Hai người, một đông, một tây ngồi hai bên đại sảnh tiệm thuốc.
Tiêu lão bản không biết làm sao, chỉ đành ra trước cửa lớn giọng nói: “Xin chào
bà con! Hôm nay có hai vị đại phu tọa đường khám bệnh, một vị là Lưu đại phu, mọi
người đều biết rồi. Một người nữa trẻ hơn một chút, vừa mới tới là Ngô đại phu.
Ai muốn mời Ngô đại phu khám bệnh, xin xếp thành hàng khác”.
Trong đám người có tiếng xì xầm to nhỏ, hàng cũng đã rất dài
nhưng vẫn chỉ có một hàng. Tất cả mọi người đều đứng bên của Lưu đại phu.
Dáng vẻ của Mộ Dung Vô Phong tuy văn nhã đấy, nhưng tuổi quá
trẻ, mặt thì tái lại không ngừng ho. Cứ theo nếp nghĩ của người miền núi, nếu
như đến bệnh của bản thân anh còn không tự trị được cho tốt, thì ai còn hi vọng
anh trị được bệnh cho người ta đây?
Cho nên Mộ Dung Vô Phong lại không hề để ý, cũng không vội,
chỉ cứ ngồi đấy, nhàn nhã uống trà.
Lại qua một tuần hương, hàng bên Lưu đại phu cùng lúc càng
dài, cuối cùng có một bệnh nhân xếp sau cùng hàng bên đó đi tới trước mặt Mộ
Dung Vô Phong.
Người đó là một thanh niên, trông rất lực lưỡng chỉ là không
biết do làm sao mà miệng méo đi như bị trúng gió. Cũng không nói gì mà chỉ chỉ
cái miệng của mình.
Người đằng sau cười ồ lên nói: “Triệu miệng lệch, nhà anh vẫn
chưa thấy nản hả? Cái miệng ấy của nhà anh, chưa khám được một nghìn lần cũng
được một trăm lần rồi phải không?”.
Tên của anh ta cứ thế bị gọi là “Triệu miệng lệch”.
Thanh niên kia cũng chẳng ngượng, miệng méo xệch gượng nói:
“Đi khám thì có làm sao? Đợi tôi đây lấy được vợ rồi thì không không khám nữa”,
nhà anh ta cũng tính là sung túc, nhưng bởi tướng mạo như thế nên bị chị em
trông thấy là tránh xa.
Mộ Dung Vô Phong bắt mạch, rồi nhìn miệng anh ta, hỏi: “Bệnh
dưới chân cũng được năm năm rồi hả?”.
Triệu miệng lệch gật mạnh đầu.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Tôi sẽ châm cứu lên đỉnh đầu và mặt
anh, mời đứng trước mặt tôi, cúi thấp đầu xuống”.
Triệu miệng lệch bước sang bên kia bàn, đứng trước mặt
chàng, trông thấy chàng ngồi xe lăn không nhịn được mà ngẩn ra.
“Chân của ngài bị tàn phế?” Triệu miệng lệch ngọng nghịu hỏi.
Mộ Dung Vô Phong cười khổ một tiếng, tránh không trả lời chỉ
rút ngân châm, châm ba chỗ nơi đỉnh đầu và mặt của anh ta.
Động tác của chàng rất nhanh, rất nhẹ tựa như hoàn toàn
không để người bệnh cảm thấy đau đớn.
Triệu miệng lệch lại kêu “ai da” một tiếng lớn, hai mắt trợn
lên, ngã uỵch xuống đất. Mọi người đều xôn xao chạy đến vây quanh, xúm vào đỡ
anh ta dậy, nhìn mới thấy, miệng của anh ta đã có kỳ tích mà bình thường trở lại.
Lập tức có người kêu lên: “Triệu miệng lệch, miệng nhà anh…
bình thường rồi!”.
Mọi người xúm xít chạy tới, tranh nhau nhìn mặt anh ta. Có mấy
người gan lớn còn đưa tay ra sờ tới sờ lui mặt anh ta.
