Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 87: Anh nhớ ra rồi!



Lần này, Viêm Dạ Tước liên thủ với Nicola, làm cho thế lực của Lục Tường tại Nga tan rã, đồng thời để Nicola tiêu trừ thế lực của Lev.

Từ đó mặc kệ là Hải Tặc hay trong hắc đạo, tên tuổi của Lục Tường sẽ biến mất vĩnh vi, hơn nữa không còn tồn tại.

Dây dưa sáu năm, vào giờ khắc này rốt cuộc có thể kết thúc, lại chứng minh hậu quả của việc động thổ trên đầu thái tuế, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Mà ở trong lòng Trình Du Nhiên cảm thấy Viêm Dạ Tước giống như là một cây đuốc, muốn chơi người của anh, rất có thể là chơi với lửa có ngày chết cháy.

Vào lúc này, ngọn lửa này cũng dần dần dịu xuống, đang dựa vào bả vai Trình Du Nhiên ngủ.

Bên ngoài bông tuyết đầy trời, gió lạnh gào thét, hai bên rừng bạch dương phát ra tiếng xào xạc.

Mà giờ khắc này, bên trong xe là một hình ảnh ấm áp, đầu Tiểu Nặc dựa vào chân mẹ thở to ngủ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo vết thương, thỉnh thoảng bởi vì đau mà nhíu mày lại, nhưng trước sau đều không tỉnh lại từ trong mộng, bởi vì cu cậu cũng chỉ là một đứa bé, mấy ngày qua khẳng định là mệt muốn chết rồi.

Bả vai bên trái cũng truyền tới tiếng hô hấp vững vàng, Trình Du Nhiên cẩn thận quay đầu qua, nhìn mặt anh ngủ say, không biết vì sao, giờ khắc này, cô cảm thấy khá an tâm, cũng thích cảm giác đó, cánh tay nhỏ bé của cô bất tri bất giác đụng nhẹ vào sóng mũi cao của anh, muốn vuốt lên mi tâm đang nhíu lại.

Chợt, cũng chỉ vừa đụng nhè nhẹ, Viêm Dạ Tước đã hơi mở mắt ra, Trình Du Nhiên sợ hết hồn, vội vàng thu tay lại, lại bị bàn tay Viêm Dạ Tước bắt được, nắm chặt ở lòng bàn tay ấm áp của mình, bao trùm bàn tay lạnh giá của cô, cũng dần dần chui vào trái tim.

"Đánh thức anh?" Trình Du Nhiên nhỏ giọng hỏi, thật ra thì, cô thật hi vọng anh có thể ngủ nhiều hơn chút nữa.

"Không có." Giọng Viêm Dạ Tước mang theo một chút khàn khàn, cho tới nay, anh đều sẽ cảnh giác vào bất cứ lúc nào, dù là ngủ thiếp đi, chỉ cần có người nhẹ nhàng đến gần, anh cũng sẽ tỉnh lại, không tồn tại bất luận kẻ nào ầm ỹ anh.

Anh rời khỏi bả vai cô, mắt khép hờ nhìn Trình Du Nhiên và cậu nhóc gối lên trên chân cô ngủ, khuông mặt lạnh lẽo dần dần hiện lên một chút dịu dàng, ở trước mặt cô, anh dường như đang dần dần trở lại thành mình năm đó.

Lúc này, xe đã đến quân khu Leningrad, Nicola mặc quân trang, mang theo thuộc hạ tiến lên đón.

Kỳ thật, chuyện lần này có lợi nhất đối với Nicola, để cho anh ta thuận thế tiêu trừ thế lực của Lev, chân chính trở thành trưởng quan cao nhất của quân khu Leningrad.

"Tước, người của cậu cũng sắp địch nổi quân đội của tôi rồi." Nicola rất rõ ràng về thuộc hạ của Viêm Dạ Tước, tiến lên vỗ vỗ bả vai Viêm Dạ Tước, cười nói: "Hôm nay dùng cơm ở chỗ tôi, chúng ta ăn mừng một bữa."

Viêm Dạ Tước nhìn Trình Du Nhiên khom người ôm Tiểu Nặc, đi tới, đưa tay ôm lấy đứa bé ngủ say, sau đó, hướng Nicola nói ừm, bày tỏ đồng ý đề nghị của người bạn thân này, sau đó Nicola nhìn đứa bé trong ngực anh, khoát tay áo, ý bảo quản gia lập tức sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn anh.

Đám Bôn Lang ở lại chấn chỉnh, Viêm Dạ Tước ôm Tiểu Nặc vẫn còn thở to ngủ rời đi, Trình Du Nhiên bước nhanh đuổi theo, nhìn vết máu sau lưng anh, trong lòng cũng bứt rứt.

Nicola nhìn một nhà ba người, nụ cười sâu hơn, anh ta cũng rất tò mò, một nhà ba người này ở chung một chỗ sẽ như thế nào.

Mà lúc này đây, Viêm Dạ Tước đi vào gian phòng quản gia thu xếp, đặt Tiểu Nặc lên giường.

