Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 170: Chẳng lẽ ngay cả tôi cũng không có



Gió lớn gào thét đánh tan mây đen, không gian màu xám bạc lan rộng ra, làm cho cả bầu trời bao phủ trong không khí trầm lặng, tiếng sóng biển khổng lồ lần lượt vỗ vào trên vách núi cheo leo, coi như sống ở trong đảo cũng nghe được rõ ràng.

Trong phòng hội nghị nhà họ Viêm, phần lớn rượu đỏ đều chưa có ai động đến, tin tức Viêm Hạo Thiên mang tới thật sự quá kinh người, mọi người thậm chí cũng không nghĩ đến dùng rượu đỏ, chỉ là trong này còn có rất nhiều người âm thầm mừng rỡ, nếu như anh ta nói là sự thật, nhà họ Viêm tổn thương nguyên khí nặng nề, còn có tư cách gì làm thiên hạ đệ nhất bang?

Giang sơn rộng lớn có người tài xuất hiện, khó mà nói trước, vương giả trong hắc đạo có thể là mình hay không.

Dĩ nhiên, coi như bọn họ có ý kiến gì, thời điểm lúc này cũng không dám biểu hiện ra, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, những năm này nhà họ Viêm vững chãi, coi như ngã cũng vẫn có lực uy hiếp quá lớn, cho nên tất cả mọi người giữ bình tĩnh trông mong ngóng chờ nhìn về phía cửa.

Âm thanh cộc cộc từ cửa truyền đến, dưới tay người bảo vệ, hai anh em Viêm Lâm Thiên và Viêm Hạo Thiên chậm rãi đi đến, tóc màu bạc trắng trên đầu tung bay, xem ra có chút rối loạn.

Hai anh em giống như là bệnh nặng, sắc mặt đều nghiêm trọng, chỉ là nhìn kỹ có lẽ là có thể phát hiện, Viêm Hạo Thiên bi thương ngoài da, cảm xúc hơi không khống chế được, cả người thỉnh thoảng sẽ toát ra khí thế mạnh mẽ, dường như muốn bạo phát.

Cảm xúc của Viêm Hạo Thiên quả thật vô cùng kích động, nếu như không phải là Viêm Lâm Thiên liên tục dặn dò, chỉ sợ ông ta sẽ cười lớn vào bàn, trải qua nhiều năm, đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy mở mày mở mặt, tuổi đã già rồi, nhưng oai phong vẫn còn, anh cả đã đáp ứng ông ta, chỉ cần ngồi lên vị trí gia chủ, ông ta có thể tận sức đi phát triển thế lực của mình, mà không phải giống như trước đây, ở dưới sự giám thị của Viêm Lệnh Thiên sợ đầu sợ đuôi, Viêm Dạ Tước tính là gì, chỉ cần Viêm Hạo Thiên ông ra tay, hắc đạo trong thế giới đều phải cúi đầu xưng thần!

Trong lòng không thể chờ đợi, khiến cho bước chân của ông ta không khỏi tăng nhanh hơn rất nhiều, thiếu chút nữa đụng đầu vào trên người anh cả đi phía trước, vội bước chân chậm lại, nhắc nhở mình không nên gấp gáp, là của ông ta thì không ai có thể giành được, sau mấy lần mặc niệm, mới ngồi xuống bên cạnh anh cả, thu hồi ánh mắt lấp lánh.

Viêm Lâm Thiên chậm rãi thở ra một hơi, giọng nói có chút khàn khàn nói: "Rất xin lỗi vì lúc này mời mọi người tới đảo Viêm Long, Viêm Lâm Thiên tôi đại biểu cả nhà họ Viêm tạ lỗi với mọi người."

Mặc dù mọi người sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn bị những lời này của ông ta dọa cho nhảy dựng, ở nhà họ Viêm long trọng nhất chính là phòng hội nghị, đại biểu nhà họ Viêm không phải Viêm Lệnh Thiên, không phải Viêm Dạ Tước, mà lại là Viêm Lâm Thiên, ý tứ trong này đã rõ ràng, chỉ là, rốt cuộc xảy ra chuyện gì có thể khiến nhà họ Viêm xảy ra biến đổi lớn như vậy?

