Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 14: Lần đầu tới phủ Chiang Rai



Trình Du Nhiên còn có chút mơ mơ màng màng, trong lòng mắng bọn họ sớm tinh mơ đã huấn luyện, làm gì tới trêu chọc cô, cô ghét nhất là có người quấy rầy cô ngủ, nghĩ tới đây, đưa tay sờ sờ bên cạnh, lại phát hiện không thấy Tiểu Nặc!

Cô ngồi vọt dậy, nhìn Bôn Lang vừa nói chuyện: "Con tôi đâu?"

"Làm xong việc, cô tự có thể gặp mặt nó, bây giờ cô chỉ có thời gian bốn phút!"

Thật ra thì, lão đại chỉ đem tiểu tử kia đến chỗ an toàn, để tránh chuyến này đi theo bọn anh sẽ gặp nguy hiểm.

Bôn Lang nói xong, xoay người rời đi, sáng sớm đã bùng nổ một màn, sợ mình sẽ đau mắt hột, nhưng anh càng sợ bị lão đại hủy mình thành mười khúc hơn.

Trình Du Nhiên chỉ mặc áo ba lỗ với quần soóc, tay nắm chặt lấy chăn, nhanh chóng đứng lên, vọt vào toilet đánh răng rửa mặt, những người này là tiểu nhân hèn hạ, thế nhưng dùng con trai tới uy hiếp cô, rất tốt rất tốt. . . . . .

Sân sau chiếm diện tích rộng lớn, hơn nữa còn có đường lớn kéo dài tạo thành phi trường tư nhân, lấy thân phận của Viêm Dạ Tước, bình thường sẽ không tới phi trường ngồi máy bay chuyến, tới chỗ nào đều có phương tiện giao thông tư nhân thuộc về anh.

Lúc này, máy bay tư nhân hào phú 800XP tựa như một con chim ưng khổng lồ, chờ đợi giương cánh bay lượn.

Trong khoang máy bay sang trọng, Viêm Dạ Tước ngồi trên ghế sa lon khổng lồ, khuôn mặt cương nghị cao quý, một đôi mày kiếm anh khí, sống mũi thẳng tắp hiện ra đường cong cao quý giống như pho tượng, cả thân hình thon dài tản ra khí phách vương giả, chỉ có điều sắc mặt hơi lạnh lùng.

Phi Ưng dĩ nhiên biết từ trước đến giờ lão đại đều không thích có người đến trễ, mắt thấy năm phút đồng hồ đã qua, người còn chưa đến.

Bôn Lang lười biếng dựa vào thành ghế, xem ra Trình Du Nhiên không kịp, cười nói: "Đối với một cô gái mà nói, chỉ có năm phút đồng hồ ăn mặc, thời gian này ——"

Lời này còn chưa nói xong, liền nghe được tiếng bước chân dồn dập vào cabin, Bôn Lang mở mắt, bị người tiến vào làm cho ngu ngơ hoàn toàn, này, cô gái này thế nhưng cũng không ăn mặc chỉnh chu đã chạy tới đây!

Trình Du Nhiên còn mặc quần áo rời giường bình thường, ngay cả tóc cũng không để ý, hết cách rồi, quần áo của cô không biết bị cầm đi chỗ nào giặt, trong lúc nhất thời không tìm được quần áo thay, dù sao cũng không phải người không quen, nếu cảm thấy mất thể diện, cũng không cần gọi cô đi, vậy thì bớt việc rồi!

"Sân sau cái gì, dựng lên nơi lớn như vậy thật là lãng phí tiền." Trình Du Nhiên mở miệng cằn nhằn, hình như hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của Bôn Lang cùng Phi Ưng, vỗ vỗ ngực thở hổn hển, thuận hơi, lại đi đến vị trí của mình, đưa tay cầm cây bút trên bàn lên, lưu loát búi đầu tóc rối bời lên, mặt tuyệt đẹp lập tức hiện ra toàn bộ, sau đó đặt mông ngồi xuống, đưa tay cầm bánh bao trên bàn ăn, vẫn không quên uống một hớp cà phê.

"Đó là lão đại ——" Bôn Lang còn chưa dứt lời ——

"Ừ, cà phê này coi như không tệ, còn bánh bao nướng hơi kém chút." Không có thím Vân làm đồ ăn ngon nên cô nhẫn nại chút, sáng sớm vận động kịch liệt cũng làm cô đói bụng, mặc kệ ăn có ngon hay không, lấp đầy bụng rồi hãy nói, cô ăn như hổ đói, lại hoàn toàn không biết bánh bao cô bỏ vào trong miệng là của lão đại, còn có một tách cà phê kia bị lão đại uống một hớp.

Phi Ưng cười yếu ớt, không ngờ chuyến lên đường này ngược lại có chút thú vị, Bôn Lang thấy cô gái này, thật là hoàn toàn sửng sốt, mở miệng nói: "Vị tiểu thư này, cô thật đúng là lớn mật, cô dám uống cà phê của lão đại."

