Mê Hành Ký

Chương 1: Lời dẫn



Sương mỏng mịt mùng, bình minh mới hé.

Hắn cầm trong tay một cái kéo màu đen, quỳ một chân bên ruộng hoa cạnh đình nhỏ lợp cỏ mao. Tỉ mỉ tỉa tót một gốc anh đào thấp.

Một trận gió bỗng lùa tới, sương sớm rơi vào khe cổ áo, tựa như một con rắn lạnh lẽo trườn vào trong hang, lướt trên làn da lưng ấm nóng của hắn. Mấy cánh hoa cúc khẽ lay động, lướt qua mũi hắn, lưu lại một mùi hương thoang thoảng.

Trong một thoáng ấy, hắn cảm thấy được sự biến hóa giữa hai mùa.

Gió cuối thu đã mang theo một chút hơi lạnh buôn buốt. Mùi quế trong vườn vẫn nồng đượm nhưng những cành du tím thì đã tàn úa. Tán cây bạch quả trên đầu xào xạc, lá cây rụng xuống như mưa, có một chiếc vừa khéo rơi trên vai hắn.

Lá cây bạch quả có một thứ mùi hơi đắng, hắn đưa tay khẽ lần theo những đường gân tí xíu trên mặt lá, ngón tay hơi run rẩy, tựa như một con chuồn chuồn đứt cánh.

Nếu như mẫu thân hắn còn sống, cứ vào thời gian này hằng năm, người sẽ gom những chiếc lá này lại, nhồi thành một chiếc gối, gối lên đó ngủ rất yên giấc.

Hắn đưa mắt nhìn sân viện trống vắng, một nỗi phiền muộn dâng lên trong lòng.

Sau khi thu dọn ổn thỏa, hắn vun những cành cây, bụi cỏ vừa xén lại, hốt vào trong một cái sọt trúc, vừa định tưới cây thì chợt nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân quái dị vọng tới. Đương nhiên hắn biết ai đang đến, trong mấy chục huynh đệ con chú con bác, cũng chỉ có một mình lão tam mới có tiếng bước chân kiểu này.

“Lão đại muốn gặp đệ”, Đường Uyên nói.

“Ở đâu?”, hắn hỏi.

“Vạn Tượng Canh Tân đường.”

Sau khi phụ thân qua đời, chiếu theo lệ cũ, đương nhiên hắn phải kế thừa chức vị đường chủ Hình đường.

Nhưng mà lần “theo lệ cũ” này, hắn cũng chấp hành rất miễn cưỡng. Bởi vì sự phản đối quyết liệt của Đường Lan, hội đồng trưởng lão cũng trù trừ lâu không quyết. Cho tới khi cuối cùng hắn tránh không thoát phải nhận chức cũng đã quá nửa năm.

Vị đường huynh[1] này hơn hắn tới hai chục tuổi. Lúc mà đại đa số anh em cùng lứa hãy còn đang nũng nịu trong lòng cha mẹ, Đường Lan đã bắt đầu nối nghiệp tổ tông, tham gia vào tất cả những quyết sách quan trọng của gia tộc, hoạch định các kế hoạch chấn hưng Đường môn.

[1] Anh em con chú con bác.

Người sớm phải gánh vác trách nhiệm, đương nhiên cũng phải sớm trưởng thành. Huống chi truyền tới lúc Đường Lan làm chưởng môn, trong Đường gia bảo những đình viện, lầu tháp nguy nga uy vũ của ngày xưa vẫn sừng sững đứng đó, còn tất thảy những nơi khác đã sớm tan hoang tàn tạ. Cuộc sống của hắn cũng vì thế mà có thể coi như lúc nào cũng ngụp lặn trong gian khó. Trong hai chục năm vừa rồi, Đường môn phải chịu mấy lần sóng gió, tưởng như chết đi sống lại, nguy cơ lần nào lần nấy đều hung hiểm, như tai họa sắp nhấn chìm Đường gia tới nơi. Võ công của Đường Lan cũng bình thường nhưng có vẻ ngoài lạnh nhạt, giọng nói trầm thấp, nét mặt cứng cỏi như được tạc ra, lại có tài nói năng biện giải, tranh luận giống như tổ phụ hắn vậy. Cho dù Thái Sơn có sụp trước mặt, hắn cũng có thể uốn ba tấc lưỡi, khích lệ những dũng sĩ cuối cùng hiến mình cho gia tộc. Cho nên kết quả của mỗi lần tai kiếp đều là Đường môn len qua khe cửa hẹp mà thắng lợi.

