Dứt lời, một nhóm người đi tới trước cỗ xe thứ ba.
Lại thấy một thanh niên mở cửa chiếc xe thứ tư, lấy ra một
cuộn thảm màu đỏ tươi. Hai thanh niên lấy từ bên trong xuống một chiếc xe lăn
trống không.
Mặt Hà Y chợt tái đi, tim bắt đầu dội “thình thịch”.
Cỗ xe thứ ba chỉ cách cửa lớn của tửu lâu chưa tới vài trượng,
ở giữa cách một quãng đường lát đá xanh bên trên đầy bùn đất. Người thanh niên
kia nhanh nhẹn đem tấm thảm lông trải lên lớp đất bùn. Người đang giữ xe lăn
đem nó tới đặt dưới cửa cỗ xe thứ ba, sau đó một người khác nhẹ nhàng mở cửa xe
rồi chui vào, bế một người áo trắng ra, cẩn thận từng li từng tí đặt vào chiếc
xe, rồi giúp người áo trắng chỉnh lại trang phục.
Tất cả mọi người đều nhận ra đôi chân của người áo trắng kia
khô gầy như củi, không có chút sức lực nào, tựa như hoàn toàn bại liệt.
Người áo trắng này xem chừng hơn hai mươi tuổi, dung mạo anh
tuấn, mắt sáng như sao, bộ trường bào mặc trên người kiểu dáng đơn giản nhưng
hiển nhiên là do thợ giỏi cắt may, không những chất liệu quý giá mà mỗi một chi
tiết trên đó đều cực kỳ tinh vi cầu kỳ. Có điều da người này trắng tái, tựa như
chưa từng ra dưới ánh nắng, phối với y phục trắng làm toàn thân có chút trắng tới
chói mắt.
Đôi tay đang đẩy xe lăn, ngón tay dài mà thon, đẹp nhưng gầy
guộc.
Tuy được người khác ôm xuống trước mắt bao nhiêu người nhưng
thần thái của người này vẫn có một sự thâm trầm mà tôn nghiêm hiếm thấy. Khí sắc
của người này xem ra không tốt, nhưng khi ngồi lưng luôn thẳng tắp như kiếm,
toát ra một loại khí chất vừa cương nghị vừa trang nhã.
Nhất loạt người nhà họ Tần đều nhìn tới ngây người.
Tần Vũ Mai đứng sau lưng Hà Y, thì thầm nói: “Vẫn là đàn ông
phương nam có ý vị. Từ trước đến giờ muội chưa từng thấy nam nhân nào anh tuấn
đến thế”.
Trong lòng Hà Y lại đang thầm thở dài một tiếng.
Thiết Diệc Hoàn cười vang, nói: “Để ta giới thiệu, vị này cốc
chủ Vân Mộng cốc, Mộ Dung tiên sinh, nhắc tới danh tự hẳn mọi người đều nghe tới
đã lâu”.
Tần Triển Bằng vội vái sát đất, nói: “Đêm qua đèn trong nhà
tôi bùng lên mấy lần, tôi nói đây là có điềm tốt, quả nhiên hôm nay được gặp thần
y Mộ Dung tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu”.
Mộ Dung Vô Phong điềm đạm vái trả một lễ, nói: “Tôi với Thiết
lão tiên sinh ngẫu nhiên gặp giữa đường, đến thật đường đột, quấy quả quá rồi”.
“Đây là con trai và con gái tôi.”
Mộ Dung Vô Phong gật đầu, coi như chào hỏi. Truyền thuyết
trên giang hồ về chàng rất nhiều, đều nói chàng thường ngày kiệm lời như vàng.
Chàng không hàn huyên gì nhiều, huynh muội họ Tần cũng không lấy làm khó chịu.
“Vị này là Sở tiêu đầu.”
Tần Triển Bằng quay đầu nhìn sang, phát hiện Hà Y thần sắc
hoang mang, mặt mày tái nhợt đứng ở bên, nhìn Mộ Dung Vô Phong mà chẳng nói câu
nào. Đây rõ ràng là có chút thất lễ.
Mộ Dung Vô Phong không đổi sắc mặt nói: “Sở tiêu đầu, xin
chào”.
Hà Y không hề đáp lời, chỉ lạnh lùng cúi người thi lễ.
Tần Triển Bằng đành thay nàng bao biện: “Sở tiêu đầu vừa mới
áp tiêu từ xa về. Còn chưa kịp uống lấy ngụm nước đã vội vàng qua đây, chắc là
đã mệt mỏi lắm rồi”, nói xong làm tư thế mời: “Các vị đường xa mệt nhọc, tại hạ
đã đặt một bàn tiệc nhỏ ở Tĩnh Tuyết Hiên trên lầu gọi là tẩy trần, xin mời”.
Tiếp đến Tần Triển Bằng dẫn đường, mọi người lần lượt tiến
vào. Hai người thanh niên nâng Mộ Dung Vô Phong cả người lẫn ghế lên tầng hai,
đặt chàng cạnh bàn rồi dẹp bát đũa trước mặt chàng sang một bên, lấy ra bát,
đũa, thìa, đĩa, đồ đặt đũa của riêng chàng.
Mấy đồ dùng bát đũa này tuy cũng rất tinh xảo nhưng không mới
không cũ, thua xa đồ sứ sáng loáng vừa mới ra từ lò gốm chuyên tiến cống cho
cung đình.
Mọi người sớm đã từng nghe tới tính ưa sạch tới cực đoan của
Mộ Dung Vô Phong, không dùng đồ dùng ăn uống của người khác là một trong số đó,
cho nên cũng không lấy làm lạ.