Triệu miệng lệch sờ sờ miệng của mình, dường như không dám
tin vào tay mình nữa, lại lấy trong người ra một cái gương nhỏ mà soi trái soi
phải. Rồi không nén được niềm vui mà nhảy cẫng lên ba thước, rồi lại quỳ xuống,
dập đầu một cái rất mạnh. Sau đó cung kính lấy ba đĩnh đại nguyên bảo lớn dâng
lên, nói:
“Ngô đại phu, số bạc này tuy… tuy không nhiều nhưng là tiền
tôi tích cóp để chữa bệnh mấy năm nay, xin ngài nhất định phải nể mặt mà nhận lấy.
Ngài trị khỏi bệnh cho tôi, ngài chính là cứu cái mạng này của tôi, tôi… tôi
xin dập đầu trước lão nhân gia!”, anh ta vốn không giỏi nói năng, thêm vào đó mối
ưu phiền bao nhiêu năm nay tựa như chớp mắt được giải tỏa, niềm vui như từ trên
trời rơi xuống, sau khi dập đầu lại kéo tay Mộ Dung Vô Phong, vui đến nỗi nước
mắt giàn giụa, nói không nên lời.
Tiêu lão bản nhận lấy bạc, ôm vào lòng nói: “Đương nhiên,
đương nhiên, ý tốt của cậu, làm sao Ngô đại phu có thể từ chối?’.
Mộ Dung Vô Phong nhạt giọng nói: “Trước giờ tôi khám bệnh
thu tiền đều có định mức, chỉ là tôi cũng mới được mời tới, chỉ có thể khách
theo ý chủ. Có điều, có thể nhờ lão bản ra mời lão thái thái bán màn thầu ngoài
cửa lớn vào đây không? Tôi có vài lời muốn nói”.
“Đương nhiên, đương nhiên!”, ông ta vội vàng chạy thẳng ra
ngoài cửa, dẫn Tân đại nương vào.
Lúc ấy, trước mặt Mộ Dung Vô Phong người ta đã xếp thành
hàng dài. Tân đại nương nhìn thấy, cười nói: “Ngô công tử, hóa ra công tử cũng
là một đại phu, việc làm ăn hôm nay thật tốt”.
“Liệu có thể phiền đại nương thay tôi chăm sóc bệnh nhân ở
nhà không? Cô ấy vẫn hôn mê bất tỉnh, tôi… tôi rất lo. Tiền đại nương bán màn
thầu với mua thức ăn, cứ để tôi thanh toán”, Mộ Dung Vô Phong khẽ nói.
“Công tử cứ yên tâm ở đây khám bệnh, lão sẽ về ngay đây.”
Sau khi bắt đầu khám bệnh không lâu, bệnh nhân đột nhiên kéo
đến càng ngày càng đông, Mộ Dung Vô Phong khám bệnh nhanh, kê thuốc nhanh vang
danh thiên hạ, không ngờ tới phải ngồi tại y đường trọn năm canh giờ, bận tới nỗi
đến thời gian uống ngụm trà cũng không có. Còn bên Lưu đại phu, bệnh nhân càng
lúc càng ít, sau hai canh giờ tất cả bệnh nhân đều sang bên Mộ Dung Vô Phong,
Lưu đại phu lấy làm hổ thẹn, giao đãi vài câu, nhận tiền khám rồi mặc kệ Tiêu
lão bản ba lần bảy lượt giữ lại, cưỡi ngựa cáo từ mà đi thẳng.
Mãi đến khi đèn đêm bắt đầu rạng, bệnh nhân mới từ từ tản
đi. Mộ Dung Vô Phong cũng mệt tới mức muốn gục.
“Ngô đại phu, hôm nay đúng là vất vả cho cậu rồi. Ai da,
bình thường bệnh nhân đến khám cũng không đông đến mức này, chỉ sợ do y thuật của
đại phu quá giỏi nên mới thế. Cho nên, một truyền mười, mười truyền trăm, rất
nhiều người vốn không định đi khám bệnh cũng chạy tới. Ha ha ha!”, Tiêu lão bản
hôm nay kiếm được không ít, vui tới mức không biết phải làm sao mới tốt. Đầu
tiên gói tiền khám bệnh thành một bọc đặt vào tay Mộ Dung Vô Phong rồi lôi đi
ăn cơm.
