Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 139: Lão đại lại ra chiêu mới



Trình Du Nhiên thật vất vả mới lấy hết dũng khí đi tới bên bể bơi, xác định khắp mọi nơi trừ Viêm Dạ Tước và Tiểu Nặc ra thì quả thật không có người khác, sau đó mới ném khăn lông trắng như tuyết sang một bên, ánh đèn dìu dịu chung quanh soi tới, ở trên người cô lóe ra vầng sáng nhàn nhạt.

Vịn bậc thang bên bể bơi ngồi xuống, Trình Du Nhiên cẩn thận đem hai chân ngâm vào trong bể bơi, cũng may, Viêm Dạ Tước coi như cũng chu đáo, nhiệt độ trong ao rất ấm áp, chỉ là nhiệt độ như vậy cũng khiến cô không vui mừng nổi.

Chẳng lẽ mình thật sự phải xuống dưới? Gương mặt Trình Du Nhiên sầu khổ, ngẫm lại kinh nghịêm đáng sợ lần trước, nhất thời có kích động muốn xoay người trốn chạy, cô thật sự không muốn uống nước.

Tuy nhiên, tất cả đã quá muộn!

Trong khoảng thời gian Trình Du Nhiên đổi đồ bơi, Viêm Dạ Tước đã sớm chờ đến không nhịn được, bây giờ thấy cô còn đang xoa xoa trên bờ, không vui nhíu nhíu mày, chỉ chớp mắt liền bơi đến cạnh Trình Du Nhiên.

"A --" Trình Du Nhiên hét lên một tiếng, hai cánh tay chống trên đất vừa muốn đứng lên, lại phát hiện chân trái bị một bàn tay to bắt được, mặc cho cô dùng sức ra sao cũng không rút về được, sợ hãi với nước càng nhiều hơn, đôi tay không ngừng cào trên mặt, ngoài miệng hét lớn: "Viêm Dạ Tước, anh muốn làm gì, mau buông tay ra."

"Đừng động." Viêm Dạ Tước lạnh giọng ra lệnh, cô gái phiền toái này, cô tới rửa chân hay tới bơi lội, tiếp tục như vậy cả đời cũng không học được: "Không xuống nước em vĩnh vi đều không học được."

"Em không học nữa, em không học nữa." Lúc này, tính bướng bỉnh của Trình Du Nhiên bùng phát, bảo đổi đồ bơi liền đổi đồ bơi, bảo bất động liền bất động, tại sao cô phải nghe anh, hai chân thon dài giùng giằng đá lung tung bốn phía.

Ah, mới vừa rồi hình như đá phải chỗ nào đó? Cảm nhận được trên chân truyền tới cảm giác mềm nhũn, trong nội tâm Trình Du Nhiên lộp bộp, lần này chết chắc, thế nhưng đạp trên mặt Viêm Dạ Tước.

Dưới ánh đèn yếu ớt không thấy rõ sắc mặt của Viêm Dạ Tước, chỉ là cô không cần nhìn cũng biết khẳng định không tốt, nhếch nhếch miệng, Trình Du Nhiên thử hỏi” "Viêm Dạ Tước, anh không sao chớ?"

Cô gái này chính là thích cứng không thích mềm, mặt Viêm Dạ Tước đen thui, sức của đôi chân Trình Du Nhiên không lớn, chỉ là một cước của cô thật sự rất có hàm lượng kỹ thuật, không thiên vị đá vào trên sống mũi của Viêm Dạ Tước, mặc dù không có ra máu, đến bây giờ vẫn còn ê ẩm.

Trên tay Viêm Dạ Tước đột nhiên tăng lực, Trình Du Nhiên nặng 100 cân (=50kg) thì đâu là đối thủ của anh, đảo mắt đã bị kéo vào trong nước, bên bể bơi lưu lại một dấu vết bắt túm.