Ai nấy đều đã ngồi vào vị trí, Tần Triển Bằng vừa định chúc
rượu chợt phát hiện Sở Hà Y không có mặt, không khỏi ngây ra một chút, liền hỏi:
“Sở tiêu đầu đâu?”.
Tần Vũ Mai nhỏ giọng trả lời: “Tỷ ấy nói cảm thấy trong người
không được khỏe…”.
Tần Triển Bằng nói: “Cô ấy vừa mới về, chắc hẳn mệt mỏi lắm
rồi. Có điều cũng phải ăn cơm đã chứ? Con đi gọi cô ấy quay lại, chuyển lời ta,
cũng không cần tiếp khách trò chuyện, chỉ cần ăn cơm thôi, nếm qua tay nghề của
Tiết đại sư rồi hẵng về”.
Tần Vũ Mai vâng dạ đi xuống lầu, một lúc sau đã đưa Hà Y trở
lên.
Chỗ ngồi vốn đã sắp đủ, tự nhiên lại có thêm Mộ Dung Vô
Phong, bởi vì xe lăn của chàng tiến lui không tiện nên bên cạnh lại phải để
thêm một khoảng trống. Cho nên lúc Hà Y tiến vào thì phát hiện mình không có
chút lựa chọn nào, chỉ có thể ngồi cạnh Mộ Dung Vô Phong.
Không đành phụ ý tốt của Tần Triển Bằng, với lại nàng biết lần
đầu gặp mặt này rất quan trọng đối với Tần gia, cho nên chỉ đành bình thản ngồi
xuống, tiện tay lấy bát đũa tới trước mặt mình.
Lúc này, lời chúc rượu của Tần Triển Bằng đã nói xong, đồ ăn
cũng bày đầy bàn. Ở chính giữa lại có một chiếc đĩa trống to đùng.
Thu Long Phi chỉ chiếc đĩa không ấy hỏi: “Thứ cho lão Thu
thiển cận, Tần tiên sinh, món này ý là làm sao?”.
Tần Triển Bằng vỗ vỗ đầu nói: “Chắc là người dọn đồ ăn đem
nhầm bàn rồi”, một lúc sau, ông ta lại thốt lên: “Không thể nào!”.
Hà Y khẽ cười, nói: “Món này tên gọi là ‘Hỗn Nguyên Nhất
Khí’, ý nghĩa chính là cái Đạo gia gọi là lấy có làm không, lấy không làm có.
Nghe nói là món ăn nổi tiếng mà các nhà thư hương thế gia truyền lại”.
Thiết Diệc Hoàn vui vẻ nói: “Quả nhiên Sở tiêu đầu là người
có kiến thức, món này rõ ràng là không có cái gì sất, vậy mà có ý nghĩa cao
thâm như thế, lại còn hái ra tiền, đây chính là bản lĩnh của người có học. Con
trai ta cũng chính theo nghiệp này, cả ngày tay không bắt giặc. Con mẹ nó, quả
thật thú vị”.
Đạo lý này qua miệng ông ta liền hoàn toàn biến dạng, nhưng
cũng có chút ý vị. Người trong võ lâm là luyện bản lĩnh thật sự để kiếm cơm, chẳng
tán dóc trước đầu dao mũi kiếm, tất nhiên nhìn không quen người đọc sách cả
ngày ngâm gió vịnh trăng, rỗi hơi sinh sự.
Trước mặt Hà Y có một bát canh ngọt, cũng không biết gọi là
gì, chỉ thấy trong bát canh màu biếc có mấy hạt trong suốt nhỏ như minh châu,
hình dạng lung linh đáng yêu, ăn vào cảm thấy mùi vị rất ngon miệng. Hà Y vừa
đi xa về, đang cảm thấy khát khô cổ, không nhịn được mà lấy thìa múc một bát, một
hơi húp sạch, rồi vẫn cảm thấy chưa đủ, lại múc thêm nửa bát. Vừa ngẩng đầu lên
đã thấy Tần Vũ Mai ra sức nháy mắt với mình.
Nàng cho rằng chắc mình không nên ăn quá nhiều, nhưng nhìn
bát canh rõ ràng vẫn còn rất nhiều, thế là nhìn về phía Vũ Mai lắc lắc đầu.
Vũ Mai lại nhếch nhếch miệng mình về phía bên phải.
Ngồi bên phải Hà Y chính là Mộ Dung Vô Phong. Khi nàng ngồi
xuống, trước sau chỉ hoặc quay sang trái, hoặc nhìn xuống, căn bản là không dám
nhìn về phía Mộ Dung Vô Phong.
Bất đắc dĩ, nàng đành phải nghiêng đầu qua nhìn. Thì ra vừa
rồi tiện tay lấy, lại chính là bát, đũa, thìa trước mặt Mộ Dung Vô Phong, chỉ để
lại cho chàng mỗi cái đĩa. Không có thìa với đũa, chàng chẳng làm sao ăn uống
được, chỉ đành ngồi không. Hai thanh niên đi theo Mộ Dung Vô Phong đã sớm lui
ra ngoài. Mọi người đều nhìn thấy mọi việc, nhưng không tiện nói gì. Một là, Mộ
Dung Vô Phong tuyệt đối sẽ không dùng đồ bên ngoài. Hai là, đồ dùng để ăn uống
của chàng đã bị Hà Y dùng qua, tất nhiên là chàng sẽ không chạm tới nữa.
