Mê Hiệp Ký

Quyển 2 - Chương 19



Bốn ngàn lượng vàng ròng phân ra để ở hai xe tiêu, rương vàng nặng nhưng không lớn. Qua trận vừa rồi có non nửa nhân thủ đi áp tiêu trúng tên lạc mà bị thương, mọi người băng bó vết thương, đem xe tiêu buộc vào ngựa bọn thổ phỉ bỏ lại rồi đi tiếp.

Hà Y vẫn cùng với Hạ Hồi áp hậu.

Hà Y nhạt giọng nói với Hạ Hồi: “Nếu huynh muốn ép tôi xuất thủ, cũng không cần làm tổn thương tới người khác”.

Hạ Hồi nói: “Lẽ nào cô không nhìn ra ta là muốn cứu cô ấy?”.

“Vậy coi như là uổng công rồi. Người ta có thể không muốn nợ huynh.”

“Hừ.”

Không biết nói gì, Hà Y chỉ đành tháo bình nước trên lưng, ngửa đầu uống hai ngụm.

Trầm mặc hồi lâu, Hạ Hồi đột nhiên mở miệng: “Sao cô lại rời Vân Mộng cốc? Ta nghe nói, cô vốn đang sống rất vui vẻ ở đó mà”.

Hà Y đã có một khoảng thời gian không nhắc tới việc của bản thân nữa, nghe thấy Hạ Hồi hỏi, không khỏi sững ra: “Huynh nghe ai nói?”.

“Lẽ nào Mộ Dung Vô Phong không nói với cô, hắn quen ta?”

“Hình như có nói qua”, nàng nhớ Mộ Dung Vô Phong hình như chưa từng nhắc tới Hạ Hồi một chữ nào.

“Trên đời này người dám thờ ơ với Hạ Hồi ta không nhiều. Mộ Dung Vô Phong được tính là một trong số đó. Nếu không phải hắn là kẻ tàn phế, ta nhất định sẽ giết hắn.”

Lúc y nói câu này, trong mắt mơ hồ có sát khí.

Hà Y lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn giết chàng, ta không phản đối, có điều ngươi phải giết ta trước mới được”.

Hạ Hồi nói: “Thật sao?”.

Hà Y lạnh lùng nói: “Chỉ cần có ai dám động tới một ngón tay của Mộ Dung Vô Phong, kẻ ấy chính là kẻ thù của ta”, ngừng một chút, nàng quắc mắt nhìn Hạ Hồi, nhấn mạnh từng chữ từng chữ: “Mộ Dung Vô Phong không phải kẻ tàn phế. Nếu ngươi còn nhắc tới từ này trước mặt ta, ta vĩnh viễn không nói chuyện nói ngươi nữa”.

Hạ Hồi ngẩn ra.

Trước giờ hắn luôn thích uy hiếp người khác, nhưng chưa từng bị người khác , đặc biệt là nữ nhân uy hiếp lại. Vậy mà nữ nhân trước mặt thoắt cái toàn thân trên dưới đã toát ra một loại khí thế sắc bén không biết gọi là gì.

Hạ Hồi nhíu mày, hắn không quen với việc một nữ nhân dùng khẩu khí như thế nói chuyện với mình. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này, hắn đã cảm thấy cô ta quá ngông cuồng.

Hắn cười nhạt, nói: “Nhưng, Mộ Dung Vô Phong chính là một kẻ tàn phế”.

Khuôn mặt nữ nhân đó thoáng chốc tái đi, nàng đột nhiên thúc một cái, ngựa phóng lên phía trước tới trước mặt huynh muội họ Tần. Một lúc sau, Tần Vũ Tang phóng ngựa qua, chắp tay nói với Hạ Hồi: “Xin lỗi, chỉ sợ tôi phải thông báo cho Hạ huynh một tin xấu”.

Hạ Hồi hỏi: “Tin xấu gì?”.

“Huynh bị đuổi việc rồi.”

Mã đạo kéo dài tít tắp xa xôi.

Tần Vũ Mai nắm dây cương, vui vẻ nói: “Hạ Hồi đi thật rồi sao?”.

“Ừm, bị đuổi việc còn không đi, lẽ nào còn muốn chúng ta phát tiền lương cho hắn?”