"Viêm Dạ Tước, anh muốn giết chết em hả?" dღđ✣l✣qღđ. Cả thân thể bị ngâm vào trong nước, Trình Du Nhiên nhất thời sợ hết hồn, hai tay hai chân liều mạng giãy giụa ở bên trong, cô dùng giọng nói lớn nhất quát: "Cứu mạng!"

Đúng lúc này, chỗ cách đó không xa bên cạnh Trình Du Nhiên, một đầu nhỏ lộ ra trong nước, khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn nhướng lông mày, đôi tay vây quanh ở trước ngực, hai cái chân nhỏ không ngừng đạp nước giữ vững thân thể thăng bằng, giọng nói non nớt khinh thường: "Mẹ, nước trong cái hồ bơi này còn chưa có ngập đến cổ mẹ đấy."

Lời này không cần phải nói trực tiếp như vậy chứ? Đầu Trình Du Nhiên đầy hắc tuyến nhìn con trai, sau khi thất kinh* xong, cô cũng đã phát hiện, cũng không thể gọi là bắt nạt, thấy Viêm Dạ Tước coi như có chút lương tâm, không có ý định đưa cô vào chỗ chết.

*thất kinh: hoảng hốt lo sợ

Vịn bả vai rộng rãi của Viêm Dạ Tước để đứng thẳng người, Trình Du Nhiên mới vừa thở phào một cái, may mà hồ bơi không có sóng lớn mãnh liệt giống như trong biển rộng, bây giờ mặc dù cô vẫn đông lay tây lắc, nhưng tối thiểu còn có chút cảm giác làm đến nơi đến chốn, nhìn Tiểu Nặc nhe răng trợn mắt, Trình Du Nhiên lập tức trừng mắt liếc cu cậu một cái nói: "Sang bên kia chơi."

Tiểu Nặc im lặng trợn mắt, mẹ không đối kháng được lão đại Viêm, liền đem lửa phun lên trên đầu mình, cu cậu cũng không yêu thích loại này, đôi tay đẩy ở trước người, đem nước tách ra, hai cái chân nhỏ vỗ mặt nước, giống như một chú cá nhanh chóng bơi ra.

Có một con trai thiên tài mặc dù tốt, chỉ là có lúc quả thật đả kích người, nhìn tư thế bơi lội của con trai, lại nhìn mình ngửa tới ngửa lui, thật đúng là bi ai.

"Đứng ngốc ở đó làm gì." Giọng lạnh lùng của Viêm Dạ Tước truyền tới từ phía bên cạnh: "Nếu như em không muốn ngâm dưới nước một đêm thì phải nắm chặt thời gian."

Nắm chặt thời gian? Cô quả thật muốn bắt chặt thời gian, nhưng bây giờ cô không dám nhúc nhích, quỷ mới biết bắt như thế nào? Hít sâu, hít sâu, không thể nhịn được nữa, nhưng lại phải nhịn nữa, ngẩng đầu lên nhìn về phía Viêm Dạ Tước, ý kia rất rõ ràng, anh muốn dạy mình bơi lội, để cho cô nhìn anh làm, chỉ là cô hình như quên mất lần trước học súng cũng trải qua khổ ép.

Viêm Dạ Tước biết với thói quen lười biếng của cô, hiển nhiên không thể nào nằm đàng hoàng một mình luyện tập, hai tay vươn về trước, cánh tay duỗi thẳng sau đồng thời hướng ra phía ngoài, bơi hướng phía sau, sau đó hai chân đạp về phía sau, thân thể trong nháy mắt bơi cách nửa mét, động tác không khác gì Tiểu Nặc làm vừa nãy, khác nhau là anh như con cá to.

"Thấy rõ?" Chỉ di chuyển lần này, Viêm Dạ Tước xoay người lại lạnh giọng hỏi.

"Thấy rõ." Trình Du Nhiên cảm thấy có chút khó hiểu, khoảng cách gần như thế, ánh mắt của cô cũng không có vấn đề, làm sao có thể không thấy rõ.

Viêm Dạ Tước trầm giọng ra lệnh: "Tự làm."