“Bây giờ cũng muộn rồi, trong nhà tôi hãy còn một bệnh nhân
phải chăm sóc”, Mộ Dung Vô Phong lạnh nhạt nói: “Từ ngày mai, mỗi ngày tôi chỉ
có thể khám bệnh hai canh giờ”.
“Hai canh giờ?’, Tiêu lão bản lắc đầu nói: “Tôi xem tình hình
đến ngày hôm nay, thì chỉ sợ ngày mai có khi còn đông hơn, hai canh giờ làm thế
nào mà xong được?”.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Việc này phải nhờ ông chủ tự nghĩ
cách thôi. Đúng giờ Thìn ngày mai tôi tới, đúng giờ Ngọ sẽ rời đi”.
Tiêu lão bản nhủ thầm trong đầu: người này nói năng sao lại
dứt khoát như chém đinh chặt sắt thế này? Y thuật giỏi, tính tình cũng không
nên khó chiều đến mức này chứ. Nghĩ lại một chút, Lưu đại phu chín ngày mới tới
một lần, còn người này hôm nào cũng có thể tới, tuy thời gian không nhiều nhưng
còn tốt hơn không đến. Đương lúc ấy cũng không muốn xung đột với Mộ Dung Vô
Phong, bèn nói: “Được, được, như thế đi”.
“Vậy xin cáo từ”, Mộ Dung Vô Phong xoay bánh xe, đang định
đi khỏi, Tiêu lão bản vội nói: “Đợi một chút, đường không dễ đi, để A Thủy tiễn
cậu”.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Không cần, tôi biết đường, có thể tự
mình quay về”.
“Chân của cậu…”, ông ta đang muốn nói gì đó nhưng lập tức ngậm
miệng lại, đưa mắt theo dõi Mộ Dung Vô Phong lăn bánh xe đi khỏi cửa.
Hoàng hôn ngắn ngủi, sắc đêm dần buông xuống, chàng dần dần
khuất thành một chấm trắng nhỏ xa xôi.
“Đúng là một quái nhân”, Tiêu lão bản lắc đầu.
Làm xong cơm tối, Tân đại nương vào phòng Hà Y đang nằm ngồi
đợi Mộ Dung Vô Phong trở lại.
Không biết do đâu, lần đầu tiên trông thấy Mộ Dung Vô Phong
bà đã rất có hảo cảm.
Còn bệnh nhân nằm trên giường, mặt mũi vàng vọt, tuy còn
chưa tỉnh lại nhưng vẫn khiến bà thầm tiếc cho Mộ Dung Vô Phong.
Như bà nghĩ, người đàn bà của Mộ Dung Vô Phong phải là một
cô gái quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn. Chỉ có nữ nhân như thế mới
có thể hợp với khí chất thanh cao phong nhã như hoa cúc của chàng.
Còn cô gái nằm trên giường, tuy cũng có chút nhan sắc nhưng
lúc đang bệnh trông không được thuận mắt cho lắm.
Rất lâu sau Tân đại nương mới nghe thấy tiếng bánh xe lăn
ngoài cửa truyền tới, đi tới trước cửa thì dừng lại nhưng mãi mà không có động
tĩnh gì.
Cửa không khóa, vốn đẩy một cái là mở. Người bên ngoài dường
như không định tiến vào.
Bà chần chừ một lát rồi bước tới mở cửa.
Mộ Dung Vô Phong một tay vịn thành cửa, một tay ôm ngực, mồ
hôi chảy đẫm trán, đang cúi thấp đầu ra sức hít thở.
Tuyết đã ngừng rơi, trời vẫn rất lạnh.
Mặt đất đã đóng thành băng, rất trơn.
Y phục của chàng có vết bùn.
Đại khái không cẩn thận bị ngã, tuy tự mình trèo lại lên xe
nhưng y phục đã thấm ướt rồi.
Chàng đành cuộn mình thật chặt trong áo khoác mà vẫn lạnh tới
mức răng va vào nhau lập cập.
Tân đại nương nhìn chàng thương xót, đẩy xe đưa chàng vào
trong phòng, đưa cho một tách trà nóng.
