Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 169: Bức vua thoái vị



Đảo Viêm Long, âm thanh inh tai nhức óc liên tiếp không ngừng, vô số sóng bị gió lớn cuồn cuộn nổi lên hung hăng đánh vào bên cách núi, bắn ra ngàn vạn bọt trắng, sau đó mới lần sóng cuộn ào ạt, lần lượt đánh thẳng vào chỗ cao nhất vách núi của đảo Viêm Long.

Trên vách núi, hai tay Viêm Lệnh Thiên để sau lưng, mặc cho bao nhiêu sóng gió, ông ta đều sừng sững bất động, tóc màu bạc trắng tung bay trong gió dựng thẳng lên.

"Biến cố đào ra anh hùng." Giọng nói đầy khí thế, xuyên thấu qua sóng lớn ngập trời truyền về phương xa, hù dọa bầy chim biển.

"Gia chủ thật có nhã hứng." Trong tiếng cười, cũng tóc trắng phơ giống như Viêm Lâm Thiên, thay đổi thanh tịnh vô lo, xoải bước đi tới, theo ông ta tới, còn có ba vị tộc lão nhỏ nhất là Viêm Hạo Thiên, một thân khí thế lạnh thấu xương giống như bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ.

Viêm Lệnh Thiên cũng không quay đầu lại tiếp tục nhìn hướng biển rộng, giọng nói hùng hậu lần nữa truyền đến từ trong gió: "Tôi thường tới nơi này, ngược lại anh cả và Tứ đệ, sao hôm nay lại cũng có hăng hái thế?"

Viêm Lâm Thiên hơi ngẩn ra, kể từ sau khi Viêm Lệnh Thiên thành Tộc trưởng, hình như không còn xưng hô anh cả tứ đệ, buồn cười nhất chính là lần nữa nghe được lại là trrong hoàn cảnh này.

Không đợi hai anh em trả lời, Viêm Lệnh Thiên chỉ vào bọt nước tung tóe nói: "Sóng sau đè sóng trước, đáng tiếc chung quy ngã đều thịt nát xương tan, cần gì chứ."

Đây không phải là đang cười nhạo anh em bọn họ không tự lượng sức sao, sắc mặt Viêm Hạo Thiên trầm xuống, muốn bộc phát.

Viêm Lâm Thiên đưa tay cản lại, cản Viêm Hạo Thiên lại, ba hai bước đi tiến lên đứng sóng vai cùng Viêm Lệnh Thiên, cười híp mắt nói: "Đáng tiếc coi như vách núi kiên cố nữa, cũng có một ngày bị sụp đổ, gia chủ vẫn nên cẩn thận một chút, về sau không cần tới chỗ nguy hiểm như vậy."

"Loại địa phương này cũng không phải là ai cũng có thể đứng vững." Viêm Lệnh Thiên làm sao không biết ông ta đang uyển chuyển nhắc nhở mình thoái vị, mặt buồn cười nói: "Tựa như sóng biển, biết rõ một con đường chết mà vẫn muốn liều mạng xông về phía trước."

"Anh cả, cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy với ông ta." Trong bốn anh em, tính tình Viêm Hạo Thiên nóng nảy nhất, thấy anh cả vẫn còn có tâm tình ở chỗ này nói chuyện phiếm, nhất thời không nhịn được nói: "Xử trí như thế nào, chỉ bằng một câu nói."

Viêm Lệnh Thiên lạnh rên một tiếng, trên khuôn mặt già nua lại dâng lên uy nghiêm bất khả xâm phạm, không khách khí nói: "Chú tính làm gì đó, cũng dám la to ở trước mặt tôi."

Viêm Hạo Thiên giận dữ, trong ngày thường ông ta im hơi lặng tiếng thì cũng thôi đi, hôm nay Viêm Lệnh Thiên đã là con cọp không có răng, lại vẫn diễu võ dương oai ở trước mặt ông ta, nghiêm giọng nói: "Viêm Lệnh Thiên, ông --"

"Tứ đệ không nên gấp" Viêm Lâm Thiên đột nhiên cắt đứt lời nói của ông ta, vẻ mặt lạnh nhạt cười nói: "Để cho gia chủ suy nghĩ thật kỹ đã, chúng ta đi nghênh đón khách quý trước." Nói qua lôi kéo ông ta đi xuống vách đá.

