng là rất hận hắn, nhưng rất ngu xuẩn, cũng không có gan giết hắn, phía sau ắt có người kích thích, bọn họ chỉ là kẻ chết thay, còn người đó là ai, Bách Lý Ngạo Thiên đương nhiên biết, nhưng vẫn chưa đến lúc vạch trần, hắn còn muốn tiếp tục mưu tính cho ván cờ sinh tử này. 

Lần đó, dù biết mẫu tử Hiền Phi chỉ là kẻ chết thay, nhưng hắn cũng không dễ dàng buông tha bọn họ. Nghe Đại Lý tự báo lại kết quả điều tra, xin chỉ thị của hắn, Bách Lý Ngạo Thiên chỉ cười lạnh, nhưng ánh mắt lúc đó băng hàn, chậm rãi nói, thanh âm lạnh lùng: 

- “ Bách Lý Ngạo Lâm âm mưu sát hại Hoàng huynh, xét về tình về lí đều là tội chết, lại bí mật kết giao sát thủ giang hồ, dẫn đường cho giặc vào cung cấm, kinh động hoàng thượng, phi tần và các vị hoàng tử, tội thêm một bậc, cuối cùng, Bách Lý Ngạo Lâm thân là hoàng tử, biết pháp phạm pháp, tội càng đáng chết. Cả ba tội trên, tội chồng tội, không thể sống, nhưng xét lại vẫn mang thân phận là hoàng tử, con cháu hoàng thất, thân phận cao quý, nên đêm nay, hãy ban cho hắn một chung rượu độc, để hắn tự kết liễu sinh mệnh. Du Tự Khanh, khanh thấy ta quyết như thế nào?”. 

Nói ra quyết định của mình, nhưng hắn vẫn hữu ý kèm theo một câu hỏi lại ý kiến người đứng đầu Đại Lý Tự Du Tự Khanh – Du Chính. Còn Du Chính, sau khi nghe thấy Bách Lý Ngạo Thiên nói, có chút ngạc nhiên, hắn sao lại không biết vị Đại hoàng tử này thủ đoạn tàn nhẫn thế nào, mấy năm nay, hắn và những người khác đều thấy đủ, lần này, hoàng đế quả thật phẫn nộ với hành động ngông cuồng, tàn nhẫn của mẫu tử Bách Lý Ngạo Lâm, ông đã không còn có thể dung túng cho họ nữa, lần này hoàng đế thực sự chấp nhận buông tay mẫu tử bọn họ, suy đi xét lại, hoàng đế quyết định trao cho Bách Lý Ngạo Thiên quyền xét xử mẫu tử Hiền Phi, vì vậy mà Dụ Chính mới đến đây, xin chỉ thị của Bách Lý Ngạo Thiên. 

Tưởng chừng, vị hoàng tử tâm ngoan thủ lạt này sẽ dùng đủ mọi cách tra tấn mẫu tử Hiền phi, nào ngờ, hắn lại chỉ xét đủ tội chết, ban cho rượu độc đối với Bách Lý Ngạo Lâm, không thêm không bớt tội danh nào, hình phạt nào, điều này làm cho Dụ Chính rất bất ngờ, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông, lúc này, ông buộc phải nhìn lại vị hoàng tử này một lần nữa. 

- “ Đại hoàng tử xét đúng tội, xử đúng tội, thần không có ý kiến. Vậy còn Hiền Phi, Đại Hoàng Tử định như thế nào, xin chỉ thị cho di thần.” –  Dụ Chính nhanh chóng nói. 

- “ Chuyện hậu cung, ta không thể quản, ta càng không muốn quản, chuyện này, ta giao cho khanh, khanh có thể đi hỏi ý chỉ của phụ hoàng.” – Bách Lý Ngạo Thiên nói. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.