Chàng xua xua tay. Mãi không nói được gì. Đầu vai có một mảng
đỏ tươi, lờ mờ từ trong áo thấm ra.
Là máu.
“Công tử bị thương rồi?”, Tân đại nương hỏi. Bà còn chưa nói
xong, Mộ Dung Vô Phong đã nhanh chóng cắt lời, bình thản nói: “Tôi không sao”.
“Ăn cơm chưa?”, bà lại hỏi.
“Tôi đi làm cơm đây”, chàng lăn bánh xe, đi về phía bếp.
“Không cần, lão đã thổi xong sẵn đây rồi.”
Chàng quay lại, khẽ cười nói: “Đa tạ, có điều xin đừng mất
công làm cơm cho chúng tôi. Cô ấy… những thứ hiện cô ấy có thể ăn rất hạn chế.
Cứ để tôi tự làm”.
Tân đại nương vội nói: “Vậy được, để lão đến giúp công tử”.
“Không cần”, chàng dứt khoát từ chối.
Câu trước chỉ là khách khí, câu sau đã có chút lãnh đạm rồi.
Chợt nghe thấy đằng sau có tiếng yếu ớt: “Vô Phong…”.
Hai người đều quay đầu, Hà Y đã tỉnh lại.
Trong cơn hoảng hốt, chàng lấy áo khoác che vai, lăn bánh xe
tới bên giường nắm lấy tay nàng. Tân đại nương nhìn thấy hai người bốn mắt nhìn
nhau, ý tứ lui ra bên ngoài.
Khuôn mặt nàng còn rất tiều tụy nhưng ánh mắt nhìn chàng hàm
chứa nét cười.
Chàng che miệng nàng lại, nhẹ nhàng nói: “Nàng còn chưa khỏe,
đừng nói chuyện, lãng phí khí lực”.
“Cởi áo ra cho ta xem vết thương trên vai chàng”, nàng lướt
nhìn mặt chàng rồi nhìn vào vai chàng.
Nàng còn nhớ việc đêm ấy.
Trong lồng ngực chàng chợt dấy lên một cơn đau nhói, tựa như
có con dao sắc đâm vào tim chàng.
Chàng cúi thấp đầu.
Giữa hai người bỗng có sự im lặng đáng sợ.
Một lúc sau, Hà Y khẽ hỏi: “Vết thương của chàng thế nào rồi?
Đã bôi thuốc chưa? Tại sao đến giờ mà vẫn còn chảy máu?”, ngừng một chút nàng lại
hỏi: “Y phục của chàng toàn là bùn, lại ngã ở đâu rồi?”.
Chàng nhìn nàng, nhạt giọng nói: “Không cần lo cho ta. Ta là
đại phu, vết thương nhỏ này ta có thể lo liệu được”.
Hà Y vẫn nhìn lo lắng vào đầu vai chàng.
Chàng đành xoay người đi vào bếp, đổi thuốc, băng lại vết
thương rồi thay một bộ y phục mới.
Hà Y không thể cử động nhưng có thể nghe thấy tiếng ồn ào
trong nhà bếp vọng ra, cũng không biết Mộ Dung Vô Phong đang làm gì nữa, một
lúc sau mùi đồ ăn từ trong bếp tỏa ra.
Chàng làm cho mình một bát cơm, một bát thức ăn, lại nấu cho
nàng một bát cháo.
Lúc cơm canh nóng hôi hổi bưng lên trước mặt, Hà Y bật cười.
“Không ngờ chàng có thể nấu ăn”, nàng cười nói: “Trước đây từng
làm rồi sao?”.
Mộ Dung Vô Phong lắc đầu, nói: “Chưa. Cho nên ta cũng không
định mời nàng nếm thử đồ ăn ta nấu. Còn bát cháo này, bất kể mùi vị thế nào
nàng cũng phải ăn một chút. Cả ngày nay nàng không ăn gì rồi”.
Nói rồi chàng nâng đầu nàng lên, bón từng thìa cho nàng.
Không biết vì quá đói hay vì tay nghề nấu nướng của Mộ Dung
Vô Phong thực sự không tệ, nàng cảm thấy mùi vị của bát cháo này rất ngon,
thoáng chốc đã ăn hết sạch.
