Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 19: Thân vùi lấp trong ổ hải tặc



Đây là một nơi gần kề Somalia, trên một cái đảo ở Ấn Độ Dương, Trình Du Nhiên nhìn đồng hồ điện tử không có một chút tín hiệu, lần này thật đúng là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.

Trình Du Nhiên bị đẩy thô lỗ xuống xe jeep, màn đêm xuất hiện khu xây dựng theo kiến trúc bầy, cây cối chung quanh mọc thành bụi, hoàn toàn không tưởng tượng ra được, hình ảnh này có thể thấy ở trên một đảo nhỏ quái gở.

"Ơ, thế nào lại mang về một cô nàng xinh đẹp thế này." Một đám động vật giống đực nhìn thấy Trình Du Nhiên đều nhìn đắm đuối.

Người đàn ông vạm vỡ A Tạp vẫn đẩy cô nhìn sang đám sắc quỷ vừa thấy gái liền khó chịu không thôi cảnh cáo: "Đây chính là phụ nữ của nhị ca, nếu ai động vào một cọng tóc gáy của cô ta, cẩn thận nhị ca chém ngón tay của các người."

Xác thực lúc A Tạp nói ra lời này, đám đàn ông kia cũng không dám nhích tới gần, có thể đoán, địa vị nhị ca Tần Tử Duệ ở trong lòng bọn họ, mặc dù không dám tiến lên trước, nhưng một hai đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, đều đang kinh ngạc vì nhị ca có phụ nữ.

A Tạp mang theo Trình Du Nhiên đi rất nhanh, đi tới một sân độc lập, ném cô vào một gian phòng, sau đó xoay người rời đi, ngay cả cửa phòng cũng không khóa, giống như là đoán trước cô không thể nào chạy trốn khỏi đây.

Dĩ nhiên, trong lòng Trình Du Nhiên cũng rất rõ ràng, tạm thời cô không thể rời bỏ nơi này, bởi vì nơi này là cái đảo ở trong biển, cô không chỉ không biết lái thuyền, hơn nữa ngồi thuyền còn có thể ngất, còn có điểm quan trọng nhất, chính là từ nhỏ cô đã là một con vịt lên cạn*.

* Chỉ người không biết bơi.

Cho nên, ý tưởng trốn chạy đã bị tiêu diệt trong đầu, cô xoay người nhìn gian phòng, gian phòng không có bật đèn, tia sáng rọi vào từ ngoài cửa sổ cũng có thể thấy rõ ràng, cả căn phòng đều được chạm trổ bằng gỗ, không có gì cả, rất rõ ràng, theo cách bài trí, nơi này là chỗ bọn đàn ông thường ngày gọi gái đến hưởng dụng.

Chỉ có điều, nói thật ra, cái giường này thật đúng là lớn, xem ra còn rất mềm. . . . . .

Lúc này, cửa phòng chợt bị mở ra, một cô gái mặc váy dài phong cách Bohemia đi vào, trong tay còn cầm một xấp y phục cho cô tắm rửa, nhìn Trình Du Nhiên rồi lộ ra nụ cười, đi tới trước một bức tường, đưa tay đẩy một cái.

Bây giờ Trình Du Nhiên mới phát hiện, đây không phải là tường, mà là một kiểu cửa, bên trong là một gian phòng tắm, khói mù ngập tràn, phòng tắm này hết sức đặc biệt, trung tâm có một thùng lớn làm bằng gỗ, nơi ống nước không ngừng chảy nước nóng xuống, cô gái hướng cô làm một thủ hiệu mời, sau đó nói một câu Trình Du Nhiên thế nào cũng nghe không hiểu rồi lui xuống.

Mặc dù nghe không hiểu, ngược lại Trình Du Nhiên cũng hiểu, ý của cô ta là bảo mình tắm rửa, đưa tay chạm vào nước trong thùng, nghĩ cũng không có nghĩ, liền cởi bỏ y phục trên người, chuẩn bị tắm, giày vò hai ngày qua làm cô cảm giác mình vừa mọc ra từ trong đất.

Ngồi ở trong thùng gỗ, tẩy rửa một thân bùn đất, trong đầu bắt đầu tính toán, nên làm thế nào mới có thể chạy khỏi nơi này, những người này mai phục Văn Long ở nửa đường, như vậy thì rất có thể là kẻ địch của Viêm Dạ Tước, nói không chừng Viêm Dạ Tước sẽ đến san bằng nơi này, đến lúc đó cô vừa hay có thể chạy đi. . . . . .

