Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 25: Ranh giới sống chết (Trung)



Kim Vạn thấy Viêm Dạ Tước thì cả khuôn mặt trong nháy mắt tái nhợt, mu bàn tay trúng một viên đạn, vẫn còn chảy máu, đã không cách nào cầm súng, biện pháp duy nhất chính là chạy trốn, tuy nhiên cùng lúc đó, Đan Hùng mang người tới bắt được, đồng thời kẻ địch bên trong bị giết chết toàn bộ, động tác nhanh như tia chớp.

Giờ phút này, hai người bốn mắt nhìn nhau, cặp con ngươi đen như mực vẫn lạnh lùng vô tình như cũ, ngũ quan khắc sâu, anh tuấn, nổi bật bất phàm, hơn nữa, trên người anh phát ra uy nghiêm, có khí thế "quần lâm thiên hạ", trong nháy mắt này Trình Du Nhiên chưa từng rung động qua!

Lúc này, từ trong cửa nơi khúc quanh lóe ra ba bóng dáng, pằng pằng pằng ——

Anh nắm lấy eo Trình Du Nhiên, nhanh nhẹn lật người tránh né, tròng mắt đen đảo qua, trong nháy mắt, cánh tay dài duỗi ra, cặp mắt đen lạnh lùng nhất thời lóe ra hung ác nồng đậm.

Pằng pằng, hai phát chạm vào là nổ ngay, động tác nhanh đến mức khiến người nhìn không rõ ràng lắm, ba người cũng đã có hai người ngã xuống đất, thẳng mi tâm, lập tức bị mất mạng.

Trình Du Nhiên bị kỹ thuật bắn vừa nhanh vừa chuẩn của anh làm cho ngơ ngẩn, dù thế nào cô cũng không nghĩ ra, Viêm Dạ Tước lại xuất hiện tại nơi này, "Anh ——"

"Đi!" Viêm Dạ Tước nói một chữ cắt đứt lời của cô..., lôi kéo cô băng qua hành lang, phát hiện cửa sổ cũng đã bị phong kín, căn bản không có biện pháp đi ra ngoài.

"Từ bên này đi." Trình Du Nhiên hô một tiếng, lúc cô tiến vào, đã ngắm nhìn tình huống chạy trốn, cho nên, nhớ rất rõ ràng đường đi, cô nhanh chóng chạy ở trước mặt, mang theo bọn họ tiến vào đại sảnh, đưa tay đẩy cửa nội đạo.

Chợt, chung quanh vang lên mấy giây còi báo động, ngay sau đó, âm thanh tích tích tích vang lên.

Âm thanh này vang lên ở chính chỗ cánh cửa, rất rõ ràng, lúc Trình Du Nhiên đẩy cửa, chạm vào cơ quan.

"Lão đại, bên trong khóa cửa cần dùng bom cảm ứng." Đan Hùng liếc mắt nhìn, nói.

Trình Du Nhiên dĩ nhiên biết bom cảm ứng là đồ chơi gì, giương con mắt nhìn về phía Viêm Dạ Tước, mồ hôi trên trán chảy xuống, không ngờ lão hồ ly gian trá khóa cửa xong cư nhiên cài đặt bom cảm ứng.

"Đừng động!" Viêm Dạ Tước nhíu chặt lông mày, sắc mặt trầm xuống, Trình Du Nhiên chợt tiếp một câu: "Biết."

Lăn lộn ở chợ đen nhiều năm, trong lòng cô rất rõ ràng, chỉ cần cô vừa động, trong vòng ba giây bom sẽ nổ tung, hơn nữa, lão hồ ly kia tuyệt đối sẽ không đặt một quả bom, bom bên trong biệt thự đều liên tiếp, chỉ cần một quả phát nổ, sẽ tăng nhanh những quả bom hẹn giờ kia.

Như vậy, cả tòa nhà này sẽ bị hủy diệt, chớ nói chi là bên trong nhiều người như vậy, Trình Du Nhiên nhìn Viêm Dạ Tước cùng Đan Hùng một chút, dù thế nào cô cũng không nghĩ ra anh ta sẽ tự mình đến cứu mình.

Trầm mặc một giây, Trình Du Nhiên hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Chỉ cần đi thẳng theo nội đạo sẽ ra cảng, các người mau rời khỏi nơi này đi!"

Người xung quanh nghe xong lời này thì ngẩn ra, sắc mặt của Viêm Dạ Tước càng thêm âm trầm hơn vừa rồi.

Đan Hùng nhìn Trình Du Nhiên, không ngờ cô sẽ nói như vậy, "Lão đại, thời gian không nhiều lắm, đi nhanh đi."

Nghe vậy, vẻ mặt Viêm Dạ Tước trở nên lạnh lẽo âm u, trong mắt lóe ra ánh lạnh, "Đan Hùng, lập tức mang theo mọi người rời khỏi nơi này!"

Lão đại nói lời này là ý bảo anh muốn lưu lại?

Vẻ mặt Đan Hùng trở nên khẩn trương, anh ta không thể để cho lão đại có chuyện, dù nhân vật quan trọng ở lại cũng nên là anh ta ở lại.

"Lão đại, anh rời đi trước, nơi này giao cho em là được."

