Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 127: Đồ mất dạy



Người xui xẻo uống nước lạnh cũng tê răng, thậm chí ngay cả ngã ba cũng không có! Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, trong lòng mắng một tiếng, nhanh chóng đánh tay lái, bánh xe bể mất khiến tài lái xe của cô giảm bớt nhiều, hiện tại cũng chỉ có thể phóng tới chợ bán thức ăn bên cạnh, chỉ mong đó không phải là một tử lộ.

Vào lúc cô vừa muốn quẹo vào, trong xe trước mặt đưa ra một đầu, Văn Long duỗi cổ hô: "Chị dâu chịu đựng, chúng em tới rồi."

Làm sao cậu ta biết mình ở đây? Cái ý niệm này ở lóe lên rồi mất ở trong đầu Trình Du Nhiên, mặc kệ vì sao biết, có thể chạy tới trong lúc này nói rõ thằng nhóc này vẫn rất có lương tâm, đưa chân giẫm lên thắng xe, xe vòng cung nửa đường nhanh chóng ngừng lại.

Văn Long còn khẩn trương hơn so với cô, kể từ lúc nhận được lệnh bảo vệ của lão đại, anh ta cũng làm người ta chẳng phân biệt được ngày đêm cắm cọc ở gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, liên tục mấy ngày cũng không động tĩnh, hôm nay anh ta đi ra ngoài làm chút chuyện, nghe người sắp xếp tốt nói chị dâu ra cửa, liền ngựa không ngừng vó chạy tới hướng này, nhưng anh ta đã thất thủ hai lần rồi.

Lần đầu tiên ở nước Thái trên đường đưa chị dâu đi tìm lão đại, kết quả chị dâu bị hải tặc cướp, lần thứ hai khoa trương hơn, trực tiếp bị người đưa vào hang ổ, còn đoạt lấy Tiểu Nặc từ trong tay anh ta. Lần này nếu như lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta cũng chỉ có thể tự sát tạ tội, cũng may, nhìn dáng dấp không có gãy tay cụt chân.

Ý bảo thuộc hạ phía sau xử lý truy binh, Văn Long nhanh chóng nhảy xuống xe tiến lên trước hỏi: "Chị dâu, chị không có bị thương chứ?"

"Tôi không sao." Quay đầu nhìn về phía chú Lâm nằm ở ghế phụ, máu tươi trước ngực đã ngưng chảy, trên mặt còn mang theo mỉm cười giải thoát, chết đã lâu.

Nhìn bên cạnh đột nhiên xuất hiện ông lão máu me khắp người, ở trong ấn tượng của Văn Long mấy ngày nay trong hình thuộc hạ hồi báo như chưa từng xuất hiện, có chút ngạc nhiên mà hỏi: "Chị dâu, vị này là --"

"Một ân nhân." Trình Du Nhiên thở dài, nếu như hôm nay không phải chú ấy tới nói với mình chân tướng, chỉ sợ cũng sẽ không mất mạng, "Chú Lâm không có người thân ở nước Mĩ, tìm một chỗ tốt an táng đi."

Văn Long đồng ý một tiếng, ân nhân chị dâu chính là ân nhân của anh ta, anh ta nhất định xử lý theo quy cách cao nhất.

"Anh Long, bắn chết chín, còn dư lại năm, toàn bộ bắt sống, không có ai chạy trốn."

"Lau dọn chiến trường, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, đều phải tra ra được người phía sau bọn chúng, dám gây bất lợi với chị dâu, thật là chán sống." Cười lạnh một tiếng, Văn Long lại xoay đầu lại, mặt cung kính nói: "Chị dâu, lão đại còn có chút chuyện cần xử lý, bảo chị đi biệt thự chờ anh ấy."

Kiên định lắc đầu một cái, mặc dù đây là phương thức an toàn nhất, nhưng bản thân chuyện này là do Vạn Tuyết Cầm nhằm vào nhà họ Mộ thiết kế một cái bẫy, hơn nữa chú Lâm cũng bởi vì cô mà chết, cô tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.