"Vị trí này, hạng người như các chú làm sao có thể ngồi được." Viêm Lệnh Thiên cười lạnh, tiếp tục hứng thú nhìn biển cả.

"Lão gia." Thời gian không lâu, Viêm Trung thở hổn hển chạy tới, gương mặt tái nhợt, còn chưa tới bên cạnh Viêm Lệnh Thiên đã vội vàng nói: "Lão gia, đã điều tra xong."

Thấy bộ dáng này của ông ta, Viêm Lệnh Thiên nhíu nhíu mày, ngay sau đó lạnh lùng nói: "Nói."

Viêm Trung biết lão gia không thích thuộc hạ xúc động, nhưng chuyện quá khẩn cấp, ông ta đã không để ý tới những thứ này, cắn răng nghiến lợi nói: "Tên phản đồ Tiêu Vọng Hải này, thì ra là hắn đã sớm khuất phục trước Viêm Lâm Thiên, thừa dịp Tước thiếu gia không có ở đây, mượn danh nghĩa lão gia bắt Trần trưởng lão, hiện tại sợ rằng đã khống chế tổng bộ Viêm bang rồi."

Hóa ra là hắn, mặt Viêm Lệnh Thiên không vẻ gì gật đầu một cái, ông ta cũng từng hoài nghi Tiêu Vọng Hải có mưu đồ bất chính, nhưng chỉ bằng vào biểu hiện thường ngày với Viêm Lâm Thiên thì cũng không thể nói rõ, không ngờ ẩn núp thật kỹ.

"Hiện tại cả đảo Viêm Long đã bị người của bọn họ khống chế, Viêm Hạo Thừa tự mình tuần đảo, hơn nữa hệ thống theo dõi của gia tộc cũng đã tê liệt hoàn toàn."

Viêm Hạo Thừa mượn danh nghĩa kết hợp ba phương, dẫn dụ Viêm Dạ Tước đến cung điện trên biển của Angela, bản thân cũng mang theo một nhóm người càn quét đảo Viêm Long, có Viêm Lâm Thiên và Viêm Hạo Thiên kinh doanh ở trên đảo nhiều năm, trực tiếp đánh Viêm Lệnh Thiên trở tay không kịp, chỉ là sau khi bọn họ khống chế hệ thống theo dõi, sợ Viêm Lệnh Thiên giữ lại cửa sau gì cho mình, cho nên trực tiếp phá hủy hệ thống theo dõi.

Viêm Lệnh Thiên khẽ ừ, những thứ này đều nằm trong dự liệu của ông, Viêm Lâm Thiên vì đoạt vị trí gia chủ mà ẩn nhẫn nhiều năm, nếu như ngay cả điểm này cũng không làm được thì bọn họ thật sự không xứng làm người nhà họ Viêm.

Trầm ngâm chốc lát, Viêm Lệnh Thiên đột nhiên hỏi "Hiện tại Tước như thế nào?"

Nghe lão gia hỏi thiếu gia, trên mặt Viêm Trung khổ tâm hơn, giọng nói mang theo khàn khàn nói: "Phía Newyork, có Kiêu thiếu gia tự ra tay, mặc dù tổn thất không nhỏ, nhưng cũng thuận lợi giết cha con nhà họ Đường, phía Châu Á. . . . . ."

"Tôi hỏi là hiện tại Tước như thế nào?" Viêm Lệnh Thiên tức giận rống một tiếng, sắc mặt trở nên âm trầm hơn, trong đôi mắt sáng quắc lóe ra ánh lạnh.

Viêm Trung đột nhiên cúi đầu, cắn răng nói: "Mấy giờ trước, sau khi Viêm Hạo Thừa khống chế đảo Viêm Long, dùng tên lửa xuyên lục địa của gia tộc bắn về phía cung điện trên biển mà Tước thiếu gia đang ở đó."