Nếu nói trắng ra, Hà Y sẽ rất mất mặt. Mọi người đều biết Tần
Triển Bằng rất xem trọng Hà Y, cho nên tuy Thiết Diệc Hoàn muốn vun vén xử lý
nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra cách giải quyết.
Hà Y nhìn Mộ Dung Vô Phong, đem nửa bát canh trên tay đẩy tới
trước mặt chàng, nói: “Đây là bát và thìa của ngài”, nói xong, lại lấy đôi đũa
của chàng trả sang, nói: “Đây là đũa của ngài”.
Giọng của nàng cực nhỏ, người bình thường vốn sẽ không thể
nghe thấy. Nhưng những người ngồi đây ai nấy đều là cao thủ nội công.
Đôi đũa kia hiển nhiên nàng đã dùng rồi, trên đầu còn dính lại
vài hạt vừng.
Sáu đôi mắt đổ dồn vào Hà Y rồi lại đưa mắt nhìn nhau. Mọi
người đều không biết Mộ Dung Vô Phong sẽ làm gì với nữ tiêu đầu thô lỗ như thế
này. Ai ngờ Mộ Dung Vô Phong lại dùng cái thìa múc canh húp một ngụm, cười nhẹ,
gật đầu khen: “Canh này mùi vị rất ngon. Đa tạ”, nói xong, lại lấy đôi đũa còn
dính vừng kia gắp cho mình hai miếng măng.
Tần Triển Bằng thở phào một tiếng, trong lòng không khỏi bội
phục khí độ của Mộ Dung Vô Phong.
“Nói về canh này, tôi lại có một điển cố”, Tần Triển Bằng cười
nói: “Nếu tôi nói ra mấy hạt giống như trân châu này là thứ gì, chắc chắn lúc
các vị ăn anh sẽ phải cân nhắc đi cân nhắc lại. Nghe nói trên Thiên Sơn có một
loại ếch lớn, người ta gọi là Tuyết Oa. Dùng làm thuốc rất tốt nhưng cực kỳ khó
bắt, một con trên thị trường giá tới trăm lượng vàng. Thứ tròn tròn trơn trơn
này chính là trứng trên người Tuyết Oa. Hai con Tuyết Oa mới có thể làm được
bát canh thế này”.
Ông ta nói xong, mi mày Mộ Dung Vô Phong đã nhíu chặt, cảm
thấy có chút buồn nôn. Hà Y nghiêng đầu sang, có chút thái độ hả hê trước nỗi
đau của người khác mà nhìn chàng.
“Ta kêu người mang ống nhổ tới nhé. Có phải ngài muốn nôn
không?”, nàng không nhịn được hỏi.
Mộ Dung Vô Phong nhạt giọng nói: “Người đã uống cả bát lớn
còn không muốn nôn, ta mới chỉ uống một thìa mà thôi”.
Chàng lườm nàng một cái, lại thêm một câu: “Ta chỉ hy vọng bọn
họ đã đem thứ này nấu cho thật chín. Trong sách nói đấy là một loại ếch dễ sinh
sôi nảy nở”.
Lần này tời lượt Hà Y cảm thấy trong bụng không thoải mái.
Không khí bữa tiệc không những rất dễ chịu mà còn có thể gọi
là khá hòa hợp.
Huynh muội nhà họ Tần từ lúc thành niên đã bắt đầu giúp phụ
thân lo liệu việc làm ăn của tiêu cục, đã trải đời nhiều, tửu lượng cũng rất tốt,
trên bàn rượu cư xử hợp lý, ứng đối tự nhiên.
Ba vị tổng tiêu đầu cười cười nói nói cũng đã đạt thành hiệp
nghị, sẽ do Thiết Diệc Hoàn ra mặt triệu tập lão bản của các đại tiêu cục, họp
mặt bàn bạc về việc chính thức gia nhập Ngũ cục liên minh của Trường Thanh tiêu
cục. Vì chính Thiết Diệc Hoàn và Thu Long Phi đều đã tán thành, thêm vào ảnh hưởng
của họ trong liên minh, việc này có thể coi là mười phần chắc chín rồi. Mở hội
nghị chẳng qua là hình thức mà thôi.
Mộ Dung Vô Phong cũng biểu thị sẽ đem việc vận chuyển dược
liệu của Vân Mộng cốc giao cho Ngũ cục liên minh, nhưng bàn bạc cụ thể sẽ do tổng
quản Quách Tất Viên của chàng tiến hành thương lượng.
Thiết Diệc Hoàn nghe thế, vội vàng nói: “Mộ Dung cốc chủ, liệu
có thể ngay hôm nay ký kết hợp đồng giữa hai bên không?”.
Ông ta biết Quách Tất Viên là người Thiệu Hưng, là nhân vật
nổi tiếng lợi hại trong giới làm ăn, lúc thỏa thuận với ông ta, tính đi tính lại,
ai cũng cảm thấy hình như mình chiếm được lợi, nhưng về tới nhà đem bàn tính ra
tính toán tử tế, mới lại phát hiện ra phía Vân Mộng cốc thực ra chẳng có lấy nửa
điểm thiệt thòi. Mộ Dung Vô Phong tuổi còn trẻ có khi còn dễ đối phó hơn nhiều.
Thu Long Phi nghe thấy, liền vỗ vỗ vai ông ta, cười hì hì
nói: “Lão Thiết, huynh thế này là không biết rồi. Bọn ta thương lượng với Quách
tổng quản thì mới có chút hy vọng kiếm được tiền. Nếu như để Mộ Dung cốc chủ
làm chủ, chỉ sợ hai chúng ta lại thêm Quách tổng quản nữa vẫn chưa phải là đối
thủ. Chẳng lẽ huynh quên, ngày xưa lúc Mộ Dung lão cốc chủ còn tại thế, mấy
tiêu cục bọn ta chẳng kiếm được cái gì hời sao?”.