Tần Vũ Mai ha ha cười nói: “Hay, rất sảng khoái. Hà Y, tỷ thật nghĩa khí”, nàng không nghe thấy cuộc nói chuyện của Hạ Hồi với Hà Y, vẫn cho rằng Hà Y thay mình trút giận, khai trừ Hạ Hồi.

Hà Y cười cười, không tiện nói thật.

Tần Vũ Mai nói: “Con người này cũng thật thà đến đáng ngạc nhiên, bảo hắn đi, hắn đúng là không nói câu nào, quay đầu đi thẳng. Muội còn cho rằng hắn nhất định sẽ trả thù đấy”.

Hà Y nhạt giọng nói: “Hắn cũng chẳng đi đâu xa”, nàng hất đầu, nhìn về hướng mã đạo trước mặt.

Hạ Hồi không biết từ lúc nào đã dong ngựa đứng trước xe tiêu rồi.

“Xin chào các vị”, Hạ Hồi vẫn chào hỏi như thường: “Ta vốn định cứ thế đi luôn nhưng chợt nhớ ra còn một món đồ chưa lấy”.

“Đồ gì?”, Tần Vũ Mai hỏi.

“Vàng”, hắn lạnh nhạt đáp.

“Hạ huynh nói đùa rồi. Vàng này không phải đồ của huynh”, Tần Vũ Tang cau mày.

“Hạ Hồi, ngươi đúng là đồ khó nói lý lẽ!”, Tần Vũ Mai cũng kêu lên.

“Không khó nói lý lẽ, ta muốn vàng là bởi ta là thổ phỉ”, Hạ Hồi nói: “Mấy vị cùng lên, hay từng người lên? Nghe tiếng Long Môn song thương đã lâu, chính ta đang muốn thỉnh giáo đây. Còn như Sở tiêu đầu, có kẻ cướp tiêu, đương nhiên Sở tiêu đầu phải nghĩa vô phản cố[1] mà quyết một trận thư hùng với Hạ mỗ rồi. Các vị thương lượng xem ai lên trước?”.

[1] Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa thì không quay đầu lại.

Tần Vũ Tang hỏi: “Lời Hạ huynh nói là thật?”.

“Không sai.”

“Vậy thì để tại hạ tới lĩnh giáo tám tám sáu mươi tư thức Dương Liễu Phi Yên kiếm của Hạ huynh đi. Mời!”, Tần Vũ Tang nhảy xuống ngựa, trường thương khua một cái như lưu tinh quét tới. Thương ấy chợt móc chợt đâm, chợt bổ chợt khua, chợt khóa chợt điểm, chợt quấn chợt dính, tua thương màu đỏ hệt như mây thắm che mặt trời, hàn quang chớp giật như mưa dội hoa lê, nhìn mà hoa cả mắt.

Hà Y không nén được mà than với Tần Vũ Mai: “Người ta nói ‘thương đâm một đường, côn quét một khoảng’, thương pháp của lệnh huynh kết hợp côn – thương, thật lợi hại!”.

Vũ Mai tự hào nói: “Tỷ còn chưa biết thanh Long Môn đại thương trong tay ca ca muội vốn là trấn sơn chi bảo đại thương của Võ Đang. Thương dài một trượng hai thước. Hai người bọn muội đều là đệ tử tục gia của phái Võ Đang. Cây thương của ca ca chính là sau bao nhiêu trận tỉ thí mới thắng được đấy”.

Hà Y cũng cảm thấy yên tâm hơn. Hai huynh muội nhà này xuất thủ, người trong nghề liền biết ngay công phu nội gia của bọn họ rất vững chắc, nếu không phải là từ môn phái đã có lịch sử lâu đời như Võ Đang thì làm sao huấn luyện ra được.

Thoáng cái, hai người được qua năm chục chiêu, Tần Vũ Tang không thua sút chút nào. Ấy là gọi dài một tấc mạnh một tấc, ngắn một tấc hiểm một tấc. Về mặt tấn công, trường thương của Tần Vũ Tang là dùng thân cây ngàn năm sâu trong núi Võ Đang làm ra, mềm dẻo vô cùng, đao không thể chắt, phối hợp với thương pháp tuyệt diệu càng làm gia tăng uy lực.