Chỗ bắn bác sỹ Lâm bị thương là tòa nhà cách đó không xa, Viêm Hạo Thừa mỉm cười, giống như thân sĩ ngồi ở chỗ đó, phát súng mới vừa rồi đúng là anh ta ra lệnh, chỉ có như vậy, Viêm Kinh Vũ và Viêm Dạ Tước mới có thể hoàn toàn trở mặt.

Lấy thủ đoạn của anh ta, cho dù vừa tới Newyork không có mấy ngày, muốn nắm giữ một chút tin tức của những thế lực khác cũng không khó khăn, huống chi Viêm Kinh Vũ liên lạc với Vạn Tuyết Cầm ở trên bàn của anh ta.

Bản thân anh ta và Viêm Kinh Vũ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, Vạn Tuyết Cầm điện thoại, lần đầu tiên cô ta đánh tới thì anh ta đã biết cô ta muốn làm gì rồi, nhưng mà anh ta cũng không có ý định tham dự vào, hiện tại anh ta cần thế lực này, muốn tranh chấp với Viêm Dạ Tước căn bản là lấy trứng chọi đá, như vậy anh ta không ngại khi có người có thể giúp anh ta chỉnh đốn, cũng tốt vì sau này hoàn toàn nắm trong tay khu vực này.

Lúc này, một thuộc hạ quần áo bình thường đi tới, Viêm Hạo Thừa huấn luyện thuộc hạ chính là thủ đoạn như chính anh ta, không lấy được đồ, tận lực không để cho người khác cảm nhận được địch ý, giống như vừa rồi tên thuộc hạ này vẫn đi theo sau lưng mọi người, từ đầu đến cuối cũng đều không có ai hoài nghi thân phận của anh ta, ở sau khi kết thúc bắn nhau, ở trước mặt lượn một vòng lại lái xe chạy về.

"Thiếu gia, người của Vũ thiếu gia và Tước thiếu gia đã gặp nhau, người của Vũ thiếu gia, toàn quân bị diệt." Mặc dù Viêm Kinh Vũ cùng Viêm Dạ Tước là quan hệ thù địch, nhưng bọn hắn cũng không dám trực tiếp gọi tên, nếu không cũng chỉ có thể về nhà dưỡng lão.

"Trình Du Nhiên như thế nào?" Hai nhóm người gặp nhau, mấy tên ngu ngốc của Viêm Kinh Vũ làm sao có thể so với thuộc hạ bầy hổ lang của Viêm Dạ Tước, kết cục đã sớm định.

"Thuộc hạ vô năng, đối phương người đông thế mạnh, không có cơ hội bắn cô ta, hiện tại cô ta đã rời đi dưới sự bảo vệ của đám người Văn Long."

"Thôi, chỉ cần không có bại lộ là tốt rồi." Nghĩ dưới sự bảo vệ của đám người Văn Long thì Trình Du Nhiên không chết, khó khăn quả thật lớn một chút, chỉ cần Trình Du Nhiên không có chết là được, không có cô, muốn tìm thêm tử huyệt của Viêm Dạ Tước sẽ khó khăn.

Ánh mắt quét qua trên thân mọi người, Viêm Hạo Thừa lạnh lùng nói: "Thông báo xuống, trong khoảng thời gian này không có lệnh của tôi, bất luận kẻ nào cũng không thể xung đột với hai phe đó, nếu không, tự mình diệt."

Trong bệnh viện nhà họ Mộ, nghe bác sỹ Lâm đã xuất hiện, Vạn Tuyết Cầm cũng có chút không ngồi yên, ngay cả Viêm Kinh Vũ trêu chọc cũng hờ hững, cho tới bây giờ nhà họ Mộ đều không liên quan đến hắc đạo, để cho cô đùa bỡn chút âm mưu quỷ kế còn có thể, hiện tại súng thật đạn thật đi bắt cóc người thậm chí giết người, bà ta không có lá gan đó, vải ka-ki giày cao gót đi trên mặt đất, phát ra âm thanh lộc cộc.