Vậy coi là dạy xong rồi hả? Trình Du Nhiên thiếu chút nữa cắm đầu ngã vào nước, động tác như thế cô xem không biết mấy trăm lần ở trong tivi, ít nhất cũng có thể nói cho cô biết dùng sức ra sao, lấy hơi thế nào chứ.

Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước, Trình Du Nhiên bất đắc dĩ, học bộ dáng mới vừa rồi của anh đôi tay vươn về trước, sau đó. . . . . .

Không có sau đó, lúc hai tay cô đưa ra thì một thoáng thân thể liền mất thăng bằng, tựa như phiến đá đảo mắt liền chìm vào trong nước, trên mặt nước còn có gợn sóng ùng ục do cô quẫy nước.

Đôi tay chụp tới, kéo Trình Du Nhiên liên tục bị uống hai ngụm nước lên, lạnh lùng nói: "Đây chính là thấy rõ?"

"Em căn bản là không biết bơi, nước vào sẽ chìm, cho dù anh cho em xem một trăm ngàn lần cũng sẽ không biết." Lần đầu tiên nghe nói dạy bơi lội kiểu này, hiện tại Trình Du Nhiên thậm chí có chút hoài nghi Viêm Dạ Tước đang lấy việc công báo thù riêng, hình như ban ngày anh còn nói kế tiếp sẽ đến phiên cô.

"Không bằng đi về nghỉ ngơi trước, về sau tự em sẽ nghĩ biện pháp." Cứ tiếp tục uống vào sẽ lấy mạng già của cô, lại nói nước trong hồ bơi uống cũng thật sự không tốt chút nào.

Vào lúc cô cho là Viêm Dạ Tước đã bị đả động, xoay người lảo đảo muốn rời đi, một đôi bàn tay đột nhiên nắm lấy hông cô, giữ thăng bằng cho cô ở trên mặt nước, sau đó chỉ nghe Viêm Dạ Tước trầm giọng nói: "Trước luyện vẩy nước."

Lấy tính khí của Viêm Dạ Tước, có thể nói ra lời như vậy đã rất không dễ dàng, bất luận như thế nào, anh đều muốn dạy Trình Du Nhiên bơi lội, thậm chí còn quan trọng hơn so với nổ súng, không nổ súng, nhiều nhất không đánh đến người, nhưng không biết bơi lội, vào trong nước chỉ có một con đường chết.

Trình Du Nhiên run lên, bàn tay Viêm Dạ Tước dính vào trên eo cô, dưới tác dụng của nước chảy giống như là đang nhẹ nhàng vuốt ve cô, cái cảnh mới vừa rồi trong phòng ngủ kia, cảm giác nhất thời lại trở về trên người, thân thể mềm yếu khiến cho cô không có hơi sức.

Cố gắng không nghĩ đến những chuyện linh tinh, học dáng vẻ vừa nãy của anh, đôi tay duỗi về phía trước, ngay sau đó mở rộng ra phía ngoài, nước chảy róc rách rất nhanh lướt qua cánh tay cô.

Làm mấy chục cái, Trình Du Nhiên cảm thấy cánh tay cũng hơi tê rần, vừa muốn dừng lại, lại nghe Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói: "Em dám dừng lại, tôi liền buông tay."

Buông tay, cũng bày tỏ cô tiếp tục uống nước, suy nghĩ cảm giác uống nước lúc nãy đã thấy hít thở không thông, Trình Du Nhiên chỉ có thể đem tức giận phát tiết ở trên mặt nước, hồ nước bắn ra bốn phía.

Nhìn động tác hai người giống RMS Titanic kinh điển, Tiểu Nặc thiếu chút bật cười ra tiếng, nhưng biểu lộ trên mặt lại không che giấu được, nếu để cho mẹ thấy cu cậu nhất định sẽ chết rất thảm, vội vàng xoay người nhìn về phía Lợi Ân trên bờ.