Mộ Dung Vô Phong từ tốn nói: “Xin hai vị cứ yên tâm. Hiện giờ
tôi quá bận y vụ, về phương diện tài vụ thì ít khi để tâm. Quách tổng quản từ
trước tới giờ làm việc rất có cân nhắc, chư vị cũng nên thông cảm, Vân Mộng cốc
có tới hơn hai trăm miệng ăn, ngày ngày đều phải ăn uống”.
Người bên cạnh nghe tới câu này đều không khỏi giật mình.
Không ngờ người thanh niên xem ra văn nhã tới mức chẳng đánh chết được một con
ruồi này trên vai lại đeo gánh nặng đến thế. Trong lòng không khỏi dâng lên niềm
kính phục từ tận đấy lòng.
Những việc đàm phán làm ăn giữa đàn ông với nhau, Hà Y nghe
không có hứng. Nàng chẳng để vào tai cái gì cả, chỉ một mực cắm đầu ăn uống.
Tuy là ngồi bên cạnh Mộ Dung Vô Phong nhưng nàng cảm thấy mình mẫn cảm hệt như
khi tỉ kiếm với Hạ Hồi vậy.
Mỗi khi tay áo của chàng lướt qua vai phải của nàng, nàng đều
cảm thấy da mình run rẩy tựa như gió động mặt hồ vậy.
Trên bàn tiệc đượm mùi thức ăn với rượu này, nàng vẫn ngửi
thấy chuẩn xác mùi hoa oải hương nhẹ nhàng như có như không vương vất trên người
Mộ Dung Vô Phong. Rồi sau đó, mùi hoa ấy đưa linh hồn nàng về sơn thôn ở Ngạc
Tây, về phiến đá lớn trên đỉnh Thần Nữ, hành lang dài trong Trúc Ngô viện, tấm
rèm trong phòng ngủ… những nơi nàng và Mộ Dung Vô Phong từng ở bên nhau.
Cả buổi yến tiệc, nàng đều thảng thốt trong lòng, tâm tình
cuồng loạn, dáng vẻ ngơ ngác, người như mất hồn.
Nàng chẳng biết những người khác đang nói gì, cũng chẳng chú
ý tới thái độ của ai, càng không dám nhìn Mộ Dung Vô Phong. Nàng biết chỉ cần bản
thân nhìn vào đôi mắt chàng một lần nữa là sẽ như ma nhập mà đi theo chàng. Cho
nên nàng chỉ còn cách nhét đầy đồ ăn vào bụng mình.
Mọi người cũng không chú ý tới hành vi này của Hà Y, đều cho
rằng nàng áp tiêu dọc đường vất vả, ăn nhiều một chút cũng là bình thường.
Lúc bữa tiệc kết thúc, Thiết Diệc Hoàn và Thu Long Phi đều
bày tỏ, nhân thịnh tình của Tần lão bản, bọn họ sẽ ở lại Thái Nguyên thêm hai
ngày, xem phong vật, nếm rượu nếp. Việc Mộ Dung Vô Phong tới vốn không hề nằm
trong kế hoạch, tất nhiên chàng không tiện ở lâu. Tuy Tần lão bản ra sức níu giữ,
nhưng chàng vẫn lấy lý do y vụ bận rộn mà từ chối, quyết định lập tức về Vân Mộng
cốc.
Cho nên, mọi người phân thành hai hàng, nói lời từ biệt Hà Y
nhìn chằm chằm theo xe ngựa của Mộ Dung Vô Phong cuốn bụi khuất xa.
Về tới phòng mình, nàng chợt cảm thấy trong người yếu ớt trống
rỗng như bị rút hết sức lực, bèn nằm lên giường, mê man thiếp đi hơn một canh
giờ. Lúc Tần Vũ Mai đẩy cửa đi vào, nàng mới mệt mỏi tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng.
“Tỷ không sao chứ?”, Vũ Mai đặt bát canh hoa sen trong tay
lên chiếc kỷ nhỏ cạnh giường, sờ trán Hà Y, quan tâm hỏi.
“Không sao, chỉ là hơi mệt mỏi thôi”, Hà Y vội vàng ngồi dậy.
“Canh này là mẹ muội đặc biệt nấu cho tỷ. Mẹ hay nói tỷ là
người rất đáng thương, một mình bôn ba nam bắc, cũng không có nhà mà về, cô đơn
chẳng ai quan tâm.”
Mắt Hà Y ửng đỏ: “Mẹ muội đối xử với ta thật giống như mẹ ruột.
Ngày nào đó ta sẽ nhận người làm mẹ nuôi”.
Nói xong, chạnh lòng tủi thân, nước mắt đã dâng đầy.
Vũ Mai nói: “Cái tay Mộ Dung Vô Phong ngồi cạnh tỷ ngày hôm
nay thật thú vị”.
Hà Y hỏi: “Cái gì thú vị?”.
Vũ Mai nói: “Tỷ trước sau không nhìn hắn, hắn lại luôn nhìn
tỷ. Nếu muội là tỷ, muội sẽ bắt chuyện với người ta. Tỷ xem cử chỉ, khí độ của
người ta, so với Hạ Hồi thì hơn rất nhiều”.
Hà Y không nhịn được bật cười: “Muội lại nhìn trúng người ta
rồi?”.