“Đồ ăn chàng làm, có thể cho ta nếm thử một ít không?”, nàng
nhìn chàng rồi hỏi.
“Không có ớt, chỉ sợ nàng ăn không quen.”
Chàng làm cho mình món nấm xào đậu phụ. Hà Y nếm một miếng,
mùi vị tươi ngon khôn tả. Sau rồi nàng nằm xuống giường nhìn chàng ăn.
Dáng vẻ chàng khi ăn cơm cực kỳ trang nhã, một miếng cơm, một
miếng thức ăn, nhai kỹ ăn chậm, có chút đồ ăn mà ăn tới nửa canh giờ.
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn chàng ăn cơm”, nàng chợt nói.
“Ừm”.
“Trong ý nghĩ của ta, chàng dường như là một người không bao
giờ ăn cơm chứ đừng nói tới việc nấu cơm.”
“Nếu thế mà ta sống đến tận bây giờ chẳng phải quái lạ lắm
sao?”, chàng từ tốn đáp.
“Có thể giải huyệt đạo hai tay của ta không?”, nàng bỗng
nói: “Ta không thể cử động chút nào, khó chịu muốn chết”.
“Không được, nàng sẽ rất đau đấy.”
“Lẽ nào ta thực sự phải ở trên giường như thế này mười ngày
trời.”
“Ừ.”
“Nhưng… ta là nữ nhân, rất không tiện…”, mặt nàng đỏ bừng
lên.
“Ta có thể chăm sóc cho nàng”, chàng ngẩng đầu nhạt giọng
nói: “Ăn xong ta sẽ thay thuốc, tắm rửa cho nàng”.
“Chàng… chàng… chàng mặc kệ ta, để ta bẩn thỉu mấy ngày cũng
được”, nàng vội rụt đầu vào trong chăn, chỉ lộ ra cặp mắt.
Chàng lấy trong người một chiếc khăn tay lau miệng rồi uống
hớp trà sau đó mở túi thuốc rồi bế nàng khỏi giường, nhanh nhẹn thay thuốc cho
nàng, tiếp đến dùng nước nóng lau toàn thân cho nàng một lượt.
Thế chưa phải là hết, chàng thay một chậu nước khác rồi lại
bắt đầu lau rửa cho nàng lần thứ hai.
“Thật ra… không cần kỹ thế này đâu. Không phải ai cũng mắc bệnh
ở sạch đâu”, Hà Y không nhịn được nói.
Chàng không thèm để ý, tiếp tục tỉ mỉ lau người cho nàng như
đang cẩn thận lau một cái bình cổ quí giá.
Sau khi lau xong, chàng lại thay một chậu nước nữa.
“Lại một lần nữa?”, Hà Y kêu lên: “Không chịu đâu! Ta sắp sạch
đến chết rồi đấy”.
“Chàng ưa sạch thì chàng cứ sạch một mình là được rồi, đừng
lây sang cho ta!”
Chàng mặc kệ nàng, tiếp tục tỉ mỉ cẩn thận lau rửa cho nàng
thêm một lần nữa rồi mới đặt nàng về giường sau đó chàng cũng vào bếp tắm rửa một
lúc, đóng cửa phòng, thổi tắt đèn dầu.
Nơi đây là vùng núi sâu, trời cũng đã tối, đèn vừa tắt trong
phòng lập tức tối om.
“Mộ Dung Vô Phong, ta vốn chưa buồn ngủ”, Hà Y nói.
Trong bóng tối, chàng lặng lẽ chuyển mình lên giường, đắp
chăn.
Thật là mệt.
Suốt hai ngày nay chàng cố gắng cắn răng cầm cự nhưng vẫn lo
bản thân không kiên trì nổi.
Vết thương nơi vai sâu thấy xương mà chàng chỉ khâu qua loa
một chút.
Thân thể chàng vốn cực kỳ yếu ớt, bất luận là vết thương gì
cũng đều hồi phục rất chậm.
Lại thêm phải vất vả cả một ngày…
Nằm lên giường chàng mới cảm thấy toàn thân được thả lỏng một
chút nhưng những cơn đau buốt ở chân do nhiễm lạnh lại ập đến từng trận từng trận.