Đấu hơn sáu mươi chiêu, Hà Y chợt phát hiện kiếm của Hạ Hồi bắt đầu chậm lại, thân hình cũng cách Tần Vũ Tang mỗi lúc một gần. Nàng bắt đầu có chút lo lắng, bởi cái sự chậm lại của Hạ Hồi rõ ràng là cố ý thể hiện ra. Nếu bản thân là Hạ Hồi, giờ chính là lúc tung ra sát chiêu rồi.

Quả nhiên, kiếm của hắn lóe hàn quang, lướt khỏi đầu thương, nhanh tựa truy phong cản nguyệt[2], chớp mắt đã đâm tới cổ họng Tần Vũ Tang!

[2] Truy phong cản nguyệt: Đuổi gió cản trăng.

“Keng!”, lửa tóe tứ phía, kiếm của Hà Y vừa vặn ngăn kịp, vừa vặn tiếp được một kiếm kia đâm tới!

Tần Vũ Mai ở bên cạnh sớm đã lo tới mồ hôi ướt đẫm đầu. Đến cả khuôn mặt của Tần Vũ Tang cũng có chút tái đi. Thân ảnh của Hà Y đã như chim én vút đi, nàng đã sớm nhận ra dưới sườn trái của Hạ Hồi có một khe hở.

Ánh kiếm lóe lên! Chỉ một kiếm, cổ tay Hạ Hồi bỗng nhiên cảm thấy đau buốt. Máu nhỏ từng giọt, từng giọt xuống mặt đất vàng vọt.

Sau đó Hạ Hồi ngơ ngẩn đứng nguyên chỗ cũ, nghe Hà Y lãnh đạm nói: “Vũ Mai, tiếp tục khởi hành”.

Bánh xe lộc cộc lăn đi, từng người từng người đi lướt qua bên cạnh Hạ Hồi, thoáng cái đã bỏ xa hắn.

“Tỷ cắt đứt gân tay của hắn rồi sao?”, Tần Vũ Mai khẽ hỏi.

“Không. Ta chỉ vạch trên tay hắn một đường mà thôi. Thực ra ta rất dễ mềm lòng”, Hà Y cười khổ: “Có điều, vạch một đường lên cổ tay Hạ Hồi, đối với hắn cũng chẳng khác gì cắt đứt gân tay hắn vậy. Hắn sẽ nhớ mối hận này suốt đời”.

“Ý tỷ là, hắn sẽ lại tới tìm tỷ?”

Hà Y lắc đầu nói: “Ta không biết”.

Quãng đường áp tiêu còn lại thuận lợi ngoài dự liệu. Lúc sắp ra khỏi núi, họ chỉ gặp phải một đám tiểu tặc không chịu nổi một đòn, lần này một mình Tần Vũ Mai tới đối phó. Sau khi giao xong hàng, về tới nhà, nhận được ngân lượng, cả tiêu cục tiệc tùng một ngày, nâng chén chúc tụng.

Hà Y rất ít khi nhìn thấy cảnh mấy chục người tụ lại một chỗ ăn uống náo nhiệt như thế này. Tửu lượng của nàng vốn rất tốt, một mạch uống bảy tám chén cũng không hề gì, thế mà hôm đó nàng lại say, cố ý uống đến say. Lúc Vũ Mai dìu nàng về phòng ngủ, chỉ thấy trong mắt nàng không có chút vui vẻ nào mà hoàn toàn là cô quạnh.

Hà Y cười thê lương một tiếng, hỏi: “Nói cho ta biết, làm thế nào mới có thể quên một người?”.

Tần Vũ Mai nghĩ một chút rồi nói : “Yêu một người khác”, nói xong lấy cho nàng một tách trà đặc đắng ngắt.

Thu, tháng Chín.

Lá rụng tơi bời.

Hà Y vừa mới áp tải xong một chuyến tiêu, mới trở về từ phủ Phượng Tường miền Tây Bắc. Nàng đã ở Trường Thanh tiêu cục được một năm ba tháng, cũng coi như đã có một cuộc sống khá ổn định.