Tiếng thở dài như có như không vang lên ở trong đám người, cả phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.

"Tôi sẽ nói tóm tắt thôi." Giọng Viêm Lâm Thiên vẫn tràn đầy tang thương như trước: "Nhà họ Viêm bất hạnh có phản đồ, cấu kết người ngoài hãm hại người đại diện Viêm bang và Gia chủ, hiện tại Viêm Dạ Tước không rõ tung tích, gia chủ tức giận quá mà lâm bệnh nặng."

Oanh --

Lời của Viêm Lâm Thiên làm trong phòng khách như động đất cấp mười một, Viêm Lệnh Thiên - nhà họ Viêm là đệ nhất gia tộc do một tay ông chế tạo, Viêm Dạ Tước - vương giả bất diệt trong hắc đạo, chưa bao giờ đánh bại lần nào, hai người này lại gặp chuyện không may vào cùng một ngày, quả thật giống như là đang đùa.

Nhưng hôm nay không phải ngày cá tháng tư, người đại diện cũng là kế nghiệp Viêm Lệnh Thiên, cho nên bất luận bọn họ nghĩ như thế nào, đời của Viêm Lệnh Thiên, quả thật ngã gục.

"Nhưng là." Viêm Lâm Thiên đập một cái thật mạnh vào trên tay vịn, phát ra tiếng vang sét đánh: "Nhà họ Viêm sẽ không vì vậy mà từ bỏ ý đồ, ở tại chỗ này, tôi muốn thông báo cho các vị biết, Gia tộc La Nhĩ Đức sẽ bị xoá tên nhanh thôi, mạo phạm người Viêm bang, chỉ có một con đường chết."

Phối hợp với giọng nói mang theo máu tanh, hai hàng lông mày trắng như tuyết của Viêm Lâm Thiên dựng ngược, không ai nghĩ tới, lão già bình thường một trận gió lớn cũng có thể quét đi, nổi giận lên cũng còn khiếp sợ hơn Viêm Hạo Thiên, xem ra nhà họ Viêm thật đúng là không dễ dàng ngã gục.

“Chỉ là xin mọi người yên tâm, hiện tại mặc dù nhà họ Viêm gặp phải phiền toái, nhưng hợp tác giao dịch với các bang, các gia tộc trước kia vẫn giữ lời như cũ, trừ lần đó ra năm nay giao dịch súng ống đạn dược và thuốc phiện còn có thể tăng thêm hai phần, có ý định có thể tìm con tôi là Viêm Hạo Thừa để bàn chuyện.” Nếu như không phải là Viêm Lệnh Thiên sống chết không chịu chính thức đem vị trí gia chủ nhường cho ông ta, ông ta cũng không cần ở chỗ này ân uy tịnh thi* để củng cố địa vị của mình, tuy nhiên chỉ cần tiêu diệt cả gia tộc La Nhĩ Đức để biểu hiện một ít thực lực, sẽ tạo ưu thế trên phương diện làm ăn, ảnh hưởng của Viêm Lệnh Thiên sẽ nhanh chóng bị tiêu trừ.

*ân uy tịnh thi: ưu đãi và phạt, ý nói ông ta không cần đưa ra ưu đãi và tự phạt mình để củng cố địa vị.

Viêm Lâm Thiên chủ trì cả gia tộc, Viêm Hạo Thừa xử lý buôn bán, nhà họ Viêm quả nhiên là sắp thay người lãnh đạo rồi! Giờ phút này mọi người đều vận động đầu óc, tự hỏi nên làm như thế nào để chung đụng với cha con nhà họ Viêm, lập tức vạch rõ giới hạn hay mượn cơ hội lôi kéo.

Đột nhiên, một âm thanh như chuông lớn vang lên trong đám người: “Viêm tiên sinh, không biết bệnh tình anh cả Lệnh Thiên như thế nào, tôi có thể đi thăm ông ấy một chút hay không?”