Thoáng chốc, tất cả các khớp ở thân dưới đều đau như bị kim
châm. Chỗ đầu gối với mắt cá chân cũng tấy đỏ mà nóng lên.
Thực ra cả người chàng cũng bắt đầu nóng bừng lên, chàng bắt
đầu ho khan.
“Làm sao rồi?”, Hà Y quay mặt sang hỏi.
Chàng có hết sức áp chế cơn ho, nói: “Không sao”.
Nàng áp mặt mình vào mặt chàng, nhanh chóng cảm thấy thân
nhiệt không bình thường của chàng.
“Nhất định là chàng quá mệt rồi”, nàng than nhẹ.
Trong bóng tối, hô hấp của chàng dần dần ổn định nhưng hơi
thở càng lúc càng nóng.
Hà Y định nói gì đó nhưng chàng đã mệt mỏi mà chìm vào giấc
ngủ.
Sáu ngày tiếp đó, Mộ Dung Vô Phong đều dậy rất sớm, ngày nào
cũng tới phòng khám rồi quay về chăm sóc Hà Y.
Chàng thiết lập một quy tắc sinh hoạt, bao gồm việc mỗi ngày
đều giúp Hà Y lau rửa ba lần, bất kể nàng phản đối thế nào chàng vẫn cứ làm,
không chút sai khác.
Chàng cũng bắt đầu tự sắc thuốc cho mình. Mọi chứng bệnh của
chàng, nhờ việc uống thuốc đúng giờ mà cũng dần thuyên giảm.
Cho tới giữa trưa ngày thứ bảy, chàng theo lệ một mình tự đẩy
xe đi trên con đường nhỏ trong thôn. Dọc đường vừa khéo gặp một bệnh nhân, hai
người nói chuyện một lúc chàng bỗng thấy bệnh nhân này ngây người nhìn chằm chằm
đằng sau lưng mình.
Chàng xoay người lại, mười sáu người áo trắng đồng loạt quỳ
xuống, một người trung niên trong đó run giọng nói:
“Cốc chủ, bọn thuộc hạ… bọn thuộc hạ cuối cùng cũng tìm được
người rồi!”
Mười sáu người kia nhìn chiếc xe lăn lấm bùn, thân hình gầy
rộc đi của chàng, hai đầu gối sưng phù thấy rõ của chàng thì đều kinh ngạc mà
vui mừng rằng chàng vẫn còn sống. Mọi người lập tức đưa chàng lên một chiếc kiệu
mềm, sớm đã có người lấy loại thuốc chàng thường dùng thoa lên đầu gối cho
chàng.
“Cốc chủ, người… chịu khổ rồi. Vết thương trên vai người…
không sao chứ?”, người đứng đầu chính là Quách Tất Viên, nhìn thấy trên vai
chàng quấn vải trắng không kìm được mà đau lòng không thôi.
“Không cần lo”, Mộ Dung Vô Phong bình thản nói. Quay đầu
nhìn, trong đám người có cả Ngô Du và Sái Tuyên.
“Cốc chủ, bọn thuộc hạ đưa người về cốc.”
“Sái đại phu và Ngô đại phu cũng tới à?”, chàng hỏi: “Trần đại
phu ở lại cốc?”.
“Trần đại phu cùng Tạ tổng quản tới Đường môn. Bọn thuộc hạ
vốn cho rằng…”
Bọn họ vốn cho rằng ba sát thủ kia đã bắt chàng về Đường
môn, cho nên lực lượng chính của họ đã vào đất Thục, sợ Mộ Dung Vô Phong không
có ai chăm sóc, tự nhiên phải phái một đại phu đi theo.
“Tạm thời ta chưa thể về được. Sở cô nương đang bị trọng
thương, ta phải ở lại đây chăm sóc cô ấy”, chàng nói.
“Bọn thuộc hạ có thể đưa cốc chủ và Sở cô nương cùng về cốc.
Trong cốc dược liệu đầy đủ, mọi việc đều tiện hơn.”
Chàng thở dài một tiếng, nói: “Như thế đương nhiên là tốt,
chỉ là, cô ấy hiện không được cử động dù chỉ một chút. Vẫn phải đợi vài ngày nữa
hẵng nói”.