Sự nể trọng của Tần Triển Bằng với nàng từ lúc bắt đầu đã vượt qua hai đứa con của mình, mà Hà Y và huynh muội họ Tần sớm đã thành bằng hữu tốt. Tính khí thẳng thắn phóng khoáng của người phương bắc tựa như rất hợp với khí chất thản nhiên như không của Hà Y. Huống chi, hai huynh muội bọn họ vốn rất quan tâm tới nàng. Những chuyến tiêu thông thường, bọn họ đều không để Hà Y đi. Nếu có vụ làm ăn quan trọng thì cũng là ba người cùng đi, sau khi trở về, Hà Y vẫn nhận được một được một khoản tiền công không nhỏ. Cho nên thực ra năm vừa rồi nàng chỉ ra khỏi cửa có bốn, năm lần, dài thì hai tháng, ngắn thì một tháng.

Đi đường ăn gió nằm sương, đương nhiên vất vả nhưng Hà Y không phụ kỳ vọng của mọi người, từ đầu tới giờ chưa làm mất một chuyến tiêu nào, việc làm ăn của tiêu cục càng ngày càng tốt. Chỉ sau một năm, Trường Thanh tiêu cục đã chuyển mình, biến thành một đại tiêu cục, được thăng lên hàng thứ tư trong các tiêu cục trên giang hồ. Điều này có nghĩa, bọn họ có đủ tư cách gia nhập “Ngũ cục liên minh” do vị lãnh tụ trong nghề áp tiêu, Thiết Diệc Hoàn, tổng tiêu đầu Trung Nguyên đệ nhất tiêu cục, Đại Hồng Phong tiêu cục tổ chức.

Ngũ cục liên minh kỳ thực không chỉ có năm tiêu cục nhưng tư cách để gia nhập cũng rất nghiêm ngặt. Bởi vì liên minh do các đại tiêu cục tổ chức thành này chia nhau những mối làm ăn chung không nhỏ. Một chuyến áp tiêu dài có thể do vài tiêu cục dùng cách tiếp sức mà hoàn thành, như thế có thể giảm bớt đoạn đường phải đi, bởi mỗi tiêu cục lớn đều có khu vực quản lý riêng, quen thuộc hết những kẻ có máu mặt nơi ấy, khả năng mất tiêu sẽ nhỏ hơn. Còn về lợi nhuận, sẽ căn cứ vào quãng đường ngắn dài của mỗi tiêu cục tham gia áp tiêu để phân chia. Ngoài ra, mỗi khi có chuyến tiêu quan trọng, ví dụ như hàng vàng hoặc hàng đỏ, các đại tiêu cục có thể cho nhau mượn các tiêu sư đắc lực của mình, lấy danh nghĩa của liên minh để điều động. Một chuyến tiêu mà có thể tụ tập các cao thủ trong ngành bảo tiêu, vậy thì chuyện mất tiêu cơ hồ là không thể.

Cứ như thế, Ngũ cục liên minh có thể tiếp nhận những vụ làm ăn lớn mà các tiêu cục bình thường không dám nhận, áp tải những chuyến tiêu đường dài mà các tiêu cục đơn lẻ không dám đi. Bọn họ không ngừng thâu tóm tuyến áp tải hàng hóa các thương gia từ nam chí bắc, thậm chí còn nhận không ít những vụ làm ăn của quan phủ.

Bởi thế, Tần Triển Bằng tìm đủ mọi cách cuối cùng cũng mời được Thiết Diệc Hoàn tới Thái Nguyên, đi cùng Thiết tiên sinh còn có tổng tiêu đầu đệ nhị đại tiêu cục Long Phi tiêu cục, Thu Long Phi.