Ngược lại với bà ta, Viêm Kinh Vũ lại lười biếng ngồi ở chỗ thuộc về chức vụ tổng giám đốc, khóe miệng giương nhẹ nhìn hướng ngoài cửa sổ, anh ta tin tưởng tin tức mình tán phát Viêm Hạo Thừa đã biết, nói không chừng vào lúc này đang liều chết với Viêm Dạ Tước ở nơi nào, bắt hai người còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay, giải quyết họ, tùy tiện tìm người ra ngoài chịu tội thay cho người khác, về sau cả nhà họ Mộ chính là của anh ta rồi.

"Được rồi bảo bối, em đi lại làm đầu óc anh choáng váng, tới đây nghỉ ngơi một lát."

Vạn Tuyết Cầm đột nhiên đứng lại, tức giận trắng mặt nhìn anh ta nói: "Tôi cuối cùng cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra, anh gọi điện thoại xác nhận thử xem."

"Được rồi." Viêm Kinh Vũ đồng ý một tiếng, nếu muốn hoàn toàn thu phục người phụ nữ này, thì phải cho bà ta chút ngon ngọt trước.

Anh ta còn chưa kịp gọi đi, thuộc hạ đột nhiên gọi lại, không đợi Viêm Kinh Vũ hỏi, thuộc hạ vội vàng nói: "Thiếu gia, bọn Mike thất thủ, không biết người của Viêm Dạ Tước nhận được tin tức từ nơi nào, người của chúng ta không có khả năng đánh trả."

"Hai người muốn cậu bắt đâu?" Đối với thuộc hạ sống hay chết, Viêm Kinh Vũ cũng không để ý, hiện tại chuyện anh ta quan tâm nhất là hai người Trình Du Nhiên như thế nào.

"Trình Du Nhiên không có việc gì, chỉ là bác sỹ kia bị bắn chết."

Viêm Kinh Vũ nhướng mày, nhanh chóng suy tư hơn thiệt chuyện này, bác sỹ chết rồi, chứng cớ trên tay hắn coi như đến tay Trình Du Nhiên nên tác dụng cũng không lớn, chỉ là như vậy cũng nói trước anh ta bại lộ, chuyện này với anh ta mà nói cũng không phải chuyện gì tốt.

Rốt cuộc là kẻ ngu ngốc nào nổ súng, còn có người của Viêm Dạ Tước làm sao lại chạy tới nhanh như vậy?

Cúp điện thoại, sắc mặt Viêm Kinh Vũ trở nên khó coi, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi về trước xem xét tình hình cặn kẽ, ngẩng đầu hướng Vạn Tuyết Cầm nóng nảy chờ đợi nói: "Tôi có việc đi về trước." Nói xong, cũng không cho bà ta cơ hội hỏi, trực tiếp bước nhanh chân đi ra khỏi phòng viện trưởng.

Nhìn cửa phòng vẫn còn lay động, sắc mặt Vạn Tuyết Cầm tái xanh, người đàn ông này quả nhiên không phải người đáng tin tưởng, dẫu cho bà ta đã quyết định đi theo bên cạnh anh ta, gặp phải chuyện trước hết nghĩ tới vẫn là chính anh ta.

Tiếp thông điện thoại, hướng thư ký phía ngoài phân phó: "Lập tức gọi em tôi đến, nói tôi có việc gấp tìm nó."

Không đợi Vạn Nhã Cầm đến, Trình Du Nhiên đến trước.

Đám người Văn Long túm tụm, Trình Du Nhiên với gương mặt lạnh lùng đi vào bệnh viện nhà họ Mộ, cảnh vệ trẻ tuổi ở cửa vốn còn muốn tiến lên chặn lại, lập tức bị người đời trước kéo lại, mặc dù bọn họ không biết đám người mặc đồng phục màu đen phía sau có lai lịch thế nào, chỉ là bọn họ vẫn biết Trình Du Nhiên đi ở phía trước, ngày tang lễ tổng giám đốc, nhiều người có thân phận đi tới dự lễ, kết quả tiểu thư đi chưa nói, lúc rời đi lại gần như mang mọi người đi.

