Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 89: Bôn ba vì bằng tốt nghiệp



Không giống với Viêm Dạ Tước ở trong tòa thành cổ, chỗ ở của Viêm Lệnh Thiên là dãy núi vây quanh rừng cây, tầng tầng lớp lớp rừng thấp thoáng ở giữa, một khu nhà to cổ kính dựng sừng sững ở trong đó. Ngoài cửa, trên sân rộng lớn, khắp nơi tô điểm đủ các loại hoa tươi, xinh đẹp lại không lộng lẫy, bên trong cửa sắt có đình cạnh cây phong, trong hồ nước trong vắt thỉnh thoảng truyền đến tiếng cá chép nhảy nước, chẳng những không phá hư không gian yên tĩnh, ngược lại khiến khắp căn nhà càng thêm thanh tịnh và đẹp hơn rất nhiều.

Cho dù ai cũng sẽ không nghĩ đến, chủ nhân của nơi này lại là Viêm Lệnh Thiên đã từng sáng lập ra Viêm bang thần thoại, đôi tay hắc đạo kiêu hùng* dính đầy máu tanh.

*Kiêu hùng: nhân vật trí dũng kiệt xuất.

Tất nhiên, nơi này bố trí cũng không đơn giản như bề ngoài của nó, khắp rừng cây, đều dưới sự theo dõi của vệ tinh ở trên trời, bất kỳ kẻ nào muốn làm hại Viêm Lệnh Thiên thì đều sẽ bị đánh giết khi bước vào nơi này.

Cửa xe mở ra, thân hình cao lớn của Viêm Dạ Tước đi ra, sắc mặt thâm trầm, mặc dù nơi này tĩnh mịch, nhưng cho tới nay anh đều không thích nơi này.

Cũng không đi vào biệt thự, ở dưới sự hướng dẫn trực tiếp của quản gia bên người Viêm Lệnh Thiên đi tới vườn hoa.

Dưới tàng cây, Viêm Lệnh Thiên nhàn nhã thưởng thức trà thơm, từng đợt màu xám tỏa ra từ trong tách trà, trên bàn đá bên cạnh bày một bộ cờ vây đã tàn cuộc, trừ cái đó ra, không có thứ khác.

"Lão gia, Tước thiếu gia tới." Bởi vì con trai Viêm Lệnh Thiên cũng không chỉ có mỗi Viêm Dạ Tước, cho nên, quản gia Viêm Trung sẽ thêm tên họ ở trước từ thiếu gia, có điều, kỳ thực ông ta vẫn nên gọi anh là Thiếu chủ, bởi vì anh là thiếu gia có khả năng thừa kế nhà họ Viêm nhất, trước mắt cũng là người thay mặt nhà họ Viêm đi đối ngoại.

Viêm Lệnh Thiên nghe thấy Viêm Trung nói, hơi giương con mắt, ý bảo con trai mình ngồi xuống đối diện.

Mà Viêm Dạ Tước lại không có ý định ngồi xuống, vẻ mặt cay nghiệt đối mặt với ba minhg, không nhìn ra bất kỳ biểu tình gì, nhàn nhạt mở miệng: "Chuyện gì?"

"Con giết Lục Tường? Có phải nên nói rõ cho ba hay không?" Giọng Viêm Lệnh Thiên trầm thấp, nhìn con trai mình.

"Cũng chỉ vỏn vẹn là hải tặc." Viêm Dạ Tước nhàn nhạt nói, ra sức che giấu ý nghĩ trong lòng, dù sao, hiện tại anh đang đối mặt với Viêm Lệnh Thiên.

Viêm Lệnh Thiên cười một tiếng, bưng tách trà trên bàn lên khẽ nhấm một ngụm, nhiệt độ vừa hay có thể uống, thong thả ung dung mở miệng: "Con giết ông ta sẽ tạo thành hậu quả gì, con biết không?"

Hiện tại Viêm Dạ Tước hoàn toàn giống như biến thành người khác, làm việc hoàn toàn không suy nghĩ đến hậu quả, lần này càng kỳ lạ hơn, một mình khiêu khích cả Hắc bang Nga không nói, còn trực tiếp giết chết Lục Tường, nếu như có thể giết chết, sáu năm trước ông ta cũng đã làm rồi, cần gì phải để cho con trai ông ta làm?