Đây hiển nhiên là việc lớn đáng mong đợi nhất năm nay của Trường Thanh tiêu cục, do huynh muội họ Tần tự mình bố trí. Trong tiêu cục sớm đã dành riêng ra một tòa biệt viện, quét dọn sạch sẽ không sót một hạt bụi làm nơi tiếp đãi. Ngoài ra, tiệc tẩy trần còn đặt ở nơi có uy tín nhất, xa hoa nhất trong thành là Phúc Hỷ lâu. Phòng đặt ở gian nhã phòng hào hoa nhất trên lầu hai, bên trên có đề ba chữ “Tĩnh Tuyết Hiên”, nghe nói là do một vị vương gia nào đó đích thân viết ra. Rượu là rượu ngon lâu năm được chở từ Hạnh Hoa thôn tới, đồ ăn thì do Tiết Chung Li Tiết đại sư, người được xưng là Bắc phương đệ nhất danh trù, đứng bếp. Đồ dùng trên bàn ăn là đồ tinh xảo cực phẩm tuyền một màu xanh, mới ra lò của trấn Cảnh Đức. Thì ra tuy Thiết Diệc Hoàn xuất thân là người học võ nhưng rất ghét người khác nói mình là kẻ thô lỗ. Bản thân ông ta vốn chẳng viết nổi lấy một chữ tử tế nhưng nghe nói vẫn cứ kiên quyết không cho con mình nối nghiệp mà bắt hắn đọc sách luyện chữ, mười năm ròng rã, cuối cùng cũng đỗ được cử nhân khoa Ất Mão, giờ đang làm quan huyện, vẫn tiếp tục phấn đấu thi tiến sĩ. Bởi thế, việc Thiết Diệc Hoàn ưa những thứ phong nhã, trong võ lâm ai ai cũng biết.

“Huynh có biết vị Thiết lão đầu này cầu kỳ tới mức nào không?”, Tần Vũ Mai bận rộn trọn mười ngày trời mới sắp xếp ổn thỏa các công tác chuẩn bị. Mỗi tối nàng đều phải cùng Tần Vũ Tang bàn bạc đi bàn bạc lại các chi tiết tới tận nửa đêm. Hà Y đi áp tiêu bên ngoài gần như bị lãng quên.

Đến ngày mùng Ba tháng Chín, trước khi Hà Y quay về một ngày, Tần Vũ Tang mới như tỉnh mộng, lôi muội muội đi dạo một vòng các tiệm châu báu lớn.

“Người ta đối với huynh vốn chỉ là khách khí thôi, huynh vẫn còn muốn cố!”, dọc đường Tần Vũ Mai không ngừng than phiền.

Tần Vũ Tang vẫn cố chấp mua một chiếc nhẫn vàng nạm hồng ngọc kiểu dáng xinh xắn tặng cho Hà Y.

“Nói thế nào thì ta cũng phải tặng. Nhận hay không là việc của cô ấy”, Tần Vũ Tang vui vẻ nói.

“Huynh cứ đợi mà ê mặt đi”, Vũ Mai giậm chân nói: “Muội nói cho huynh biết, Hà Y là bằng hữu tốt của muội, nếu huynh làm cô ấy giận, khiến cô ấy không thèm để ý tới muội nữa, muội sẽ tính sổ với huynh”.

“Ài, muội không chịu giúp tí thì thôi, lại còn cố sức chế giễu ta, cuối cùng muội đứng ở phe nào?”, Tần Vũ Tang không nhịn được, giận dỗi nói: “Hà Y đối xử với ta rất tốt. Bọn ta cùng ăn cơm với nhau không biết bao nhiêu lần, cô ấy gặp ta đều rất vui vẻ. Tháng trước cô ấy còn bảo cô ấy rất thích ở đây nữa”.

Tần Vũ Tang đã quen gọi thẳng hai chữ “Hà Y” theo Vũ Mai rồi. Hà Y vốn là người thoải mái, cũng không giữ kẽ.

“Cứ từ từ thôi. Loại chuyện này huynh nhất định phải nhẫn nại.”

“Ta đã nhẫn nại hơn một năm rồi. Còn nhẫn nại tiếp, đến khi muội xuất giá, ta biết lấy ai ra mà bàn bạc đây”, Tần Vũ Tang cẩn thận cất chiếc nhẫn vào túi: “Bất kể thế nào, lo xong bữa tiệc lớn lần này, ta sẽ đi tìm cô ấy”.

Sau khi quay về, Hà Y vừa mới tắm rửa xong, đang định thay y phục ngày thường thì Tần Vũ Mai đã ở trong phòng nàng mà kêu gào: “Van xin tỷ đấy Hà Y, lần này tỷ nhất định phải mặc váy, có được không? Thiết lão đầu kia chính xác là người phàm tục nhưng lại thích học đòi phong nhã. Ca ca muội đã bị muội ép phải đổi sang mặc một chiếc trường bào kiểu thư sinh rồi”.