Lợi Ân không biết chủ nhân nhỏ làm gì mà dùng vẻ mặt này nhìn nó, nhếch nhếch miệng, giống như cười đáp lại chủ nhân nhỏ.

Dần dần, trên mặt Trình Du Nhiên khốn khổ, hai cặp mí mắt không ngừng đánh nhau, không nhịn được ngáp một cái, kết quả bị nước vỗ vào mặt mình. Ban ngày mặc dù cô không mất nhiều sức lực, nhưng sau khi nhận 《 Y Kinh Mộ gia 》 thì quên ăn quên ngủ nghiên cứu, hiện tại lại đến thời khắc nghỉ ngơi, đương nhiên cô có chút chống đỡ không nổi.

Thấy Trình Du Nhiên biếng nhác sa sút tinh thần, sắc mặt Viêm Dạ Tước biến thành khó coi, nếu như thuộc hạ của anh dám làm như thế, anh sớm vứt đối phương, thế nhưng loại thủ đoạn không thể dùng với Trình Du Nhiên, chỉ có thể uy hiếp lần nữa: "Tôi muốn buông tay."

"Buông đi, vừa đúng lúc em có thể ngủ một giấc." Trời đất bao la ngủ là lớn nhất, lại nói cô cũng không tin Viêm Dạ Tước thật sự sẽ ngâm cô ở trong nước.

Trên trán Viêm Dạ Tước sắp nhăn thành khỉ, đây là chuyện khó nhất mà anh gặp phải trong đời, muốn ngâm Trình Du Nhiên một lần, nhưng cuối cùng không hạ được quyết tâm, trong lúc lơ đãng thấy Tiểu Nặc và Lợi Ân mắt lớn trừng mắt nhỏ, trong lòng đã có chủ ý.

Trình Du Nhiên đang đợi Viêm Dạ Tước xử trí cô như thế nào, cảm giác thân thể đột nhiên quay 90 độ thuận chiều kim đồng hồ, Viêm Dạ Tước thế nhưng buông cô ra, điều này làm cho cô cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, Viêm Dạ Tước luôn luôn không cho thương lượng thế nhưng bỏ qua cho mình, điều này thật sự là quá ngoài ý muốn, chẳng lẽ anh bỏ qua?

Mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, rốt cuộc cô không cần chịu tội nữa, quơ quơ cánh tay hơi đau nhức, sẽ phải xoay người rời đi.

Lúc này Viêm Dạ Tước đột nhiên đè xuống nút khống chế ở cạnh bể bơi, nước trong ao nhanh chóng giảm xuống, rất nhanh chỉ còn lại sâu hơn một mét, sau đó Viêm Dạ Tước quát lên: "Lợi Ân, đuổi theo cô ấy."

Vừa bắt đầu Trình Du Nhiên còn không biết Viêm Dạ Tước muốn làm gì, nhưng cô rất nhanh hiểu được, bốn cái chân sói của Lợi Ân chống cạnh hồ, thân thể nhất thời nhảy vào trong nước, nhanh chóng bơi về phía Trình Du Nhiên.

"Đừng tới đây, mày đừng tới đây." Đôi tay Trình Du Nhiên huy động liên tục lớn tiếng quát, đồng thời lấy nước hắt về hướng Lợi Ân, hi vọng con sói này biết khó mà lui.

Chỉ là Lợi Ân còn tưởng rằng nữ chủ nhân đùa giỡn với nò, tốc độ di chuyển càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã vọt tới trước mặt Trình Du Nhiên.

"Viêm Dạ Tước, kêu nó dừng lại." Trình Du Nhiên ngoài miệng kêu, dưới chân nhanh chóng chạy đi hướng bên cạnh hồ, Viêm Dạ Tước mới vừa xả bớt một phần nước, chỉ cần cô lăn qua lăn lại ở trong nước một thời gian ngắn, cũng sẽ không sợ nước nữa.

"Đứng lại, không nên tới, cứu mạng!" Từng tiếng kêu thảm thiết, vang lên ở bể bơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.