Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 172: Đại kết cục 2



"Đúng vậy đó cha." Viêm Hạo Thừa cũng rất không cam lòng, nho nhã những ngày qua đã sớm không biết đi đâu, trên mặt tràn đầy sát ý tàn nhẫn: "Không bằng chúng ta giết Viêm Lệnh Thiên trước, cướp được hộp điều khiển trên tay ông ta rồi bức Viêm Dạ Tước, không được thì chúng ta đồng quy vu tận cùng với hắn."

"Làm như vậy tối đa cũng chỉ giết được Viêm Dạ Tước và Viêm Lệnh Thiên mà thôi, đừng quên, Viêm Thế Kiêu và Viêm Vũ Khởi vẫn còn ở bên ngoài đấy." Viêm Lâm Thiên lắc đầu, bác bỏ cơ hội báo thù, hiện tại ngay cả ông ta cũng tin tưởng, Viêm Dạ Tước mới hoàn toàn xứng đáng là người thừa kế nhà họ Viêm, nếu đã như vậy, ông ta cũng có thể lợi dụng một chút.

Viêm Dạ Tước đang ở trước mắt, Viêm Lâm Thiên đột nhiên quay đầu lại ra lệnh: "Đều để súng xuống."

"Anh cả, anh điên rồi!" Viêm Hạo Thiên hoảng sợ hô to: "Để súng xuống, chẳng phải chúng ta mặc người chém giết."

"Cha muốn đàm phán với Viêm Dạ Tước?" Viêm Hạo Thừa không hổ là có thể nổi danh cùng Viêm Dạ Tước trong đám con em nhà họ Viêm, mới vừa rồi ấm đầu sau khôi phục lại rất nhanh, cau mày hỏi: "Nhưng chúng ta lấy gì đàm phán với hắn?"

Viêm Lâm Thiên hơi vui mừng gật đầu một cái, mặc dù con trai không có khí thế như Viêm Dạ Tước, nhưng phản ứng vẫn không tính là chậm, nếu như lần này có thể bảo vệ mạng sống, năng lực nhất định có thể tiến thêm một bước, về sau ông ta cũng không cần buồn mình sau khi chết không có người nối nghiệp.

Để tránh Viêm Hạo Thiên phá hư chuyện lớn của mình, Viêm Lâm Thiên quát lên: "Muốn sống thì bảo người bỏ súng xuống, có nghe hay không tùy chú."

"Anh cả đừng nóng giận, tôi nghe là được." Mặc dù Viêm Hạo Thiên lỗ mãng, nhưng biết anh cả mình có một bụng chủ ý, bằng không cũng sẽ không đi theo ông ta tạo phản.

Viêm Lệnh Thiên thấy Viêm Lâm Thiên thế nhưng tự giác cởi bỏ võ trang, nhất thời có loại dự cảm chẳng lành, quay đầu lại nhìn thuộc hạ của mình, suy tính xem có nên giết chết toàn bộ thực lực của đối phương trước khi nói chuyện hay không.

Viêm Lâm Thiên làm sao sẽ cho ông cơ hội này, đi thẳng vào vấn đề nói với Viêm Dạ Tước: "Tước hiền chất*, lần này mặc dù là tôi hãm hại cháu trước, nhưng đồng thời cũng giúp cháu chỉnh đốn gia tộc và Viêm bang một lượt, nếu như cháu có thể mở một mặt lưới, Viêm Lâm Thiên nguyện ý ủng hộ hiền chất kế nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Viêm." Ông ta không chiếm được, Viêm Lệnh Thiên cũng đừng nghĩ lấy được.

*Hiền chất: người có tài.

Quả nhiên là như vậy, Viêm Hạo Thừa không cam lòng mặc dù đây chính là phương thức giải quyết tốt nhất, vì vậy cắn răng trầm giọng nói: "Cha tôi nói không sai, hiện tại mặc dù chú khống chế nhà họ Viêm, nhưng Viêm bang vẫn còn hỗn loạn, chúng tôi có thể dâng Viêm bang đến tay chú, hơn nữa ngồi lên vị trí gia chủ, vị trí của Trình tiểu thư cũng danh chính ngôn thuận."