Hà Y cuộn mình trong áo tắm, điểm điểm vào mũi Vũ Mai nói: “Được, váy thì váy, vừa may ta còn một bộ, chỉ là chưa từng mặc tới”, nàng chỉ đành nghe lời mà mặc chiếc váy trắng thêu hoa tinh xảo, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác màu tím nhạt. Mái tóc dài búi lên cài một chiếc trâm bằng ngọc bích.

“Chẳng mấy khi trang điểm, lần này phải trang điểm thật đẹp! Muội tới giúp tỷ”, Tần Vũ Mai ở bên cạnh gạ gẫm nói.

Thế là lấy trong hộp ra một đoạn lá liễu, vẽ mày kẻ mi, sơn mười đầu ngón tay màu sơn Phượng Tiên Hoa, trên môi cũng thoa một lớp son hồng nhạt.

“Đừng đi ủng nữa”, Vũ Mai hạ lệnh, nàng đổi một đôi giày thêu. Nàng đi mấy bước, cảm thấy mình nhẹ bẫng đi mà loạng choạng.

“Như thế này được chưa?”, nàng khẽ cười hỏi.

“Thật là đẹp. Có điều lúc đi đứng nên chầm chậm thôi, không cần dùng kinh công.”

Cuối cùng Hà Y chắp hai tay vào nhau, khẽ đánh eo đi ra khỏi cửa, lên kệu tới Phúc Hỷ lâu.

Tĩnh Tuyết Hiên.

Tần Triển Bằng, Tần Vũ Tang sớm đã ngồi ở bàn đợi rất lâu. Tuy vẫn chưa tới giờ mở tiệc, bọn họ đã kiểm tra trên dưới tòa lầu rất nhiều lần rồi. Tĩnh Tuyết Hiên là một gian nhã phòng rộng rãi sáng sủa, bốn phía có treo thư họa quý giá của các danh gia, trên trần là mấy ngọn đèn tinh xảo kiểu dáng trong cung, dưới chân là thảm Ba Tư màu lam đậm.

Tần Vũ Mai không ngừng xuýt xoa trầm trồ: “Hà Y, tỷ xem, giẫm lên tấm thảm này êm hệt như giẫm lên gối vậy!”, “Tỷ xem cái ghế này, bóng mịn như mông em bé ấy!”.

Hà Y trêu ghẹo nói: “Nếu muội thích, ăn xong ta sẽ giúp muội hỏi lão bản nơi đây xem có thể đem mấy chiếc ghế này bán cho chúng ta hay không. Để muội cả ngày có thề ngồi trên mông em bé, đỡ phải nói linh tinh”.

Bốn người cùng ngồi xuống, không lâu sau đã nghe thấy có tiếng vó ngựa dưới lầu, Vũ Mai tới bên cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy bốn cỗ xe ngựa sơn đen rất lớn vừa dừng lại. Mỗi xe đều do bốn ngựa kéo, thân xe sơn đen bóng loáng nhưng không trang trí cầu kỳ, càng xe và bục để chân lại điêu khắc chìm những hình tinh tế. Hiếm có chính là mười sáu con tuấn mã màu đen tuyền đều tăm tắp, cứ như là cùng một bào thai sinh ra, khiến người ta vừa nhìn đã biết đây là ngựa quý hiếm cùng Tái Bắc.

Theo sau xe còn có một đoàn tùy tùng lớn, đều là thanh niên ăn mặc gọn gàng, lưng đeo đơn đao, toàn bộ cùng cưỡi trên những con tuấn mã cao lớn, ai nấy đều uy vũ vô cùng.

“Quả nhiên rất có khí thế”, Tần Vũ Mai thè lưỡi: “Chân của muội bắt đầu run rồi”.

Xe vừa tới, bốn người cũng vội bước xuống lầu nghênh đón.

Một thanh niên xuống ngựa mở cửa chiếc xe thứ nhất, từ bên trong, một vị đại hán tầm năm mươi tuổi, mặt đen râu dài bước xuống, hai mắt lim dim, vừa nhìn thấy Tần Triển Bằng liền cười ha ha, giọng vang như chuông lớn nói: “Lão Tần, lão Tần, bao nhiêu năm không gặp, xem ra khí sắc ông rất tốt, khí sắc rất tốt”, nói xong nhiệt tình vỗ vỗ vai ông ta: “Hai vị này xem ra chính là điệt nhi, điệt nữ ‘Long Môn song thương’ rồi! Nghe nói tuổi còn nhỏ mà đã quét sạch mấy đám cường phỉ ở Thái Hành Sơn, giỏi lắm, giỏi lắm!”.