"Đây là cà phê của lão đại Viêm?" Trình Du Nhiên vốn định uống thêm một hớp nữa, vừa nghe Bôn Lang nói, tay dừng ở giữa không trung, nhếch miệng lên cười, nhìn Viêm Dạ Tước, đưa cà phê trả cho lão đại Viêm, một bộ ân cần, nói: "Con gái không đoạt thứ người ta thích, lão đại Viêm, mời uống cà phê."

Viêm Dạ Tước lạnh lùng liếc cà phê trong tay cô, không nói gì, nhắm mắt lại, dựa vào thành ghế, khí lạnh quanh thân làm cho người ta không rét mà run.

Trình Du Nhiên run run thân thể, không uống thì dẹp đi, cô mới không lãng phí cà phê uống ngon thế này, ngẩng đầu lên, ừng ực ừng ực liền uống cà phê xuống bụng, lại dùng sức đem cái tách không đặt ở mặt bàn, vừa ăn bữa sáng vừa hỏi Bôn Lang: "Bát Lang*, chúng ta đang đi nơi nào?"

* Trong tiếng Trung 奔狼 (Bôn Lang) và 笨狼 (Bát Lang) có phát âm gần giống nhau, chỉ khác nhau ở đọc nhấn.

"Chị gái à, tôi tên là Bôn Lang không phải Bát Lang." Bôn Lang thiếu chút nữa bị cách gọi của cô làm cho phát điên, vội vàng giải thích.

Trình Du Nhiên cười cười, lau vụn bánh mì bên khóe miệng: "Cũng không khác nhau là mấy, ai bảo tên anh đặc biệt như vậy, nói mau, lần này chúng ta đi nơi nào!"

"Chúng ta đi phủ Chiang Rai."

Phủ Chiang Rai? Nước Thái?

Quả nhiên, máy bay vững vàng bay trên bầu trời nước Thái, không bao lâu hạ xuống, lượn trên không, tốc độ chậm lại, cuối cùng máy bay dừng ở tuyến đường quân sự phủ Chiang Rai.

Phủ Chiang Rai, vì phủ sát biên giới phía Bắc nước Thái, ngăn cách Miến Điện với Lào, hành trình có tên náo động nhất —— Tam Giác Vàng.

Máy bay hạ cánh, Viêm Dạ Tước rảo bước ra khỏi cabin, một thân đen tuyền giống như ma quỷ, mới vừa đi xuống bậc thang, Trình Du Nhiên cũng đi ra theo Bôn Lang cùng Phi Ưng, lại bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc, chờ ở bên ngoài cabin quả thật chính là quân đội, 20 chiếc xe quân dụng trang bị dừng cách đó không xa.

Người đàn ông con lai Trung Thái mặc quân trang, đeo kính mát nhanh chóng đi tới, khuôn mặt dưới mái tóc đen mặc dù không có đậm sắc phương Tây, nhưng góc cạnh ngũ quan tuấn tú mê người, tiến lên cung kính kêu một tiếng: "Lão đại."

Lúc này, thanh âm ủng quân nhân vang cộc cộc khiến người ta ngẩn ra, mọi người đứng ở ngoài xe mặc quân trang dã chiến, giày quân dụng, trong tay cầm máy móc, giống như binh lính quốc phòng nghiêm túc cảnh giác, lạnh lẽo âm u vô cùng.

Vậy mà, so với những người này thì Viêm Dạ Tước càng lạnh lẽo âm u hơn, trầm giọng nói: "Lão Văn thế nào?"

"Tình hình dường như không tốt lắm, thời gian không còn nhiều."

Viêm Dạ Tước mang theo Trình Du Nhiên tiến vào một chiếc xe quân dụng ở chính giữa, đoàn xe lao vùn vụt giống như một trận gió thổi qua, trong đầu Trình Du Nhiên tất cả đều là hình ảnh thấy khi vừa xuống máy bay, xác thực hùng vĩ khí phách, khiến cho cô lơ đãng liếc mắt nhìn Viêm Dạ Tước, đường cong gò má của anh cứng rắn, khuếch tán lạnh lẽo âm u, khiến Trình Du Nhiên có loại dự cảm xấu, cô cũng không phải không biết hàm ý bên trong là như thế nào, có điều cô thật không biết, anh muốn mình đi theo làm gì?

Rất nhanh, đoàn xe võ trang đầy đủ tiến vào rừng rậm cao ngất, một đường lái vào bên trong chừng 3 - 4 giờ, chung quanh càng ngày càng mờ, mặc dù bây giờ mặt trời còn chưa xuống núi, nhưng tia sáng trong rừng rậm càng ngày càng nhạt, bị cây cối tươi tốt che kín.

Khi thấy thời điểm nắng chiều, đoàn xe khí thế cuồn cuộn tiến vào căn cứ trung tâm xây dựng ở Tam Giác Vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.