Trình Du Nhiên lập tức kéo anh, ý bảo anh ngồi ở trên ghế sa lon, nói: "Anh muốn làm chuyện gì cũng được nhưng trước tiên phải khâu vết thương đã."

Viêm Dạ Tước nghe lời của cô cũng không có phản đối, ngồi ở trên ghế sa lon, đưa tay cởi bỏ áo, vết thương sau lưng lại nứt ra.

Trình Du Nhiên nhíu mày, cầm thuốc bôi cho anh, nói: "Viêm Dạ Tước, bắt đầu từ hôm nay, dù có chuyện gì, anh cũng phải chờ đến khi vết thương lành lại rồi nói, nếu anh tiếp tục như vậy nữa thì anh hãy tìm bác sỹ khác đi, tôi cũng vừa đúng có thể rời đi."

"Em cứ thế muốn rời đi?" Viêm Dạ Tước quên luôn lời nói trước đó của cô, nghe được cô nói muốn rời đi, sắc mặt trầm xuống, quay đầu sang nhìn Trình Du Nhiên hỏi.

Trình Du Nhiên chợt bị anh làm cho giật mình, nhưng vẫn đúng lý hợp tình nói: "Đúng vậy, tôi muốn…."

Nhìn một người không biết thương tiếc thân thể mình, cô ở chỗ này lo lắng suông, hoàn toàn cũng không phải là cá tính của cô, vậy thà rằng nhắm mắt làm ngơ.

Vậy mà, những lời này của cô khiến cho sắc mặt Viêm Dạ Tước càng thêm thâm trầm, bàn tay vòng chặt eo cô, để cho cô hoàn toàn gần sát mình, "Nếu như, không được tôi đồng ý, em mà rời đi, tôi sẽ làm cho em biết được hậu quả."

"Viêm Dạ Tước, thời điểm anh nói những lời này, cũng muốn như sáu năm trước, là anh không nói câu nào đã rời đi!" Dù sao chuyện sáu năm trước cũng đã lộ ra, cô cũng không cần thiết phải trốn tránh, dứt khoát nói thẳng, mặc kệ có phải là mất trí nhớ hay không, nhưng đêm đó, anh rõ ràng nói tôi sẽ phụ trách sau lặng lẽ không tiếng động rời đi.

Sắc mặt Viêm Dạ Tước càng ngày càng tối, lửa giận vừa rồi dần dần dập tắt vì những lời cô nói, ôm cô vào trong ngực.

"Chuyện năm đó, tôi sẽ phụ trách." Giọng điệu của anh dịu dàng hơn, lời này rất ngắn, nhưng lại rất kiên định, hơn nữa, không chỉ là phụ trách.

"Anh...anh nhớ ra?" Sắc mặt Trình Du Nhiên cứng đờ, vừa nãy chính mình không chịu thua nên đã nói ra những lời như thế, lại không ngờ Viêm Dạ Tước trả lời như vậy, cô nhìn anh, anh không có nói chuyện, cũng là thừa nhận, anh nhớ ra, nhớ ra việc mình đã từng làm, nhớ lúc anh nhìn thấy hình cô trong ví thì anh đã biết cô là cô nàng năm đó, lúc đó anh kinh ngạc, lại hôn mê.

Đêm hôm đó, khi hỗn hợp thuốc tê truyền vào trong cơ thể anh, sẽ chuyển đổi dược tính, anh không khống chế được mình, ở dưới tình huống như thế muốn cô, nhưng trong lòng cũng rất rõ ràng, cái anh muốn chính là cô, bóng dáng đã khắc sâu trong trí nhớ của anh, cho nên, lúc đó anh cho cam kết lớn nhất.

Anh sẽ phụ trách, anh không chỉ chịu trách nhiệm, còn sẽ yêu, khi anh gần như sụp đổ, cô lại cứu anh lần nữa, để cho anh có hơi sức muốn sống.

Nhưng cuối cùng khi anh tỉnh lại, lại đang ở nhà họ Viêm, quên chuyện từng phát sinh.

Quá khứ sáu năm qua, anh cũng không biết mình thiếu một phần trí nhớ, nhưng dần dần chung sống với anh, tình cảm cũng thăng hoa, anh biết rõ, anh muốn cô gái này.

"Sáu năm trước, thật xin lỗi." Viêm Dạ Tước nhốt chặt cô vào trong ngực, nhỏ giọng nói.

Viêm Dạ Tước anh dám nói ra lời xin lỗi, anh nói thật xin lỗi vì chuyện năm đó đã làm với mình, trong lòng cô chợt dâng lên chua xót, giống như là phát tiết toàn bộ chuyện sáu năm trước ra ngoài, trong nháy mắt nước mắt nhỏ xuống từ khóe mắt, sáu năm qua, kỳ thực chuyện này có ám ảnh rất lớn đối với cô, cho dù anh không phụ trách, cô cũng không thèm để ý, nhưng cô muốn nghe câu xin lỗi này nhất.

Cô cười rơi lệ, hình như chuyện đè nén trong lòng rốt cuộc được giải thoát, đây là lần đầu tiên Viêm Dạ Tước nhìn thấy cô khóc, giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay anh, anh biết, những lời này tới trễ sáu năm, nhưng anh sẽ bù lại sáu năm đó.