Lòng Viêm Lệnh Thiên trầm xuống: "Vậy kết quả thế nào?"

"Cung điện trên biển hóa thành mảnh vụn, đám người Tước thiếu gia không rõ sống chết."

Nhìn lầm rồi, Viêm Lệnh Thiên thở dài trong lòng, Viêm Hạo Thừa tiếu lý tàng đao mọi người đều biết, chỉ là không ngờ anh ta lại ác độc thế, vì tranh thủ quyền khống chế gia tộc đã sử dụng bom nguyên tử, như vậy coi như lấy được thân phận người nói chuyện, cuộc sống sau này của Viêm bang khẳng định cũng không dễ chịu, thù địch quá nhiều!

Có lẽ, nếu như Viêm Hạo Thừa là con trai của ông sẽ tốt hơn một chút, lắc đầu một cái, gạt ý niệm này đi, mặc dù ông vì gia tộc mà cái gì cũng có thể buông tha, nhưng bọn họ phản bội mình, bất luận như thế nào cũng không thể tha thứ.

Nhìn sương mù bốc lên trên mặt biển, Viêm Lệnh Thiên chậm rãi khạc ra: "Ông âm thầm đi thu hẹp thế lực, nhớ, thà không bắt được một người, cũng đừng bứt dây động rừng, hiện tại Tước không rõ sống chết, nhưng cũng không thể nói nó đã chết, trận đánh này, ai thắng ai thua còn chưa nhất định đâu."

Trong phòng hội nghị trên đảo Viêm Long, vốn là vị trí của con em nhà họ Viêm lại bị từng lão đại hắc đạo chiếm cứ, nhưng mà lần này người tới thật sự quá nhiều, có vài bang nhỏ và gia tộc nhỏ cũng chỉ có thể ngồi trong thiên điện, giờ phút này tiếng người huyên náo trong phòng khách, thật sự là hành động của Viêm bang có chút làm cho người ta đoán không ra.

Một lão đại da đen có vẻ mặt lo lắng hỏi: "Lão đại Thành, lần này rốt cuộc Viêm bang muốn làm cái gì?" Cả bốn phía của đảo Viêm Long đều được cảnh giới, cho phép vào không cho phép ra, điều này làm cho trong lòng ông ta không rõ.

Người được gọi là lão đại Thành cũng buồn bực lắc đầu một cái: "Không rõ ràng lắm, có điều nhất định là xảy ra chuyện lớn gì, thiếp mời là do gia chủ nhà họ Viêm cùng ba vị tộc lão liên danh phát ra, gây chuyện không tốt lại biến đổi như thời tiết."

"Hai vị không biết chứ?" Lúc này lại có một người da trắng tiền gần nói: "Theo tin tức thuộc hạ tôi lấy được, nhà họ Viêm xảy ra nội chiến, nói không chừng lần này ngay cả gia chủ và người nói chuyện đều phải đổi."

Hai người đồng thời cả kinh nói: "Thật hay giả?"

Người lão đại da trắng nghe bọn họ hoài nghi mình, hừ lạnh một tiếng nói: "Thích tin hay không, đến lúc đó theo sai người cũng chớ có trách tôi."

"Đừng nóng vội, chúng ta tán gẫu tiếp. . . . . ."

Tình cảnh tương tự thỉnh thoảng trình diễn ở trong phòng khách, mặc dù bọn họ đều là lão đại một phương, nhưng so với nhà họ Viêm khổng lồ thì căn bản không thể so bì, lần này lại bị mời đến căn cứ của nhà họ Viêm, quả thật khiến bọn họ hơi thấp thỏm.

Trong đám người, có vài người có vẻ bất đồng.

Newyork, nhà họ Lãnh hoa hoa công tử Lãnh Triệt, một bộ việc không liên quan đến mình, mèo mả gà đồng* với anh ta là Thái tử sòng bạc Gauss - Gia Sở Phong, hai người anh một ly tôi một ly, thỉnh thoảng bình phẩm về một mỹ nữ ở chung quanh.