Những viên gạch vuông cổ xưa toát ra một luồng khí lạnh. Đường Tiềm bước thẳng vào chính đường, đoán chắc trên hàng thái sư ký phía trước hắn là bảy vị trưởng lão thân phận tôn quý, giọng nói già nua trong truyền thuyết. Nhưng hắn chỉ nghe thấy giọng của một mình Đường Lan từ trước mặt truyền tới.

“Ngồi đi.”

Hắn kéo một chiếc ghế, ngồi xuống.

Có người bưng lên cho hắn một tách trà.

“Ta vừa xem xong tất cả Giang hồ khoái báo và các loại Binh khí bảng ba năm gần đây”, Đường Lan cất tiếng, “Đoán xem, bây giờ trên giang hồ Đường gia có biểu hiện thế nào?”.

“Trung bình?”

“Trên Khoái báo có tổng cộng ba mươi sáu lần nhắc tới Đường môn, quá nửa là tai tiếng. Trên Binh khí bảng có nhắc tới Đường Uyên đúng một lần…Tên tiểu tử này phải chịu gia hình, võ công dù có giỏi nhưng cũng bẽ mặt trước người khác. Càng không kể nó trầm mê tửu sắc, hai năm nay chẳng hề tham dự một trận quyết đấu nào.”

Hắn biết Đường Lan muốn nói gì cho nên cũng không tiếp lời mà đợi Đường Lan nói tiếp.

“Ta biết mẫu thân đệ qua đời chưa lâu, giờ đệ vẫn còn rất đau buồn, lại vừa tiếp quản Hình đường, việc phải xử lý cũng rất nhiều…”

“…”

“Nhưng”, giọng nói của Đường Lan bỗng trở nên trang nghiêm thần thánh, “Đường môn cần đệ”.

Bất chợt, trên mặt Đường Tiềm thoáng hiện nét cười nhạt như có như không.

Mỗi khi Đường Lan muốn ai đó đi làm một việc cực kỳ nguy hiểm, hắn đều sẽ nói:

Đường môn cần ngươi.

Hai mươi tư năm trước, cũng một câu ấy, Đường Lan đã sai hai người có địa vị cao nhất trên giang hồ của gia tộc, vợ chồng Đường Ẩn Tung tới Lũng Sơn miền Tây Bắc ngăn cản môn phái đang dốc toàn bộ lực lượng, chuẩn bị quyết một phen thư hùng với Đường môn là Thiết Hoàn môn. Để đảm bảo an toàn của Đường gia bảo, tất cả chủ lực đều được giữ lại phòng thủ gia môn, phái đi cũng chỉ có mười lăm người. Hai bên nhân mã đụng độ giữa đường, lập tức dấy lên một trường chém giết. Hai vợ chồng Đường Ẩn Tung tắm máu xung sát, liều chết đánh giết, tiêu diệt được huynh đệ Tần Long, Tần Hổ lợi hại nhất Thiết Hoàn môn, đồng thời đang trọng thương Chưởng môn Dư Thiên Uy, nhờ đó giúp gia tộc có được thế thắng về sau. Nhưng trong mười lăm tử đệ Đường môn phái đi, mười người mất mạng đương trường, hai người cả đời tàn phế, chỉ có ba người còn nhặt được cái mạng đem về. Chật vật lắm mới về được tới gia môn, Đường Lan lại ngập ngừng báo cho hai người một tin sét đánh ngang tai: trong lúc hai người họ vắng mặt, đứa con vừa tròn ba tháng tuổi của họ đột ngột lên cơn sốt cao, bởi vì lúc ấy trong Đường gia bảo đang hỗn loạn, làm chậm trễ việc chữa trị khiến cho bây giờ hai mắt đứa trẻ bị mù. Hai vợ chồng ôm nhau mà khóc, rồi ở trước mặt Đường Lan thề, cả đời này, để chăm sóc cho đứa con tuyệt đối sẽ không rời khỏi Đường môn nữa.