"Không biết ba là nói đến hậu quả gì? Chẳng lẽ muốn để cho tôi tiếp tục không có trí nhớ giống như năm đó?" Viêm Lệnh Thiên trị liệu cho anh trong một tháng, chẳng những phong tỏa ký ức về mẹ anh bị giết, biết rõ Lục Tường giết mẹ anh, còn để cho Lục Tường điên cuồng ngang ngược sáu năm qua, Viêm Dạ Tước lạnh lùng hừ khẽ, điều đó chứng tỏ Viêm Lệnh Thiên hoàn toàn không quan tâm mẹ anh.

"Con, nhớ ra rồi?" Viêm Lệnh Thiên bỗng ngồi dậy, trong hai mắt tỏa ra ánh sáng làm cho người ta sợ hãi, nhưng tia sáng này tới nhanh đi cũng nhanh, bình tĩnh như trước, khôi phục trí nhớ, tính tình cũng sẽ biến hóa theo, như vậy đối với Viêm bang mà nói, cũng không phải là chuyện tốt.

Đôi tay Viêm Dạ Tước cắm ở túi quần, lạnh lùng nói: "Ba, chính ba đã làm."

Viêm Lệnh Thiên thở dài một cái, nói: "Ba làm như vậy đều muốn tốt cho con."

"Là vì nhà họ Viêm là được rồi!" Sắc mặt Viêm Dạ Tước âm trầm, lạnh lùng mở miệng.

"Vậy còn con? Vì người phụ nữ kia? Còn có đứa bé không liên hệ gì với con?" Viêm Lệnh Thiên ngước mắt, nhìn lom lom con trai mình.

"Ba, ba nên rất rõ ràng, không có ai có thể thách thức tính tình của tôi, chuyện chỉ đơn giản như vậy." Viêm Dạ Tước không nói là bởi vì Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc, cũng không muốn ở nơi này nắn chỉnh lại tình huống hay đem chuyện Tiểu Nặc là con mình nói ra, bởi vì, anh sẽ dùng hết tất cả để bảo vệ bọn họ.

Viêm Lệnh Thiên hình như nhìn thấu tâm tư của Viêm Dạ Tước, nói giọng cảnh cáo: "Con tốt nhất đừng đến gần người phụ nữ kia nữa."

"Ba cũng tốt nhất đừng có dùng cô ấy tới uy hiếp tôi!" Viêm Dạ Tước đề cao giọng nói, lạnh lùng nhìn người ba vĩnh vi đều đưa ra mệnh lệnh, đây chính là ông ta uy hiếp, nếu ông ta làm ra chuyện gì đối với mẹ con bọn họ, cũng đừng trách anh sẽ làm ra cái gì!

"Đừng ép tôi làm chuyện khiến ba hối hận." Viêm Dạ Tước lạnh lùng ném một câu nói, xoay người rời đi.

Viêm Lệnh Thiên thu hồi ánh mắt trên bàn đá tàn cuộc, Viêm Dạ Tước mất khống chế, xem ra nhà họ Viêm lại hỗn loạn rồi.

Cuộc sống như chơi cờ, nhưng lại không rõ ràng giống con cờ đen trắng, Lục Tường có thể phách lối nhiều năm qua, thay vì nói ông ta có sinh mệnh ngoan cường, chẳng bằng nói do tay Viêm Lệnh Thiên bồi dưỡng lên.

Thế lực nhà họ Viêm như mặt trời ban trưa, nội bộ tồn tại tai họa nhầm cực lớn, vì giữ vững thế lực nhà họ Viêm, ông tiêu tốn thời gian tương đối dài nuôi dưỡng một kẻ địch bên ngoài như Lục Tường, thậm chí sáu năm trước lúc mẹ Viêm Dạ Tước bị giết, ông đều có thể không quan tâm không hỏi han, chỉ cần nội bộ ổn định, ông đều có thể hy sinh bất luận kẻ nào.