Lợi hại, quả nhiên lợi hại, trong mắt Viêm Lệnh Thiên phun ra ngọn lửa tức giận, lời nói của hai cha con này thật sắc bén, đặc biệt là Viêm Hạo Thừa nhắc tới Trình Du Nhiên, đây là xương sườn mềm của Viêm Dạ Tước, cũng là rào cản lớn nhất giữa hai cha con họ. 

Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản, Viêm Lệnh Thiên hừ lạnh quát lên: "Phản bội gia tộc, thập ác bất xá*, hôm nay các người phải chết không thể nghi ngờ."

*Thập ác bất xá: mười tội không dung tha.

Viêm Lệnh Thiên chỉ muốn nhắc nhở Viêm Dạ Tước hai người này là phản đồ, nhưng hôm nay lại có tác dụng ngược lại, thập ác bất xá, chính là mười quy định không thể tha thứ của nhà họ Viêm, lúc này xuất hiện lại liên quan đến quy định gia tộc, bỗng nhiên làm anh chán ghét, lạnh lùng nói: "Khoan."

Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả người đàn ông lực lưỡng đã chạy tới đều đem súng chỉ hướng mọi người, mà máy bay chiến đấu trong không trung cũng vây quanh, tràn ngập sát khí.

Mặt Viêm Lệnh Thiên khó coi: "Tước, anh đây là có ý gì?"

"Nếu tôi còn chưa bị gia tộc xoá tên thì vẫn là tộc lão của gia tộc." Viêm Lâm Thiên cao giọng nói: "Hiện tại tôi đề nghị, người đại diện Viêm bang – Viêm Dạ Tước là gia chủ tân nhiệm, mấy bị tộc lão có ý kiến gì hay không?”

Trong quy định nhà họ Viêm, chỉ có người đại diện Viêm bang mới có quyền kế nhiệm vị trí gia chủ, hơn nữa phải do tộc lão nói lên, chỉ cần tất cả tộc lão thông qua, hoàn toàn có thể thay thế gia chủ trước kia, Viêm Lâm Thiên làm như vậy hoàn toàn là gậy ông đập lưng ông, Viêm Lệnh Thiên cả đời duy trì quy định gia tộc, lúc này nếu như phản đối, chính là tự mình phá hư quy định.

“Tôi đồng ý.” Viêm Hạo Thiên cũng không phải là kẻ ngu, ủng hộ Viêm Dạ Tước có thể đổi trở về cái mạng của mình, ông ta dĩ nhiên sẽ không buông tha.

Viêm Lâm Thiên không nhìn Viêm Lệnh Thiên đang tức giận muốn bạo phát, lúc này Việm Dạ Tước tuyệt đối sẽ không để cho ông giở trò, lẽ thẳng khí hùng hỏi: “Em hai thấy sao?”

Hai mắt Viêm Lệnh Thiên tản ra ánh lạnh uy hiếp, nhìn thẳng Viêm Phá Thiên, chỉ cần ông ta không đồng ý, trên nguyên tắc Viêm Dạ Tước không phải là gia chủ, mình nhanh chóng tìm lý do giết chết Viêm Lâm Thiên, lại nghĩ biện pháp lấy lại đảo Viêm Long.

“Viêm Dạ Tước ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt cả nhà họ Viêm, trở thành Gia chủ tân nhiệm là chuyện đương nhiên.”

Viêm Lệnh Thiên không thể tin người anh em mình tín nhiệm nhất, dù thế nào ông ta cũng không nghĩ rằng đối phương có thể nói như vậy, giơ súng chỉ vào Viêm Phá Thiên run rẩy nói: “Anh…”

Viêm Phá Thiên cười ha ha, không them để ý nhỏ giọng nói: “Đại thế đã qua, em ba có thể làm gì?”