Từ đấy về sau, quả nhiên vợ chồng hai người đó không rời đất Thục nửa bước. Trận chiến với Ngũ Độc giáo mười năm trước, Đường Lan lại dùng kế cũ, muốn mượn quyền uy của hội đồng trưởng lão thuyết phục phu phụ Đường thị một lần nữa viễn chinh. Đường Ẩn Tung phất tay áo bỏ đi, ngang nhiên quay lưng lại với Đường Lan. Ba năm sau đó, bất kể Đường Lan thân thiết nhiệt tình gọi “Tam thúc” như thế nào, ông ta cũng không thèm để mắt. Chẳng qua, chỉ cần Đường thị song đao vẫn còn đó, đối với giang hồ mà nói đó vẫn là một sự uy hiếp không lời. Ai ai cũng biết, nếu như thật sự có đại địch kéo đến phạm vi của Đường môn, song đao kia tuyệt đối sẽ không bàng quan. Hai năm trước, nếu không phải kiếm của Tạ Đình Vân, Vân Mộng cốc bại dưới đao của Đường Ẩn Tung, chỉ sợ Đường môn đã phải đối diện với cái họa phải bỏ đất mà đi.

Đường Ẩn Tung chính là phụ thân của Đường Tiềm.

“Có việc gì cần tới, đại ca cứ nói, không sao cả”, Đường Tiềm nói.

“Hiện tại, đứng đầu trong Đao bảng là ‘Phá Không đao’ Hàn Duẫn, bọn ta nhận thấy đao pháp của đệ còn cao hơn hắn.”

“Gia tộc muốn đệ khiêu chiến Hàn Duẫn?”

“Không sai. Chúng ta phải nhanh chóng có được vài người có thanh danh địa vị trên giang hồ để giữ gìn thể diện môn phái. Mấy năm nay thiên tai địch họa, Đường môn liên tục mất đi mấy nhân vật quan trọng. Cừu nhân ngày trước nghe được tin tức này, lục đục muốn hành động. Ngoài ra, nghe nói Mộ Dung Vô Phong lại viết một cuốn sách, chuyên nhắm vào các phương thuốc mật của chúng ta… Ta vốn cho rằng sau khi hắn trọng thương sẽ chẳng sống được bao lâu nữa, vậy mà hắn vẫn cứ sống sờ sờ ra đó.”

“Gia tộc muốn đoạt lấy cuốn sách đó?”

“Cùng với cái mạng của Mộ Dung Vô Phong nữa”, nhắc đến hai chữ giết người, trước nay Đường Lan chẳng bao giờ đổi sắc mặt, “Địa điểm quyết đấu chính là ở Thần Nông trấn, ta sẽ gọi thêm mấy huynh đệ cùng đi, đến lúc đó tùy cơ hành động”.

Đường Tiềm một mực trầm mặc.

“Đệ có biết hiện giờ Đường môn nợ bao nhiêu không?”

Đây là bí mật cao nhất của Đường môn, hắn cũng không tiện hỏi nhiều. Đường Lan lại khe khẽ nói bên tai hắn một con số.

Khuôn mặt hắn tái nhợt đi.

“Chúng ta đang làm việc dỡ tường đông để sửa tường tây. Nếu Đường môn mất đi uy tín trên giang hồ, khiến cho chủ nợ tới đòi, chỉ sợ khó mà qua được năm nay”, Đường Lan thở dài một tiếng, “Ta biết các huynh đệ đều nói ta keo kiệt bủn xỉn, lãnh khốc vô tình. Kẻ đến gặp ta xin tiền, mười người thì tám, chín về tay không… Bọn họ đâu có biết cái khó của người làm gia chủ ta đây!”.