*mèo mả gà đồng: bạn bè xấu

Cố lão tiên sinh người Hoa bang mang theo người một nhà chiếm cứ khoảng lớn, không ai dám đến gần, có điều công chúa của bọn họ - Tina đang dùng cặp mắt phóng hỏa nhìn xem một hướng khác.

Góc phòng khách, người nói chuyện Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ - Lâm, liên tục gọi điện thoại cho Trình Du Nhiên, chỉ là bất luận cô ta gọi bao nhiêu lần, đều nghe được âm thanh nhắc nhở phía đối phương là máy đã đóng.

Sau khi Angela và Trình Du Nhiên gặp mặt trong phòng khách, mặt Viêm Hạo Thừa bình tĩnh, rượu đỏ run rẩy trong tay lại bại lộ tâm tình của anh ta vào giờ khắc này, chuẩn bị nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cuộc có cơ hội đoạt lại đồ của mình, Viêm Hạo Thừa đã chết, còn dư lại trên đảo hôm nay căn bản không đáng ngại, mấy người Viêm Thế Kiêu cũng ở xa mấy ngàn dặm, coi như bọn họ biết thì đại cục đã định, hôm nay, không còn ai có thể ngăn cản được anh ta.

Lúc này, Viêm Lâm Thiên mới từ chỗ Viêm Lệnh Thiên trở về, thấy bộ dáng hài lòng của con trai thì sắc mặt lập tức trầm xuống: "Tình huống trên đảo như thế nào?"

Mặt Viêm Hạo Thừa cung kính, trong ánh mắt lóe ra nụ cười chiến thắng: "Cha yên tâm đi, tuần tra trên đảo đều do con phái tâm phúc huấn luyện vài năm làm, bên ngoài còn có mười mấy tàu chiến của chúng ta, tuyệt đối không sơ hở."

"Đúng vậy đó anh cả, tôi thấy anh quá cẩn thận rồi." Viêm Hạo Thiên mới vừa rồi bởi vì Viêm Lệnh Thiên mà nín một bụng hỏa, bây giờ trở lại nơi này lập tức có chút không chút kiêng kỵ, trước rót cho mình ly rượu đỏ uống một hơi cạn sạch, mới tiếp tục nói: "Tôi xem, trực tiếp bảo Viêm Lệnh Thiên giao vị trí gia chủ trên tay ông ta ra, tôi không tin ông ta còn có bản lãnh gì." Giọng nói tràn ngập sát khí, một giọt rượu đỏ nhỏ xuống từ khóe miệng ông ta.

"Các người quá khinh thường Viêm Lệnh Thiên." Viêm Lâm Thiên thở dài, ông ta cũng không trách cứ hai người khinh thường, cũng chỉ có ông ta thực sự thấy Viêm Lệnh Thiên kinh khủng, bằng không vài năm này cũng sẽ không cả ngày không để ý đến chuyện bên ngoài, nghĩ tới năm đó Viêm Lệnh Thiên vì cướp lấy vị trí người nói chuyện Viêm bang mà làm ra những chuyện kia, ông ta liền cảm thấy có chút lo lắng.

"Hạo Thừa còn phải tiếp tục tăng cường đề phòng, Viêm Lệnh Thiên tích góp từng chút thực lực rốt cuộc có nhiều ít ngay cả tôi cũng không biết, nhớ rõ ràng, coi như lật ngược cả đảo Viêm Long, cũng không thể khiến một người của ông ta lẫn vào." Viêm Lệnh Thiên kinh khủng bọn họ không biết, Viêm Lâm Thiên chỉ có thể phân phối nhiệm vụ tỉ mỉ hơn: "Hiện tại lão tứ đi tiền thính chào hỏi khách khứa, quan sát rốt cuộc còn có bao nhiêu người còn hướng về Viêm Lệnh Thiên, thuận tiện đem tin tức chúng ta đã nắm trong tay cả nhà họ Viêm tung ra ngoài, tôi muốn lúc chính thức bắt đầu, không nghe được bất kỳ một giọng nói phản đối nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.