Trình Du Nhiên cũng ngớ ngẩn trong lòng, lo lắng nói: "Lão đại Viêm, hiện tại cũng không phải là ——"

"Câm miệng!" Viêm Dạ Tước gầm lên giận dữ, bỗng nhiên xoay người nhìn Đan Hùng: "Lập tức đi!"

Đây là mệnh lệnh, giữa lông mày mang theo phách khí vương giả!

Vẻ kinh ngạc trong nháy mắt thoáng qua trên mặt Đan Hùng, rất nhanh, khôi phục tỉnh táo trước đây, nắm chặt quả đấm, hướng thuộc hạ khoát tay áo: "Đi!"

Ngay sau đó, vội vã mang theo Kim Vạn rời đi theo hướng nội đạo.

"Mọi người, mau lên, nhanh lên một chút!"

Mấy giây ngắn ngủn, chung quanh nhất thời yên tĩnh lại, yên tĩnh khiến Trình Du Nhiên chỉ có thể nghe thấy âm thanh tim mình khẩn trương nhảy cùng tiếng hít thở, nhưng cô cố gắng bảo mình duy trì tỉnh táo, coi như mồ hôi trên trán nhỏ xuống, tay cũng bắt đầu run rẩy, cô hít sâu, nhìn Viêm Dạ Tước ở lại, thản nhiên nói: "Sao anh không đi?"

Giọng nói hết sức nhỏ, sợ động tác mình mỉm cười sẽ xúc động máy tăng nhanh.

"Đừng tưởng rằng anh ở lại thì tôi sẽ cảm ơn anh, tôi chỉ cảm thấy. . . . . ."

"Đừng nói nhiều!" Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói.

"Anh. . . . . ." Giọng điệu của anh rõ ràng rất bá đạo, lại làm cho Du Nhiên có loại cảm giác không giống, nhất thời cứng họng, không biết nên nói gì.

Cặp con ngươi màu đen lóe ra kiên cường không người nào có thể địch, cong người xuống, cánh tay bền chắc vòng qua eo Trình Du Nhiên, trầm giọng nói: "Muốn chết, cũng không phải tự em tính toán!"

"Anh muốn làm cái gì! ?" Trình Du Nhiên nhíu chặt mi tâm.

"Đừng động!" Viêm Dạ Tước chợt truyền đến một tiếng quát lạnh, sắc mặt biến thành nghiêm túc, "Nghe kỹ! Tôi đếm tới ba liền lập tức buông tay!"

"Cái gì?" Trình Du Nhiên mở to cặp mắt, chẳng lẽ anh ta không biết buông ra, bọn họ đều sẽ bị nổ thành vụn phấn à?

Buông tay, cái này bày tỏ bọn họ đều muốn xong đời ở chỗ này?

"Anh chính là ——"

"Không nên nói nhảm, một!"

Viêm Dạ Tước nói đếm tới ba cô liền thả tay? Có thể không? Nhìn vẻ mặt trấn định của anh, cô nên tin tưởng anh ư?

Trừ cái này cũng chưa có biện pháp khác, thôi! Bất cứ giá nào! Dù sao cuộc đời cũng giống như một ván bạc, không thua chính là thắng!

"Ba!" Âm thanh lạnh lẽo vang lên ——

Mặc kệ Trình Du Nhiên có phản ứng kịp không, một tay ôm chặt lấy cô vào trong ngực, màu đen nhất thời nhô lên, nhanh chóng chạy hướng cây cột phía trước ——

Trong lúc mới vừa chạy ra hai bước, âm tiếng phá hủy uy lực kinh người đột nhiên vang lên!

Chỉ thấy cánh cửa vừa dầy vừa nặng đã bị nổ bay, tất cả chung quanh trong nháy mắt bị nổ thành vụn phấn, mảnh vụn bắn ra bốn phía, hỗn hợp nở rộ cùng ngọn lửa, đánh thẳng vào bốn phía ——

Viêm Dạ Tước ôm chặt Trình Du Nhiên xông ra phía trước, mặt Trình Du Nhiên chôn ở bờ vai anh, mắt thấy ngọn lửa sẽ bốc thẳng phía bọn họ, khoảnh khắc muốn cháy đến lưng Viêm Dạ Tước thì anh nhảy mạnh một cái, tốc độ tựa như tia chóp trong nháy mắt khéo léo lật người, ôm chặt Trình Du Nhiên nhanh chóng nhào tới hướng mặt đất sau cây cột trước mặt, thân hình cao lớn bao bọc cô.

Cả đại sảnh trở thành một biển lửa, mảnh vụn mang theo ngọn lửa tung tóe bay đầy trời, như sao băng rơi xuống, mấy mảnh vụn rải rác đánh vào trên người Viêm Dạ Tước, anh thế nhưng lại giống như không có việc gì, bảo vệ Trình Du Nhiên dưới khuỷu tay mình.

Tia lửa đang thiêu đốt đầy trời, Trình Du Nhiên áp vào lồng ngực anh, không biết vì sao, cô không nghe được nhịp tim của đối phương, hình như chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập, mơ hồ cảm thấy tiếng hít thở phái nam trên đầu mình nặng nề. . . . . .

Trong phòng không chỉ có một quả bom, lúc này, tất cả bom hẹn giờ bởi vì vừa chợt nổ mà máy tăng tốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.