Vũ Mai nói: “Không đâu. Người này tuy hai chân tàn phế nhưng
kỳ thực tính tình cực kỳ cao ngạo. Tỷ cảm thấy vị Tiết đại sư hôm nay làm đồ ăn
cho chúng ta như thế nào?”.
Hà Y ngẩn người ra, hỏi: “Ai là Tiết đại sư?”.
Vũ Mai giậm giậm chân, vội nói: “Lúc trên bàn tiệc người ta
đã đánh mắt cho tỷ mấy lần mà tỷ cứ ngây ra. Chính là cái người cao gầy giữa buổi
tối vào hỏi chúng ta mùi vị món ăn như thế nào ấy”.
Hà Y căn bản là không hề chú ý, cũng hoàn toàn không có ấn
tượng gì: “Làm gì có? Lúc chúng ta ăn, có người cao gầy nào tiến vào đâu?”.
Vũ Mai thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, không nói với tỷ nữa.
Tóm lại, muội nhìn trúng hắn rồi. Tỷ nghĩ coi, nếu muội gả cho hắn, há chẳng phải
là đời này không cần tới Phúc Hỷ lâu nữa sao?”.
Hà Y cười hỏi: “Này, rốt cuộc là muội muốn gả cho người ta,
hay là dạ dày của muội muốn gả cho người ta?”.
Vũ Mai nói: “Mấy hôm trước hắn còn tặng muội một cây trâm.
Đây, chính là chiếc này, có đẹp không?”, nàng rút ra một cây trâm màu đỏ tươi
trên đầu xuống, đặt trong tay mà vuốt vuốt ve ve.
Hà Y hỏi: “Cha muội liệu có đồng ý không?”.
Vũ Mai nói: “Cha muội toàn muốn gả muội cho võ lâm thế gia
cái gì đó. Bây giờ tiêu cục càng ngày càng lớn, lỡ ra có chuyện gì, nếu có một
thông gia tốt chiếu cố thì đương nhiên là hay rồi. Có điều, Tiết công tử chẳng
biết một tẹo võ công nào. Muội mặc kệ… không đồng ý thì bọn muội sẽ bỏ trốn”.
Hà Y cười nói: “Gan của muội lớn thật đấy. Không sợ ca ca muội
xách Long Môn đại thương đuổi theo à”.
Vũ Mai nói: “Muội chính là đang muốn hỏi tỷ. Nếu sau này muội
thật sự bỏ trốn, tỷ có quen ai có thể cho muội tạm thời đến náu nhờ không?”.
Hà Y gật đầu, nói: “Có một người, tuy ta thường cãi nhau với
chàng, nhưng vạn nhất ta xin chàng giúp, chàng nhất định sẽ giúp”.
Vũ Mai hi hi cười, nói: “Vậy muội đành nhờ cả vào tỷ rồi”,
đang nói, bên ngoài có tiếng ồn ào náo loạn, Hà Y bật dậy, đi ra mở cửa thì
nhìn thấy một gia nhân già của Tần phủ hoảng hốt đến nói: “Sở tiêu đầu, tiểu
thư có ở đây không?”.
Vũ Mai vội vàng chạy ra hỏi: “Ta ở đây, có chuyện gì vậy?”.
“Xảy ra chuyện lớn rồi! Thiếu gia bị kẻ khác ám toán, trúng
ba mũi tên độc, hiện đang nguy hiểm tới tính mạng, phu nhân… phu nhân lo tới mức
ngất đi rồi!”.
“Cái gì!!!”
Ba người chạy ra ngoài cổng lớn mới biết, Tần Vũ Tang ở lại
tính tiền xong thì một mình từ Phúc Hỷ lâu quay về, trên đường gặp phải ba kỵ sĩ
áo đen, đại khái là tới tập kích tiêu cục để trả thù cho bọn thổ phỉ ở Thái
Hành Sơn. Một trận ám tiễn đột nhiên bắn tới, trong lúc tối trời, Tần Vũ Tang cản
được hơn nửa, những vẫn bị ba mũi bắn xuyên người.
Lúc đưa được tới phòng ngủ của Tần Triển Bằng trong tiêu cục,
máu đã chảy đầy đất, người chỉ còn thoi thóp.
Vị đại phu đã mời tới từ phủ Thái Nguyên vừa nhìn đã lắc đầu,
bảo tên đã làm tổn thường nội tạng, chỉ còn nhanh nhanh mà chuẩn bị hậu sự
thôi. Tần Triển Bằng đứng bên cạnh mà lòng nóng như lửa đốt.
Hà Y nghĩ một chút rồi nói: “Trước tiên cứ điểm huyệt đạo cầm
màu toàn thân cho huynh ấy. Tôi sẽ đi đưa Mộ Dung Vô Phong quay lại”.
Tần Triển Bằng ngẩng lên nhìn nàng, lắc đầu tuyệt vọng: “Người
ấy đã đi hơn một canh giờ rồi, làm sao còn đuổi kịp?”.
Hà Y nói: “Chàng chưa thể đi xa được. Thân thể chàng yếu ớt,
xe ngựa sẽ đi rất chậm”.
Ngựa đã là ngựa nhanh nhất của Trường Thanh tiêu cục nhưng
Hà Y vẫn hiềm chưa đủ nhanh. Nàng phóng như điên trên quan đạo hơn nửa canh giờ,
quả nhiên nhìn thấy hai cỗ xe ngựa cùng một đoàn tùy tùng của Mộ Dung Vô Phong
thong thả đi ở phía trước. Nàng giục ngựa chạy tới, vừa may gặp được Tạ Đình
Vân và Quách Tất Viên cưỡi ngựa đi sau cùng.