Đây chính là chỗ khác nhau căn bản nhất giữa cha con bọn họ, như nhau là đều vì nhà họ Viêm có thể tiếp tục hưng thịnh, Viêm Dạ Tước cũng muốn kết thúc nên lựa chọn phương thức tàn nhẫn đó, nhiều năm qua, anh cũng đã sớm nhìn thấu tác dụng của Lục Tường, đây cũng là nguyên nhân tại sao anh không chút do dự giết chết ông ta, không có kẻ địch bên ngoài, mấy chú bác anh em nhà họ Viêm mới có thể nhảy ra, khi đó, cũng chính là lúc anh chỉnh đốn nhà họ Viêm lần nữa.

Gió nổi lên! Nhìn lá úa vàng lay động theo gió rơi xuống, Viêm Dạ Tước giẫm lên lá trên đất, rời khỏi biệt thự của Viêm Lệnh Thiên, sau khi khôi phục trí nhớ, anh càng không thích tiến vào nơi này, bởi vì, nơi này từng là chỗ mẹ anh ở.

Bây giờ, anh chỉ nghĩ đến Trình Du Nhiên vẫn còn ngủ ở trên giường.

Lúc này, Bôn Lang nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt có chút kinh ngạc, thật không thể tin được lời mình nghe được, "Lão đại, cái đó. . . . . ."

"Có gì cứ nói thẳng." Giọng Viêm Dạ Tước vang lên lạnh lẽo.

"Cái đó, lão đại, vừa rồi là chị dâu điện thoại tới, chị ấy nói muốn rời Newyork trở về Hongkong, nói cái gì mà phải đi về thi tốt nghiệp, hiện tại đã mang theo Tiểu Nặc chuẩn bị lên máy bay rồi." Bôn Lang khẩn trương trong lòng, không biết lão đại nghe xong tin tức này có tức giận hay không.

Nào có thể đoán được, lão đại thế nhưng bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, không nói gì, dĩ nhiên, anh cũng rất rõ ràng, Trình Du Nhiên rời đi không chỉ bởi vì thi tốt nghiệp, chỉ là, lần này coi như cô biết cái gì gọi là thông báo trước.

Từng có kinh nghiệm lần trước Trình Du Nhiên dĩ nhiên biết trước khi đi phải thông báo một tiếng, nếu không lần sau bị anh vừa vặn bắt được, mình sẽ chết rất thê thảm.

Mà lần này rời đi, cô cũng biết Viêm Lệnh Thiên ở Newyork, nếu là như thế, ông ta mà biết, sợ rằng tuổi thơ đẹp đẽ của Tiểu Nặc cũng không còn, cho nên, trước cứ tránh thì tốt hơn, cho dù kéo thân thể đau nhức khắp người.

Giờ phút này, bầu trời màu xanh dương bị một đường bay thật dài chia ra làm hai, tựa như bị lực lượng nào đó bổ xẻ, theo tiếng nổ thật to, máy bay đường dài chở hành khách bay từ nước Mỹ đến Hương Cảng chậm rãi hạ xuống sân bay quốc tế ở Hongkong.

Chỗ xuất cảnh, Trình Du Nhiên kéo Tiểu Nặc đi ra, thân thể đau nhức khiến cô nhíu mày, cảm giác thật mệt mỏi.

Tiểu Nặc mặc quần áo thể thao, khoác ba lô nhỏ của cu cậu, ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ, nhướng cặp lông mày, mặt cười tà nói: "Mẹ, mẹ nói xem chúng ta chạy trốn thế này, lão đại Viêm có tức giận hay không?" "Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, cái này không gọi là chạy trốn, mẹ là đi thi, không phải con vẫn muốn nhìn bằng tốt nghiệp của mẹ ư?" Để chứng minh cô nói là thật, Trình Du Nhiên còn đọc nhấn mạnh ba chữ bằng tốt nghiệp, cúi đầu nhìn con trai, sờ sờ đầu cu cậu.

Mắt Tiểu Nặc trợn trắng, mẹ nói láo thật sự thật không có chuẩn mực rồi, nhưng thôi, vừa lúc cu cậu cũng muốn trở về, như vậy có thể chung sống cùng mẹ lâu hơn, đoạn thời gian trước, lão đại Viêm vẫn bá chiếm mẹ, trong lòng cu cậu vẫn rất không thoải mái.