Nghe giọng nói này, mọi người nhất thời sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Đúng vậy, Viêm Dạ Tước có lẽ đã chết, nhưng Viêm Lệnh Thiên chỉ ngã bệnh, nếu như nhanh chóng khôi phục như cũ, sau đó lại tiếp quản nhà họ Viêm, vậy kết thân với Viêm Lâm Thiên sẽ có hậu quả gì, quả nhiên gừng càng già càng cay.

Viêm Lâm Thiên không ngờ câu nói đầu tiên của đối phương là điểm chết, chỉ là cho dù ông ta không hỏi, mình cũng sẽ nói: “Cố lão tiên sinh quan tâm khiến em ba tôi vô cùng cảm kích, chỉ là hôm nay bệnh tình em ba nghiêm trọng, bác sỹ dặn dò không thể gặp bất kỳ ai, chờ bênh tình có chuyển biến tốt, tôi nhất định phái người thông báo.” Chỉ một thoáng, người Hoa bang đã cho Viêm Lâm Thiên vào danh sách đen.

Cố Đình Lâm nhướn mày, năm đó Viêm Lệnh Thiên là anh em sống chết với ông ta, cho tới bây giờ hai người đều chưa từng có xung đột lợi ích, cho nên quan hệ rất tốt, hôm nay 89% là bị Viêm Lâm Thiên bắt giam, ông ta không thể bỏ mặc: “Y thuật Đông y của người Hoa bang cũng không tệ lắm, không bằng tôi lập tức phái hai người tới chẩn bệnh cho anh cả.”

Cố Đình Lâm là người gây sự, nhất thời khiến Viêm Hạo Thiên vận sức chờ phát động nổi trận lôi đình, vỗ mạnh lên bàn quát lên: “Anh cả tôi không thể bị quấy nhiễu, Cố lão tiên sinh cần gì phải làm người khác khó chịu!”

“Tôi cũng chỉ phái hai bác sỹ qua, cũng không làm gì, Viêm tứ cần gì nổi giận lớn như vậy?” Cặp mắt Cố Đình Lâm nhìn chằm chằm Viêm Lâm Thiên, nói từng chữ: “Chẳng lẽ nhà họ Viêm còn có chuyện gì không để cho người khác biết?”

“Ông thật to gan.” Viêm Hạo Thiên nổi giận gầm lên, trực tiếp đứng lên từ trên chỗ ngồi, dám lên tiếng châm chọc ở trên địa bàn nhà họ Viêm, ông ta quả thực là chán sống.

“Ngồi xuống.” Viêm Lâm Thiên khẽ quát Viêm Hạo Thiên một tiếng, mới quay đầu mặt mỉm cười nói: “Nhà họ Viêm làm sao có chuyện đó, tôi chỉ sợ kinh động em ba thôi, nhưng mà nếu Cố lão tiên sinh đã kiên trì, vậy thì làm theo ý ngài.” Cho dù có biết tin tức thì thế nào, nói không chừng mình có thể lợi dụng sau trực tiếp hạ gục Viêm Lệnh Thiên.

“Viêm lão tiên sinh mới vừa nói Viêm Dạ Tước không rõ sống chết, không biết phải...” Bây giờ Viêm Lâm Thiên còn không phải là gia chủ nhà họ Viêm, Lâm cũng không biết nên gọi ông ta thế nào, dứt khoát trực tiếp giả vờ hồ đồ, cô hỏi là Viêm Dạ Tước, nhưng càng muốn biết tung tích bạn tốt Trình Du Nhiên.

Không ngờ lúc này cô ta còn nghĩ tới Viêm Dạ Tước, nếu như vậy, sẽ để cho cô ta hoàn toàn chết tâm, trong mắt Viêm Lâm Thiên thoáng qua vẻ kinh dị, thở dài nói: “Angela của gia tộc La Nhĩ Đức lấy cớ mời dự tiệc làm nổ tung cả bữa tiệc, cho nên mặc dù không rõ tung tích, nhưng sợ rằng đã lành ít dữ nhiều.”