“Sở cô nương!”, Tạ Đình Vân ngạc nhiên mà mừng rỡ thốt lên.
“Tôi có một vị bằng hữu bị trọng thương…”, Hà Y mướt mát mồ
hôi nói: “Liệu có thể…”.
Tạ Đình Vân hỏi: “Ở đâu?”.
“Trường Thanh tiêu cục.”
Tạ Đình Vân kéo ngựa lại, nói: “Cô đi nói với cốc chủ. Tôi sẽ
bảo người phía trước quay đầu ngựa”.
Hà Y nói: “Liệu ông có thể bảo xe ngựa đi nhanh một chút
không? Tính mạng bằng hữu của tôi đã nguy kịch lắm rồi”.
Quách Tất Viên thở dài, nói: “Sở cô nương, thân thể cốc chủ
vốn không chịu được tròng trành. Chuyến này ra ngoài, bệnh suốt dọc đường”.
Hà Y trầm mặc nói: “Thân thể của chàng đã không tốt, sao lại
còn muốn đi xa tới tận đây? Từ Vân Mộng cốc tới Thái Nguyên, chí ít cũng phải
hai mươi ngày”.
Tạ Đình Vân cười khổ: “Cô nương thật sự không hiểu tâm ý của
cốc chủ?”.
Hà Y ngây người nhìn ông ta. Lẽ nào… Mộ Dung Vô Phong đi
chuyến này, chỉ vì được nhìn nàng một chút?
Nàng cắn môi, cúi đầu, thúc ngựa tới trước xe của Mộ Dung Vô
Phong. Xe ngựa đã dần dừng lại, bắt đầu quay đầu.
Hà Y gõ cửa xe.
“Mời vào”, bên trong vọng ra một giọng nhàn nhạt.
Nàng đẩy cửa, Mộ Dung Vô Phong đang nằm tựa trên một sạp
dài, trên người đắp một tấm chăn lông trắng như tuyết.
Chàng hơi kinh ngạc nhìn Hà Y nhưng cũng không nói gì.
“Ta đã bảo bọn họ quay đầu ngựa… bởi vì… bởi vì ta muốn xin
chàng giúp ta cứu một người.”
Chàng gật đầu, nói: “Vậy sao nàng không bảo họ đánh xe nhanh
một chút?”.
“Thân thể của chàng có chịu nổi không?”, không rõ vì sao, Hà
Y cảm thấy giọng nói của mình run rẩy. Đến việc nàng muốn mình cứu ai chàng
cũng chẳng hỏi.
“Không sao cả”, chàng lãnh đạm nói.
Hà Y ra ngoài dặn dò một tiếng, xe ngựa liền phóng đi nhanh
như tên rời cung.
“Ngồi đi”, Mộ Dung Vô Phong chỉ vào một tấm đệm mềm màu xanh
đặt cạnh mình. Trong xe ngựa của chàng áo gấm đệm thêu đều bắt mắt, còn chính
chàng lại như thứ màu sắc ảm đạm nhất trong xe, mệt mỏi ngồi tựa vào thành xe.
“Trên bàn có trà”, nhìn Hà Y khoanh chân ngồi im trên đệm,
chàng đành nói một câu bắt chuyện.
Hà Y nâng tách trà, một hơi uống cạn.
Sự yên lặng kéo dài, chẳng có ai nói một lời.
Xe ngựa phóng như bay cực kỳ xóc nẩy, mặt Mộ Dung Vô Phong dần
dần tái xanh.
Cuối cùng chàng cúi mình xuống, tìm kiếm bốn phía.
Hà Y nhanh mắt nhanh tay với ông nhổ đặt trước mặt chàng, vừa
mới mở nắp, chàng đã nôn thốc nôn tháo. Vừa mở miệng nôn lập tức nôn suốt không
dứt, nôn tới khi dạ dày trống rỗng, không còn gì để nôn nữa, chàng vẫn tiếp tục
nôn ọe.
Hà Y đành đỡ vai chàng, đưa cho chàng một cốc nước để chàng
súc miệng. Khuôn mặt chàng đã tái xanh.
“Chàng cảm thấy đỡ hơn chứ?”, nàng hỏi nhỏ bên tai chàng:
“Có cần uống thuốc không? Có muốn uống ít nước không?”.
Chàng lắc đầu. Trong lòng nàng quặn đau, bèn nắm lấy tay
chàng, đem chân khí liên tục truyền vào.
Chàng lạnh lùng nhìn nàng nói: “Đa tạ, thật ra nàng không cần
phí công chiếu cố ta. Ta sẽ nhanh chóng ổn thôi”.
Nàng ngẩn ngơ nhìn chàng, trong tim như bị một cây kim đâm
thẳng vào.
“Không cần khách khí, chúng ta vốn cũng có thể tính là bằng
hữu”, không biết tại sao, từ miệng nàng lại tuôn ra những lời như thế. Nói xong
câu ấy, nàng đỡ chàng về chiếc sạp, lót thêm một chiếc gối dưới lưng chàng, để
chàng thoải mái ngả mình.
Nói xong, không nghĩ ngợi gì, giữ lấy tay chàng, rút ở eo một
ngọn phi đao lá liễu, nhẹ nhàng, cẩn thận cắt móng tay cho chàng. Trong yên lặng,
chỉ có tiếng tí tách của ngọn đèn đang cháy và tiếng bánh xe lăn lạo xạo.
Thoáng cái, mười đầu ngón tay của chàng đã được cắt gọn, Hà
Y cười nói: “Ta cắt trông có được không?”.