"Con rất muốn nhìn xem, đó là bởi vì mẹ, con càng hoài nghi lần này mẹ vẫn không thể thuận lợi tốt nghiệp." Tiểu Nặc thở dài một cái, người ta học y năm năm tốt nghiệp, mẹ nhà cu cậu, sáu năm rưỡi rồi, cu cậu đã sắp lên tiểu học mà còn chưa tốt nghiệp, cu cậu thật hoài nghi, mẹ có thể sẽ phải cùng cầm bằng tốt nghiệp cùng lúc với cu cậu hay không.

"Trình Nặc, lần này mẹ cầm bằng tốt nghiệp cho con xem!" Trình Du Nhiên vẫn tiếp tục tranh luận về chuyện bằng tốt nghiệp, ai nói cô không lấy được.

Mới vừa nói xong lời này, một chiếc xe riêng chợt lái tới chỗ hai mẹ con, nhất thời dừng lại trước mặt bọn họ, chỉ thấy cửa sổ xe được hạ xuống, dưới mắt kính là khuôn mặt anh tuấn, nhạo báng nói: "Hi, Du Nhiên thân yêu, tôi chưa tới trễ nhỉ."

Trình Du Nhiên thấy Ngải Sâm xuất hiện, không nói gì, mà quay đầu nhìn về phía con trai, lạnh nhạt nói: "Tiểu Nặc, lại là con?"

Lúc này, thân thể cao lớn của Ngải Sâm từ trong xe ra ngoài, sờ chút tóc rơi, bày ra bộ dáng thân sĩ, mở cửa xe, nói: "Tôi nói này Du Nhiên, sẽ không tuyệt tình thế chứ, dầu gì chúng ta cũng làm bạn thân nhiều năm, lần này tôi đặc biệt tới đón em đó."

Tiểu Nặc vừa thấy Ngải Sâm thì nụ cười càng thêm rực rỡ, nháy mắt hướng anh ta, sân bay cách nhà khá xa, có Ngải Sâm làm tài xế, đây không phải là rất tốt ư?

Hơn nữa, bao lâu không thấy Ngải Sâm, còn có tâm sự với anh ta những chuyện khổng lồ đã xảy ra gần đây, nói thế nào thì cu cậu và Ngải Sâm cũng là anh em với nhau.

Trình Du Nhiên liếc con trai và Ngải Sâm một cái, biết bọn họ là anh em tốt, bạn tốt, nhiều năm qua cũng thật làm phiền Ngải Sâm tới chăm sóc Tiểu Nặc.

Nhưng dù sao có xe đưa đón, ngu sao mà không ngồi, vì vậy, lúc Ngải Sâm mời mọc, cô kéo con trai tiến vào trong xe.

Ngải Sâm nhanh chóng tiến vào chỗ ngồi tài xế, một tay vắt ở cửa sổ xe, một tay đỡ tay lái, lái xe lên cầu vượt, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai mẹ con ngồi ở phía sau, nhíu mày nói: "Du Nhiên, chuyến này em đi Newyork thật đúng là đủ dài, có phải xảy ra chuyện tốt gì rồi không nên không nỡ trở lại? Hơn nữa, ngay cả tin nhắn cũng không gửi, cho em đến bên kia, tàn nhẫn để người đàn ông ngây thơ này ở lại."

Vừa nghe anh ta nói người đàn ông ngây thơ, Trình Du Nhiên lập tức cảm thấy buồn nôn, tặng anh ta một cái xem thường, nếu tiểu tử này ngây thơ, chỉ sợ trên đời cũng không có người đàn ông ngây thơ, không biết vì sao cô lại nghĩ đến Viêm Dạ Tước, nghĩ đến tối hôm qua, mặt cô mơ hồ dâng lên một tia đỏ ửng.

Thấy vừa mới rời đi, trong đầu mẹ đã toàn là lão đại, Tiểu Nặc nhìn vẻ mặt mẹ, thở dài một cái, hướng Ngải Sâm nói: "Ngải Sâm, mẹ là hoa đã có chủ rồi, cháu lực bất tòng tâm không giúp được chú."

Giọng điệu này, dáng vẻ này là của một đứa bé, chỉ là, Tiểu Nặc luôn luôn như vậy ở trước mặt Ngải Sâm.

Ngải Sâm cũng quen rồi, nhưng nghe lời Tiểu Nặc nói, kinh ngạc quay đầu, nhìn Trình Du Nhiên: "Du Nhiên, Tiểu Nặc nói là sự thật?"