Đừng nói bản thân cô là chủ nhân bệnh viện này, coi như không phải, bọn họ cũng không chọc nổi!

Quen việc dễ làm đi tới bên ngoài phòng viện trưởng, thư ký thấy có người tới vội muốn tiến lên hỏi, lại nghe Văn Long bên cạnh quát lên: "Vạn Tuyết Cầm ở nơi nào?" Từ lúc bắt được người tra hỏi, anh ta đã biết người chủ mưu phía sau màn là Viêm Kinh Vũ và Vạn Tuyết Cầm, giờ phút này đương nhiên không có sắc mặt tốt.

Thư ký cũng gặp qua rất nhiều nhân vật lớn, nghe đối phương không có ý tốt lại thoải mái nói: "Tổng giám đốc đang ở phòng viện trưởng làm việc công, mấy vị có hẹn trước hay không?"

"Tổng giám đốc? Bà ta cũng xứng ư!" Trình Du Nhiên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tiến lên đẩy cửa phòng ra, không để ý tới thư ký ngăn cản, vọt vào.

"Dì Cầm, nhanh như vậy đã lên làm tổng giám đốc, trước kia lúc ba tôi làm, cũng không có ai dám ngăn cản tôi."

Vạn Tuyết Cầm không ngờ Trình Du Nhiên lại tới nhanh như vậy, trong ánh mắt thoáng qua bối rối, ngay sau đó mang theo giọng nói nghề nghiệp: "Hết cách rồi, lão gia đột nhiên rời đi, tất cả mọi chuyện đều cần tôi tới xử lý, còn phải phòng bị vài người có bụng dạ khó lường gây bất lợi đối với bệnh viện, chẳng qua sau này tôi sẽ nói với họ, lần sau con trở lại tuyệt đối sẽ không có người ngăn trở."

"Không cần." Trình Du Nhiên khoát tay, đem máu và báo cáo kiểm tra đo lường bỏ trên bàn, bác sỹ Lâm đã chết, những thứ đồ này trên căn bản cũng không có chỗ dùng, lạnh lùng nói với Vạn Tuyết Cầm: "Cho bà thời gian ba ngày cân nhắc, nên làm như thế nào do chính bà lựa chọn." Lúc này, đám người Văn Long giống như tìm được bóng dáng lão đại ở trên người cô.

"Chị" Vạn Nhã Cầm vội vàng chạy tới, không thể nghĩ đến thấy Trình Du Nhiên ở chỗ này, không khỏi tức giận đằng đằng nói: "Cái tiện chủng --"

Bộp một tiếng, Vạn Nhã Cầm còn chưa nói hết, một cái tát vang dội in lên nửa mặt trái của cô ta, Trình Du Nhiên cười lạnh: "Quả nhiên đều là đồ mất dạy."

"Chị, vì sao cô ta lại tới?" Mặc dù Vạn Nhã Cầm cậy mạnh, nhưng không ngốc, bàn tay này tạm ghi ở trong lòng, về sau cô ta nhất định trả lại gấp mười lần, chờ Trình Du Nhiên đi, cô ta mới che gương mặt nóng hừng hực hỏi.

"Chừng nào thì em mới có thể lớn lên!" Thấy em gái vẫn mạo hiểm, Vạn Tuyết Cầm thở dài, chỉ là chuyện quá khẩn cấp, bà ta cũng không có thời gian giáo dục em gái, nhỏ giọng nói: "Bây giờ em lập tức đi tìm Lãnh Triệt, bảo cậu ta đưa em đi Châu Âu, lần này vô luận như thế nào em đều phải làm theo những gì chị nói."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.