Viêm Lâm Thiên vừa dứt lời, một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên từ bên ngoài: “Dữ nhiều lành ít, không tệ, nổ tung cũng là con trai ông làm.”

Làm sao có thể đi ra? Viêm Lâm Thiên cau mày nhìn Viêm Hạo Thiên một cái, lại phát hiện anh ta đang mặt mờ mịt nhìn mình, hận không thể trực tiếp đi lên bóp chết anh ta, trong lúc mấu chốt này lại để Viêm Lệnh Thiên chạy ra, đây không phải là nói cho người khác biết mình muốn tạo phản à.

Gấp gáp nháy mắt với con trai, để cho anh ta lập tức kéo người ra ngoài.

Vậy mà, Viêm Hạo Thừa còn chưa kịp ra cửa, ngoài cửa đã vang lên tiếng súng, ngay sau đó Viêm Lệnh Thiên sải bước mà đến, trên người còn dính vết máu, không biết là của mình hay bị bắn vào, cùng ông tiến vào còn có tộc lão Viêm Phá Thiên mà Viên Lâm Thiên còn chưa tìm ra được, không cần hỏi cũng biết ông ra thế nào.

“Viêm Lâm Thiên, không ngờ tôi còn có thể đi ra à?” Viêm Lệnh Thiên hừ lạnh, mặc dù già rồi, nhưng tàn nhẫn năm xưa vẫn còn, ngón tay chỉ Viêm Lâm Thiên nói: “Nói đến kẻ nào là phản đồ nhà họ Viêm, phản độ lớn nhất chính là hắn, nếu như các vị đang ngồi không muốn máu tanh tung tóe, tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện nhà họ Viêm.”

Trước sắp xếp Viêm Trung tìm người, trên thực tế chỉ là vì che giấu tai mắt người, mà Viêm Lệnh Thiên lại dùng mánh khóe đặc biệt liên lạc với tộc lão cuối cùng là Viêm Phá Thiên, cửa này là một bí mật ở đảo Viêm Long, ở trên đảo Viêm Long, trừ mặt ngoài ra, đồng thời còn có một trụ sở dưới mặt đất, mà người phụ trách căn cứ chính là Viêm Phá Thiên, mặc dù căn cứ không có người nhiều, nhưng cứu ông ra cũng đã dư dả.

“Sẽ không quên quy định nhà họ Viêm chứ, ông đã không có thực lực làm gia chủ, nên thoái vị nhượng hiền.” Nếu Viêm Lệnh Thiên xuất hiện, Viêm Lâm Thiên dứt khoát nói rõ ràng: “Tôi nghĩ người cứu ông ra cũng không nhiều, hiên tạo cả đảo Viêm Long và Viêm bang đều bị tôi nắm trong bàn tay, vì cả gia tộc, tôi tin tưởng ông sẽ làm ra lựa chọn đúng đắn.”

“Vì nhà họ Viêm, tôi càng không bỏ qua chú.” Viêm Lệnh Thiên khinh thường, cười lạnh nói: “Gia chủ nhà họ Viêm sẽ không để một tên phản đồ thừa kế, trước kia không biết, hiện tại sẽ không.”

Mặc dù con trai cả Viêm Thế Kiêu không có năng lực giống như Viêm Dạ Tước, nhưng náo động nhà họ Viêm và hắc đạo cũng dẫn tới mưa máu, có anh ta trấn giữ nhà họ Viêm, muốn phát triển lại cũng không khó, cho nên bất luận thế nào Viêm Lệnh Thiên cũng muốn một lưới bắt hết những người này.

“Ông giấu giếm thực lực, chẳng lẽ tôi không có.” Tiếp xúc với Viêm Lệnh Thiên nhiều năm, làm sao ông ta có thể không biết giấu, Viêm Lâm Thiên cười điên cuồng, đôi tay ra dấu, đảo mắt mấy trăm người đàn ông áo đen lực lưỡng từ phía sau xông ra, họng súng đen ngòm bao trùm phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.