Viêm Lệnh Thiên đột nhiên cảm thấy trong đầu nổ ầm ầm, tất cả kiên trì trước kia đều tan thành bong bóng. Viêm Phá Thiên nói không sai, tính khí đứa con trai này thế nào ông ta rõ ràng nhất, coi như Viêm bang còn một phần tư thực lực cũng bị anh làm ngược, hiện tại gần như nắm giữ toàn cục, mình có thể làm cái gì.

Run rẩy mở tay ra, chiếc hộp điều khiển được ông coi là thủ đoạn cuối cùng lăn xuống mặt đất, ông có thể bởi vì Viêm Lâm Thiên mà phá hủy đảo Viêm Long, nhưng có Viêm Dạ Tước ở đây, ông không thể, cũng không dám.

Cuối cùng cũng không thể đánh, gương mặt tiểu Nặc bất đắc dĩ, quay lại liếc thấy hộp điều khiển, cảm giác là đồ tốt, xem ra lại có đồ chơi.

“Bái kiến gia chủ!”

“Bái kiến gia chủ!”

“…”

Âm thanh liên tiếp vang vang cả đảo Viêm Long—

Nửa tháng sau, trên đảo Viêm Long bắn súng chào mừng liên tiếp, từ lúc trời chưa sáng đã kêu pằng pằng loạn lên, khiến Trình Du Nhiên hận không thể đi ra ngoài bóp chết kẻ nổ súng, giờ phút này cô đang phiền muộn cuốn mình vào trong chăn hy vọng có thể tìm lại cảm giác ngủ.

Tina mặc lễ phục sang trộng, cộc cộc đi vào, thấy một bọc trên giường, dở khóc dở cười nói: “Ai da, chị Trình, sao chị còn ngủ?”

Trình Du Nhiên buồn bực ở trong chăn nói ra: “Chớ chọc tôi, người nào quấy rầy tôi ngủ thì chớ trách tôi không khách khí.” Giấc ngủ an ổn cũng không được, thật sự không có lý lẽ.

“Chị thật đúng là đang ở trong phúc mà chẳng biết.” Giọng Tina chua chua nói: “Nếu như là tôi phải gả cho anh Tước, hiện tại đã sớm ăn mặc xong để chờ rồi.”

“Vậy tôi tặng cho cô.” Trình Du Nhiên tức giận nói một tiếng, cảm giác này xem ra không ngủ được nữa, buông chăn xuống, đột nhiên mặt bát quái hỏi: “Bây giờ cô và cậu nhóc Lãnh Triệt hẳn là thành một cặp, tôi tiết lộ một chút cho cô biết, tâm địa cậu nhóc này gian xảo lắm đấy.”

“Chị dám.” Tina cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ theo dõi anh ấy 24h, dám có động tĩnh nào, tôi sẽ khiến anh ấy không chịu nổi.”

“Ừ, ý kiến hay.” Trình Du Nhiên cười xấu xa, Lãnh Triệt đáng thương, đừng trách cô lòng dạ ác độc, ai bảo Tina nhà anh ta không để cô ngủ yên.

“Du Nhiên, làm sao cậu còn chưa có mặc quần áo, bên ngoài cũng đã chuẩn bị xong.” Lâm cũng mặc trang trọng đi vào, nhìn bạn tốt duy nhất vẫn còn tóc tai rối bù, nhất thời có chút dở khóc dở cười: “Cậu chuẩn bị một chút, tớ lập tức kêu thợ trang điểm tới đây, còn không đứng lên tớ sẽ để cho Tước tự mình đến mời.”

“Tớ dậy còn không được sao!” Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Viêm Dạ Tước, Trình Du Nhiên thở dài, trứng chọi đá, cô chỉ có thể thỏa hiệp, mơ màng mặc lễ phục đã sớm chuẩn bị tốt lên người, vừa mặc vừa lải nhải: “Trời ạ, sao bộ quần áo này hở hang thế, Tina, đi đổi một cái khác cho tôi được không, nếu không tôi mặc cái ngày hôm qua?”