Đợi chút, cô không có chuyện gì làm hay sao mà nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy, chờ anh ta, nói không chừng cô đã sớm thành thức ăn của tên Tần Tử Duệ gì gì kia rồi, không được, cô phải tự mình nghĩ biện pháp mới được, có điều, như đã nói qua, bọn họ rốt cuộc có đụng chạm gì với Viêm Dạ Tước đây?

Tắm xong, Trình Du Nhiên mặc một bộ trang phục dã chiến sạch sẽ, tóc dài ướt nhẹp xõa trên lưng, đứng một lát trước cửa sổ, cảm thấy mình thật đúng là mệt mỏi, quay đầu lại nhìn tấm giường lớn, "Giường thư thái như vậy, ngu sao mà không ngủ!" Trong miệng cô tự lẩm bẩm một câu, dù sao cũng bị bắt tới đây rồi, vậy thì chỉ có thể sống ở đâu thì yên ở đấy, trước hay ngủ một lát rồi tính.

Cô ngáp một cái, đang muốn đi tới hướng giường, chỉ thấy cửa được mở ra, gã đàn ông bắt được cô đi vào.

Trình Du Nhiên không nhúc nhích nhìn người đàn ông này, trong ánh mắt không có quá nhiều sợ hãi, ngược lại thoạt nhìn rất trấn định, rất nhanh thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi tới hướng giường.

Cử động đó khiến Tần Tử Duệ nhếch miệng, mang theo vài phần gian tà, lại làm cho người ta không nhịn được tim đập dồn dập, đi tới trước mặt Trình Du Nhiên, mở miệng nói: "Tôi họ Tần, tên Tử Duệ."

Anh ta nói tiếng Trung rất hay, sau khi rửa mặt sạch sẽ xem thế nào cũng không giống thổ phỉ trong núi hoặc là hải tặc hoành hành trên biển.

Trình Du Nhiên xoay người, quan sát anh ta, khóe miệng giương nhẹ, hời hợt nói: "Trình Du Nhiên."

Đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, cô sợ cái gì, Trình Du Nhiên, người quả nhiên như tên.

Nụ cười khóe miệng Tần Tử Duệ càng thêm sâu, nhìn cử động của cô vốn là muốn lên giường: "Cô định ngủ."

"Sớm như vậy, ngủ cái quái gì." Trình Du Nhiên liếc anh ta một cái, dù hiện tại cô mệt mỏi như muốn gục xuống, cũng sẽ không thừa nhận mình muốn đi ngủ, mới sẽ không cho anh ta nói một câu: vậy thì ngủ chung cùng tôi nhé, hừ, coi Trình Du Nhiên cô dửng mỡ sao?

"Đi đường xa thế, không mệt mỏi à?" Tần Tử Duệ nhíu mày hỏi tiếp.

Người này thật rắc rối, Trình Du Nhiên tức giận trả lời: "Không mệt, tôi vô cùng có tinh thần, tôi còn có thể chạy Marathon."

"Vậy rất tốt!" Tần Tử Duệ một phát bắt được cổ tay cô, Trình Du Nhiên cả kinh trong lòng, "Tôi đã nói rồi, tôi không mệt, tôi ——"

"Cô đã có tinh thần như vậy, hãy cùng tôi tham gia bữa tiệc tối nay đi." Tần Tử Duệ lôi kéo cô đi ra bên ngoài, Trình Du Nhiên muốn tránh thoát, nhưng sức lực của người đàn ông này quá lớn, không thể làm gì khác hơn là bị anh ta kéo ra phía ngoài, ai ngờ, Tần Tử Duệ thuận tay nắm thắt lưng cô.

Người xung quanh nhìn bọn họ lôi kéo, còn tưởng rằng bọn họ đang liếc mắt đưa tình, không khỏi lộ ra nụ cười mập mờ.

"Nếu như cô không muốn làm phụ nữ của tôi, vậy thì là của bọn họ thôi." Tần Tử Duệ nhỏ giọng mà nói ra ở bên tai cô.

Lúc này, Tần Vi đi tới, "Hai người dù là liếc mắt đưa tình cũng nên trở về phòng chứ."

Trình Du Nhiên hung hăng trợn mắt nhìn Tần Vi, anh ta đi mà liếc mắt đưa tình, Tần Tử Duệ cười cười, nói: "Nơi này dường như còn có tình cảm hơn."

Tần Vi rất kinh ngạc, không quên nói: "Chớ tình cảm, nhị ca, Lục gia cũng trở về, còn dẫn theo một người trở lại, bảo chúng ta cùng đi đến đại sảnh, các anh em tụ họp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.