Kể từ khi bọn họ quen biết, Ngải Sâm không chỉ một lần biểu đạt tình yêu của mình với cô, nhưng từ đầu đến cuối đều không được đáp lại, hiện tại đột nhiên nghe Tiểu Nặc nói như vậy, trong lòng không thể khiếp sợ và kinh ngạc sao?

"Đại ca, anh đang lái xe đấy, nhìn đường đi!" Trình Du Nhiên thấy anh ta quay đầu lại, bất đắc dĩ nói.

Lúc này Ngải Sâm mới quay đầu lại, nhìn đường phía trước, nhưng vẫn không buông tha nghi vấn, hỏi: "Chủ đó là ai? Làm sao có thể. . . . . ."

"Cái gì làm sao có thể? Anh cứ làm như không ai thèm lấy tôi vậy?" Trình Du Nhiên tức giận trừng mắt nhìn anh ta, nói.

"Ngải Sâm, cháu nói cho chú, chủ đó là, chính là ba cháu." Tiểu Nặc kích động mở miệng, vào lúc này giống như là một đứa bé, hơn nữa, cũng không mở miệng ngậm miệng là lão đại Viêm, mà là nói ra chữ ba.

"Ba cháu? Tìm được người năm đó rồi?" Điều này làm cho Ngải Sâm càng thêm tò mò cùng kinh ngạc.

Trình Du Nhiên không nói gì, nhưng nụ cười trên mặt đã trả lời anh ta, anh ta chỉ thở dài, nói: "Tôi thật đáng thương, tại sao lại không có ai muốn một thanh niên kiệt xuất giống như tôi chứ?"

Trình Du Nhiên liếc anh ta một cái, không vui nói: "Thanh niên kiệt xuất, lo lái xe đi."

Ngải Sâm thở dài cái nữa, không thể làm gì khác hơn là lái xe, nhưng trong lòng anh ta rất hiếu kỳ, người đàn ông năm đó xuất hiện? Nếu vậy anh sẽ mắng hắn một trận, nhiều năm qua cũng không tới chăm sóc mẹ con Trình Du Nhiên, hiện tại xuất hiện là sao?

Nhưng những lời này, chỉ sợ anh ta không thực hiện được, bởi vì, khi anh ta nhìn thấy đối phương, khẳng định không nói ra lời.

Vậy mà lúc Ngải Sâm lái xe tiến vào khu chung cư, chợt phát hiện không khí hơi quỷ dị, trước mặt dừng bốn chiếc xe màu đen lạnh lẽo âm u, vừa đúng chặn lối để anh ta đi vào dưới lầu nhà Trình Du Nhiên, anh ta đành phải ngừng lại.

"Sao vậy?" Trình Du Nhiên thấy anh ta dừng xe, giương mắt nhìn xem, liền cau mày lại.

Lúc này, là xe nhà ai không có đạo đức dừng phải thế này, phong kín đường để cô về nhà, xem ra chỉ có thể đi bộ về.

"Ngải Sâm, cám ơn anh nhé." Trình Du Nhiên nói một câu, liền kéo con trai từ trong xe ra ngoài, sau đó Ngải Sâm lấy hành lý ra khỏi xe.

Vào lúc Trình Du Nhiên đang muốn xuống xe, người trong chiếc xe ở giữa cũng đi ra, hình dáng khắc sâu, đường cong gương mặt càng thêm anh tuấn dưới ánh mặt trời, càng rõ ràng đến mức Trình Du Nhiên liếc đã biết người này là ai!

Trình Du Nhiên nhất thời dừng bước, Ngải Sâm nhìn người đàn ông ở trước mắt, hơi thở lạnh lẽo khiến anh ta không rét mà run, người này là ai?

Tiểu Nặc cũng tại chỗ bất động, ngẩng đầu lên, ậm ừ một tiếng, nói: "Mẹ, chúng ta chạy trốn lại bị đuổi kịp rồi."

Trình Du Nhiên cũng ngẩn ra trong lòng, đợi chút, tại sao cô chột dạ, cũng không phải là chạy trốn, tuyệt đối không phải, cô trở lại là có nguyên nhân, hơn nữa còn gọi điện thoại cho anh, nghĩ vậy, cô thẳng lưng, nở nụ cười với người đàn ông cao lớn trước mặt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.