Trên đảo Viêm Long, hôm nay đã thành công biến thành biển hoa, Văn Long chạy khắp nơi, vận chuyển toàn bộ hoa tươi bằng đường hàng không tới, đồng thời trên bầu trời còn có Phi Ưng mang theo một đội thuộc hạ không ngừng tung rắc, mặt Bôn Lng hưng phấn bắn pháo mừng, Đan Hùng và An Nhẫn một dò xét toàn bộ đảo, một nắm tỏng tay hệ thống theo dõi, loại bỏ tất cả những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra.

Giờ phút này trên đảo ngoại trừ khách đếm không hết ra, còn có trên trăm người phụ nữ mang theo mười mấy đứa trẻ là bắt mắt nhất, bọn họ mặc đồng phục thống nhất, người bồi bàn sắp xếp khách, những đứa bé này đều đã tiến vào huấn luyện trên đảo, tuy nhiên Viêm Dạ Tước hủy bỏ huấn luyện trên đảo, nhét tất cả người nhà họ Viêm tham dự nổi loạn bao gồm Viêm Lệnh Thiên vào nơi đó, những người còn lại vì cảm ơn Viêm Dạ Tước mà đến giúp đỡ.

Nhìn đám phụ nữ và bọn nhỏ nở nụ cười từ nội tâm, đám người Viêm Lệnh Thiên, Viêm Lâm Thiên mới từ huấn luyện trên đảo trở về liếc mắt nhìn nhau, không nói gì, thở dài đi tới phòng hội nghị gia tộc, nơi đó chính là nơi quan trọng nhất hôm nay.

Mười hai giờ, Tina kéo cánh tay Trình Du Nhiên đi ra, chỉ là cô dâu có chút không kiểu cách, lôi kéo váy nói thầm, lại gần còn có thể nghe ra được: “Đi hết, đi hết…”

Viêm Dạ Tước cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ là một thân tây trang màu đen, trong lúc phất tay mang theo khí phách vương giả, thấy Trình Du Nhiên ra ngoài, tiến lên lôi kéo tay của cô chuẩn bị cho thời khắc quan trọng nhất, chỉ là gương mặt lạnh lẽ đó có chút phá hư không khí.

“Chúc mừng gia chủ, chúc mừng Viêm phu nhân!”

“Đúng thế, đúng thế, khổ tận cam lai, vĩnh viễn kết đồng tâm!”

“Lão đại, chị dâu, em gán hai người!”

Trong tiếng chúc phúc, xen lẫn một câu của Bôn Lang, nhất thời khiến mọi người cười ầm.

Viêm Dạ Tước kéo tay Trình Du Nhiên, đi lên chỗ cao nhất trong phòng khách, vị trí thuộc về gia chủ và tộc lão đã loại bỏ, hôm nay chỉ còn lại hai chỗ ngồi, một thêu Long, một thêu Phượng, long phương xum vầy, tỏ rõ người thuộc về hai chỗ đó.

Xoay người đối mặt với mọi người, Viêm Dạ Tước hướng Văn Tĩnh gật đầu một cái, ý bảo ông ta bắt đầu chuẩn bị tiến hành nghi thức.

Đúng lúc này, một ánh hồng xinh đẹp từ trên trời giáng xuống, cả phòng hội nghị nhất thời đắm chìm trong màu hồng, tựa như tiên làm phép, một giọng nói non nớt truyền đến từ bên ngoài: “Tôi tuyên bố, cha và mẹ kết làm vợ chồng, không xa không rời, sống chết gắn bó.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn, thân sĩ nhỏ nở nụ cười ngọt ngào, không phải Tiểu Nặc thì là ai.

“Cậu nhóc này.” Không trách được gần đây vẫn không thấy cu cậu, xem ra là mê mẫn laze hồng, quay đầu nhìn về phía Viêm Dạ Tước, lại thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, đang từ từ hòa tan…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.