“Móng tay cắt xong rồi, giờ đến phiên móng chân”, nàng bắt đầu
cởi giày cho chàng. Còn chàng bắt đầu hận đôi chân của mình tại sao lại đến một
chút cảm giác cũng không có.
Hà Y chợt nhíu chặt mày, nhìn chàng chằm chằm chất vấn:
“Chân của chàng sao lại có vết sẹo lớn thế này?”.
Đấy là vết hằn của dây thừng ngày hôm đó, lúc ấy tâm tình
chàng cực kỳ sa sút, đến mức cả việc thoa thuốc cũng chẳng buồn làm, cứ mặc kệ
nó tự liền miệng. Kết quả của việc đó chính là hai vết sẹo lớn nhấp nhô.
“Không cẩn thận làm đổ trà nóng nên bị phỏng”, chàng lấp liếm
nói.
Hà Y nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo ấy, khẽ nói: “Còn đau
không?”.
“Không đau”, chàng nói.
Nàng u oán lườm chàng, nói: “Những thứ khác trên người chàng
là của người khác, duy chỉ có đôi chân này là của ta. Lần sau không cho phép
chàng làm nó bị thương nữa”, nói xong nàng lại cúi xuống, bắt đầu tỉ mỉ, cẩn thận
cắt móng chân cho chàng.
Chàng cười khổ, đang định nói mấy câu vui vẻ thì phát hiện
ra nước mắt nàng đã rơi rồi.
“Sao thế?”, chàng vội ngồi dậy hỏi: “Lại có ai bắt nạt nàng
sao?”.
“Chàng, chàng, chính là chàng! Đang yên đang lành, sao lại
làm mình bị thương tới mức có sẹo lớn thế này, khiến người ta nhìn thấy mà đau
lòng? Tại sao trước giờ chàng không chịu quan tâm tới bản thân một chút?”, nàng
đột nhiên gào lên.
“Hà Y, qua đây”, chàng kéo nàng tới bên người.
Nàng khẽ bĩu môi, hai mắt lấp lánh ướt lệ.
Chàng nhìn nàng thật sâu, một lúc sau liền nói: “Ta có thể
chăm sóc bản thân, nàng đừng lo cho ta”.
Nàng cười: “Thế sao?”, còn chưa nói xong, môi đã bị bịt kín.
Hai người hôn nhau tới mê đắm.
“Chàng đổi ý rồi sao?”, nàng chợt đẩy chàng ra hỏi.
“Không. Nàng thì sao?”.
“Ta cũng không. Đợi chúng ta làm xong việc này trước rồi hẵng
nói”, nàng mặc kệ hết thảy, lại tiếp tục nụ hôn.
Thật lâu sau, Mộ Dung Vô Phong lên tiếng: “Hà Y, về cùng
ta”.
“Được thôi. Chàng đổi ý, ta sẽ về cùng chàng.”
“Không.”
“Vậy thì ta cũng không.”
“Hà Y, không thể thương lượng sao?”
“Không thể.”
“Nữ nhân của ta sao lại cố chấp đến thế này!”
“Chàng cũng chẳng kém!”
Chàng chợt phát hiện cô gái trước mặt dường như đang tan ra
như nước, hai người thoáng chốc đã ôm chặt lấy nhau.
“Vô Phong, dừng lại! Bằng hữu của ta tính mạng còn đang nguy
kịch, vậy mà ta còn ở đây làm chuyện này với chàng…”, trong đầu Hà Y đã bắt đầu
mơ màng rồi.
“Lẽ nào nàng không thích?”, giọng nói kia bắt đầu vang lên.
“Mặc kệ nó đi”, cuối cùng nàng nói.
Câu này vừa nói xong, xe ngựa bỗng đi chậm lại.
“Đến rồi!”, bốn mắt nhìn nhau, hai người cuống quít vơ lấy y
phục vứt lộn xộn khắp nơi.
May là từ lúc chiếc xe đi chậm lại cho tới khi hoàn toàn dừng
hẳn còn một khoảng thời gian ngắn, vừa đủ để một người chân tay lanh lẹ như Hà
Y giúp Mộ Dung Vô Phong chỉnh lại y phục, nàng còn có thời gian để giúp chàng
chải đầu, thay một cái búi tóc khác.
Ngoài cửa là một khoảng tối đen, sớm đã có người đưa xe lăn
của Mộ Dung Vô Phong tới trước cửa xe. Hà Y nhảy xuống trước, nhẹ nhàng ôm Mộ
Dung Vô Phong xuống. Chàng biết trọng lượng của mình đối với Hà Y mà nói thì
không tính là nặng chút nào, nhưng lúc xuống xe, chàng vẫn đưa tay phải ra, tựa
vào lưng chiếc xe lăn, giảm nhẹ gánh nặng cho Hà Y.
Hà Y thì như đã sớm quen, nàng từ từ đặt chàng xuống xe, tiện
tay chỉnh y phục cho chàng, rồi lại lấy một chiếc chăn lông đặp lên chân chàng.
Những động tác ấy của nàng vừa nhanh vừa liền mạch, cơ hồ chỉ trong chớp mắt là
xong, đến mức Tạ Đình Vân và Quách Tất Viên ở phía xa nhìn lại mà cứ tưởng như
Mộ Dung Vô Phong biết khinh công, bóng trắng chỉ loáng một cái đã ngồi ngay ngắn
trên xe lăn.
Làm xong tất cả, bàn tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau.