Tiếng thở dài đó lộ rõ sự mệt mỏi già nua, một thứ cảm giác tuyệt vọng không sao cứu vãn được dâng lên trong lòng. Trong trí nhớ của hắn, đây là lần đầu tiên Đường Lan dùng giọng điệu thương lượng nói chuyện với hắn. Hắn cũng biết tất thảy những lời đó, có quá nửa là thật… Cừu địch quá nhiều, gia tộc lại nội bộ lục đục, làm ăn sa sút… Sự sụp đổ không sao gượng nổi của Đường môn đã sớm chẳng còn là tin tức gì mới trên giang hồ. Tuy nói con rết trăm chân, chết rồi còn cựa nhưng trước khi một tòa nhà lớn đổ sập, người ở bên trong không thể không cảm thấy một chút lắc lư nào.

“Lúc nào phải hành động?”, cuối cùng hắn mở miệng.

“Ngày kia.”

Bước ra khỏi cánh cửa gỗ nặng nề kia, Đường Tiềm cảm thấy trước trán có hơi ấm, hắn biết lúc này ánh dương đang chảy trên mặt mình, kế đó, có người vỗ vỗ vai hắn, thấp giọng nói: “Nhanh thế, đã đi ra rồi sao?”.

Là Đường Tầm, vừa là đường huynh cũng là biểu huynh[2] của hắn.

[2] Anh em con dì con cậu

Hắn “Ừm” một tiếng đáp lại.

“Có tin đồn, nói lão đại muốn thuyết phục đệ đi Phi Diên cốc?”

“Huynh ấy muốn đệ tới đấu với Hàn Duẫn một trận.”

“Đệ lại mắc lừa rồi.”

Hắn nhíu mày: “Cái gì?”.

“Sư phụ của Hàn Duẫn năm xưa từng thảm bại dưới đao của Tam thúc, cho nên đệ không việc gì phải ngại hắn”, Đường Tầm nói, “Có điều, kẻ này ba ngày trước trong vòng năm chiêu đã táng mạng dưới tay Tiểu Phó, thi thể hiện nằm dưới Loạn Phần đôi[3] trong Phi Diên cốc. Bởi thế kẻ đệ sẽ gặp không phải là Hàn Duẫn mà là Tiểu Phó, nhân vật hiển hách nhất trên Đao bảng hai năm trở lại đây… Chúng ta hoàn toàn chẳng biết chút gì về Tiểu Phó.”

[3] Nghĩa là cái gò mộ hoang

Đương nhiên Đường Tiềm từng nghe qua cái tên này. Mọi người đều truyền nhau rằng, Tiểu Phó và đao khách danh chấn một thời Phó Hồng Tuyết năm xưa có quan hệ không nhỏ, đao pháp của Tiểu Phó từng được đích thân Phó Hồng Tuyết chỉ điểm.

“Có thể lão đại vẫn chưa biết tin này.”

“Tình hình trận đấu đó là dùng bồ câu truyền về Đường môn, người đầu tiên biết tin chính là hắn.”

Đường Tiềm cảm thấy một cơn lạnh buốt xương, nhưng chỉ một thoáng sau, hàn ý theo hơi thở thoát ra đằng mũi, biến thành một nụ cười nhẹ.

“Trước mặt rành rành là Quỷ môn quan, đệ vẫn còn muốn đi sao?”, Đường Tầm lo lắng hỏi.

“Đệ đã nhận lời rồi.”

“Đệ không giống Tam thúc. Tam thúc có cái không làm, có cái ắt phải làm”, Đường Tầm thở dài lắc đầu, “Đệ thì dù biết việc không thể làm mà vẫn đâm đầu làm”.

Đường Tiềm không tiếp tục tranh cãi, chỉ vỗ vai Đường Tầm: “Đệ không cách nào coi như không có gì được, huynh cũng không cần lo cho đệ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.