Quách Tất Viên vội nói: “Vậy cũng được, chúng ta cứ tạm thời
ở lại đây vài ngày”.
“Ở đâu?”, Mộ Dung Vô Phong hỏi. Thôn này rất nhỏ, cũng không
có khách điếm.
“Bọn thuộc hạ có mang theo lều bạt”, Quách Tất Viên cười
nói: “Vốn đã định ở tại trong núi qua đêm”.
“Vậy sao?”, Mộ Dung Vô Phong bật cười.
“Người trong cốc đã tìm được chàng phải không?”, Mộ Dung Vô
Phong vừa vào cửa Hà Y đã hỏi.
“Làm sao nàng biết?”
“Ta đoán”, Hà Y nói.
Thực ra cũng không phải khó đoán. Trên chân của chàng đắp một
tấm chăn vuông, là loại chàng thường dùng hồi còn ở trong cốc.
“Đợi nàng khỏe hơn một chút, chúng ta sẽ cùng về”, chàng
giúp nàng chỉnh lại chăn sau đó bưng tách trà nhấp một ngụm.
Hà Y lắc đầu, nói: “Chàng về trước đi. Ta không muốn về cùng
chàng”.
Mộ Dung Vô Phong sửng sốt, hỏi: “Tại sao?”
“Chẳng sao cả. Không muốn.”
“Ta không thể bỏ nàng ở lại đây một mình”, chàng rõ ràng có
chút không vui.
“Tân đại nương có thể chăm sóc ta. Với lại ta cảm thấy mình
cũng dần khỏe hơn rồi.”
“Nếu nàng không muốn đi, ta có thể ở lại chăm sóc nàng”,
chàng nghĩ một chút rồi nói.
“Chàng không cần chăm sóc ta”, nàng chợt lạnh lùng nói:
“Chàng chiếu cố ta bao nhiêu ngày nay, ta đã rất cảm kích rồi”.
Chàng ngây người nhìn nàng, cảm thấy rất kinh ngạc, cũng
không biết nói sao.
Hai người duy trì sự trầm lặng rất lâu, Mộ Dung Vô Phong thở
dài nói: “Ta hiểu rồi, nàng vốn không cùng muốn sống cùng ta”.
“…”
“Chàng không hề hiểu ta, ta… ta vốn không tốt như chàng tưởng”,
qua một lúc, Hà Y thấp giọng nói.
Mộ Dung Vô Phong cúi thấp đầu.
“Bất kể chàng đang nghĩ gì, điều chàng nghĩ không phải là
nguyên nhân”, sợ chàng nghĩ lệch đi, Hà Y vội vàng bổ sung thêm một câu.
Chàng ngẩng đầu, tay run run, nhìn nàng nói: “Vậy nàng nói
cho ta biết, cuối cùng là vì sao?”.
Hà Y tránh cái nhìn của chàng, lặng lẽ lắc đầu.
Một thoáng yên lặng nữa, Mộ Dung Vô Dung chỉ cảm thấy trong
lòng đau thắt, chàng nghiến răng, nói từng từ từng chữ: “Ta không hề muốn ép
nàng. Trước giờ ta chưa từng ép buộc ai”.
“Ngô đại phu… cô ấy vốn rất thích chàng. Cô ây mới là người
thích hợp với chàng nhất”, Hà Y nói, “Hôm nay cô ấy cũng tới phải không?”.
Chàng tức giận nhìn nàng, không nói một lời.
“Thật đấy, hai người rất hợp nhau”, nàng lại nói.
Tay Mộ Dung Vô Phong run rẩy, đột nhiên “xoảng” một tiếng,
ném tách trà trong tay xuống đất vỡ tan, hét lên: “Nàng nhắc đến cô ấy làm gì?
Cô ấy và chúng ta vốn chẳng mảy may liên quan gì!”.
Ngay lúc ấy, sắc mặt của chàng tím ngắt, toàn thân co giật tới
mức đáng sợ, sau đó mắt tối sầm, cả người đổ ấp từ trên xe lăn xuống đất, hôn
mê bất tỉnh.