Anh tự tay lau nước mắt của cô, Trình Du Nhiên không ngừng đấm vào ngực anh, một giây kế tiếp, hai cánh tay anh vừa thu lại, ôm chặt lấy cô vào trong ngực.

"Du Nhiên, bắt đầu từ bây giờ, em chỉ có thể yêu anh." Giọng Viêm Dạ Tước chân thành mà khàn khàn, đôi con ngươi màu đen như mực nhìn cô, lời anh nói giống như là mệnh lệnh, trừ anh ra, trong đầu của cô, không thể có ý khác!

"Tại sao anh bá đạo thế hả!" Trình Du Nhiên áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, có chút không phục, hỏi.

"Bởi vì, em là của anh." Anh gần như muốn toàn thế giới biết cô gái trong ngực chỉ thuộc về anh, quá khứ vắng bóng anh, không có cách nào xoay chuyển, nhưng hiện tại, tương lai, đều là báu vật trong lòng bàn tay Viêm Dạ Tước.

Trình Du Nhiên chợt ngẩn ra trong lòng, giương tròng mắt nhìn người không còn lạnh băng nữa, ngay cả trong tròng mắt đều hiện lên một tia dịu dàng, anh tự tay vuốt nhẹ tóc cô, nhẹ nhàng hôn lên trên làn môi của cô.

Nụ hôn này, bao hàm dịu dàng thiếu hụt sáu năm qua. . . . . .

Mà Tiểu Nặc nằm trên giường đã sớm tỉnh lại, nhìn hai người thân mật bên kia, cu cậu tự tay che cặp mắt, thở dài trong lòng, cu cậu biết, mẹ không trốn thoát khỏi lão đại bá đạo, mà lão đại lại sâu vùi lấp trong tình yêu, haizz, Tiểu Nặc rất khó tưởng tượng, sau này hai người sẽ chung sống thế nào.

Nhưng mặc kệ thế nào, cu cậu đã lấy được đáp án mình muốn, lão đại Viêm quả nhiên là ba mình!

Tiểu Nặc thở dài một cái nữa, tiếp tục ngủ thôi, bởi vì, hình ảnh trước mắt, trẻ em không nên nhìn chứ sao. . . . . .

Gần tối, Nicola chuẩn bị tiệc rượu ti hành xong, Viêm Dạ Tước nói muốn trở về Newyork, anh ta chuẩn bị đường bay quân dụng của quân khu để máy bay chuyên dụng của bọn họ rời đi.

"Vốn còn muốn giữ các người ở chỗ này chơi thêm mấy ngày, xem ra chỉ có thể đợi lần sau rồi." Nicola cười nói.

"Cháu cũng nghĩ vậy, nhưng hết cách rồi, mẹ cháu sợ lạnh." Tiểu Nặc nhún vai bất đắc dĩ, lần này cu cậu bị bắt tới, trừ căn nhà phế phẩm ra, cũng chưa thăm kỹ nước Nga, nghe nói, linh kiện trinh sát ở nơi này rất lợi hại, cu cậu rất muốn nghiên cứu thử.

Nicola nhìn cậu nhóc đáng yêu thì cười càng rạng rỡ, nhìn Viêm Dạ Tước nói: "Xem ra con trai cậu thật đúng là không giống cậu, khá giống Trình tiểu thư hơn."

"Con tỗi dĩ nhiên giống tôi rồi." Trình Du Nhiên ném ra một câu, thân thể lại bắt đầu phát run, không biết làm sao, sau khi cứu Tiểu Nặc ra, cô cũng khôi phục bản tính sợ lạnh.

Viêm Dạ Tước liếc nhìn cô, trầm giọng nói: "Em mang Tiểu Nặc đi vào trước."

"Tướng quân Nicola, hẹn gặp lại." Khóe miệng Trình Du Nhiên giương nhẹ, không biết vì sao, nghe Viêm Dạ Tước nói những lời này, trong lòng thật vui vẻ, bởi vì cô biết, anh lo lắng cô ở chỗ này sẽ lạnh, vì vậy, nói xong, liền mang theo Tiểu Nặc đi vào cabin.

Viêm Dạ Tước và Nicola bàn lại mấy câu sau, Viêm Dạ Tước cũng mang theo thuộc hạ tiến vào cabin, quân nhân đứng ở hai hàng bên ngoài cung kính cúi chào anh, Nicola mặc quân trang chắp tay sau lưng đứng ở trong đó, mang theo mỉm cười, nhưng không mất uy nghiêm quân nhân.

Rất nhanh, máy bay tư nhân của Viêm Dạ Tước cất cánh trên đường bay quân dụng, bay hướng bầu trời Newyork. .

Giờ phút này trong buồng máy bay, Trình Du Nhiên mệt ngủ ở một bên, Viêm Dạ Tước khẽ vuốt gương mặt ngủ say của cô, cũng chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần một lát.

Lúc này, Tiểu Nặc ngồi đối diện anh, giương con mắt, giọng nói non nớt vang lên: "Lão đại Viêm, cháu muốn nói một chuyện với chú."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.