Huynh muội họ Tần chưa từng gặp Thiết Diệc Hoàn, nghe thấy ông ta xưng hô thân thiết như thế, không biết được đây là thuật lấy lòng người Thiết Diệc Hoàn hay dùng trên giang hồ, nên mở cờ trong bụng, cảm thấy việc làm ăn lớn sắp thành đến nơi, không nhịn được mà cũng “lão bá” với “đại bá” mà gọi loạn cả lên.

Tần Triển Bằng chắp tay nói: “Vị này chỉ sợ Thiết lão anh hùng chưa từng gặp mặt, hiện đang là chủ lực của tiêu cục chúng tôi, Sở tiêu đầu”.

Hà Y khẩn khoản thi một lễ, nói: “Chút tài mọn, khiến lão tiền bối chê cười rồi”.

Thiết Diệc Hoàn nhìn nàng đánh giá một lượt, không khỏi tấm tắc xưng tụng: “Tuy chưa từng gặp qua nhưng ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Trận chiến ở Phi Diên cốc năm ngoái, tiêu cục bọn ta cũng có phái người đi, sống chết thế nào cũng không đưa được Sở tiêu đầu về, lúc ấy ta tức quá, bén tống cổ hắn đi luôn. Lão Tần, có Sở tiêu đầu, tiêu cục này của ông thật có tương lai lớn”.

Trong lúc nói chuyện, cánh cửa của chiếc xe ngựa thứ hai cũng từ từ mở ra, bước xuống là một vị trung niên ngoài bốn mươi, thân hình gầy guộc, thái dương nhô cao, nhìn là biết đây là một cao thủ nội công.

Đấy đương nhiên là nhân vật xuất sắc nhất trong “Ưng Trảo môn” ở Hoài Nam, được người đời xưng tặng là “Thiết ti thần quyền” Thu Long Phi, Thu tổng tiêu đầu. Khuôn mặt gầy của người này không khỏi tạo cho người khác cảm giác khắc nghiệt, nhưng dáng vẻ khi cười lại rất phúc hậu. May mà ông ta cũng hay cười, khiến cho người khác có ấn tượng ôn hòa.

Rất tự nhiên, Thiết Diệc Hoàn giới thiệu bốn người với nhau.

Huynh muội họ Tần và Hà Y đều đang đoán già đoán non xem người ngồi trên chiếc xe thứ ba, thứ tư là những ai.

Thiết Diệc Hoàn nói: “Lão Tần, ta còn đưa tới một vị bằng hữu. Thực ra là một khách hàng của ta, bọn ta gặp nhau giữa đường, ta đang muốn đề nghị vị này đồng ý vụ làm ăn giữa chúng ta, thế là nhất quyết kéo hắn cùng tới. Bàn của chúng ta thêm một cái bát, một đôi đũa chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?”.

“Làm gì có, làm gì có, Thiết lão anh hùng chê cười rồi. Người càng đông lại càng vui. Huống chi bằng hữu của lão Thiết ngài cũng là bằng hữu của Trường Thanh tiêu cục chúng tôi, bọn tôi hoan nghênh còn chẳng được nữa là!”, Tần Triển Bằng vội nói.

“Ha ha, quen được vị bằng hữu này, ta đảm bảo tiêu cục các ông chỉ có lợi chứ chẳng thiệt thòi gì.”

“Tổng cộng có bốn xe, hẳn là đằng sau vị bằng hữu này vẫn còn một vị nữa?”

“Đâu có, đâu có, chỉ có một người ngồi xe trước thôi, xe sau không có ai, chỉ để vài thứ đồ vị này thường dùng thôi.”

Tần Triển Bằng không khỏi thầm giật mình, bầu đoàn của Thiết Diệc Hoàn đã đủ lớn rồi, vị bằng hữu này của ông ta, một mình mà cần tới hai xe, còn phô trương hơn, lại không biết là nhân vật nào, trong lòng rất lấy làm hiếu kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.