“Tôi cam đoan, đêm nay cốc chủ nhất định sẽ cao hứng tới mức
không sao ngủ được”, nhìn thấy hai người vui vẻ đoàn tụ, Tạ Đình Vân không kìm
được, quay sang Quách Tất Viên cảm thán.
“Tí nữa thì quên, lão bà của tôi muốn tôi mua về cho năm cân
giấm chua của Sơn Tây. Tôi đi mua đây”, Quách Tất Viên đột nhiên nói.
Trong bóng tối có người ho khan một tiếng.
Hà Y và Mộ Dung Vô Phong quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra
Tần Triển Bằng và Tần Vũ Mai vẫn luôn đứng trước cửa lớn của Tần phủ đợi bọn họ
quay lại. Hai người vội rụt tay lại.
“Tạ ơn trời đất, cuối cùng hai vị cũng về đây rồi. Có điều,
nó… nó hình như không… không xong rồi”, dưới ánh đèn, khuôn mặt Tần Triển Bằng
dường như đã già đi tới mười tuổi, còn đôi mắt của Tần Vũ Mai cũng đã khóc tới
sưng mọng như hai trái đào.
“Người đang ở đâu?”, Mộ Dung Vô Phong hỏi.
“Xin đi theo tôi”, Tần Triển Bằng dẫn đường, xe lăn của Mộ
Dung Vô Phong được hai thanh niên một trái một phải nâng lên thi triển khinh
công đi nhanh về phòng ngủ.
Tần Vũ Tang nằm nghiêng trên giường, trên người có ba mũi
tên, một mũi tên xuyên qua giữa bụng, một ở sườn phải, một xuyên ngực trái. Mộ
Dung Vô Phong đặt tay bắt mạch, cúi đầu trầm tư. Sớm đã có người mang hòm thuốc
của chàng tới, bên trong có đầy đủ dụng cụ hành nghề y chàng thường dùng.
Tần Triển Bằng run giọng hỏi: “Nó… con trai tôi còn cứu được
không?”.
Mộ Dung Vô Phong bình tĩnh nói: “Vẫn còn hy vọng. Tôi cần ba
chậu nước nóng. Những người khác đều đi ra ngoài đi, Sở cô nương ở lại đây làm
trợ thủ cho tôi”.
Nói rồi chàng viết một đơn thuốc đưa cho Tần Triển Bằng,
nói: “Hai thứ thuốc này phiền ông nhanh chóng tới phòng thuốc sao khô rồi đem về
đây”, sau đó chàng lại tiếp tục viết hai đơn thuốc, bảo: “Hai đơn thuốc này, bắt
đầu từ ngày mai, một ngày ba thang, liên tục hai mươi ngày. Sau đó mỗi ngày một
thang, liên tục ba tháng”.
Nghe thấy còn có đơn thuốc phải dùng liên tục ba tháng, người
Tần gia đều cảm thấy an ủi trong lòng.
Nước nóng nhanh chóng được mang tới. Chẳng bao lâu, cao thuốc
sao khô xong cũng được đưa tới. Hà Y nhẹ nhàng khép cửa lại. Chẳng mấy chốc
trong phòng đã dần dần nồng nặc mùi thuốc.
Hai người rửa tay, Hà Y chiếu theo lời chỉ dẫn của Mộ Dung
Vô Phong, cắt bỏ y phục trên người Tần Vũ Tang, tiếp đến lại cắt đứt ba đầu mũi
tên độc.
“Rút mũi nào ra trước?”, Hà Y đứng bên hỏi.
“Nàng có sợ nhìn thấy máu không?”, chàng chợt hỏi.
“Liệu có chảy nhiều máu không?”.
“Máu có thể tuôn mạnh như tên bắn, có thể bắn tới tận tấm
rèm”, chàng nói.
Hà Y cảm thấy đôi chân bắt đầu phát run.
Mộ Dung Vô Phong lại nói: “Có điều, nếu như chúng ta kịp thời
dùng tay bịt vào vết thương ngăn máu chảy ra, thoa lên kim sang dược, rồi may vết
thương lại, thì máu sẽ không chảy mất quá nhiều”.
Hà Y lập tức nói: “Mộ Dung Vô Phong, đây là việc của chàng
mà!”.
“Ừm!”, chàng nói: “Cám ơn nàng đã nhắc nhở ta”, chàng ngừng
một lát rồi lại nói: “Nếu như nàng sợ thì cứ ra bên ngoài đợi. Bây giờ một mình
ta cũng đủ rồi”.
Hà Y cắn môi, nói: “Ta không đi đâu. Ta sẽ trốn sau lưng
chàng”, nàng quả thật lấy một cái ghế tới ngồi sau ghế của Mộ Dung Vô Phong,
cách lưng ghế trò chuyện với chàng.
“May mà nàng không phải đệ tử của ta”, chàng than một tiếng,
nói: “Nàng toàn ở bên phá quấy thôi”, vừa nói, vừa rút một mũi tên ra, sau đó
thuần thục thoa kim sang dược, rồi bắt đầu khâu miệng vết thương.
“Chàng đang làm gì vậy?”
“Làm việc nàng sợ nhìn thấy nhất, khâu vá.”
“Khâu vá, việc này có gì khác khuê nữ thêu hoa không?”
“Chẳng có gì khác, da người cũng chỉ như một tấm vải mà
thôi.
“Tại sao ta nghe mà thấy toàn thân nổi hết da gà vậy?”
“Bây giờ ta sẽ bắt đầu nhổ mũi tên thứ hai”, nói xong chàng
rút mũi tên ra, nhanh tay bịt chỗ vết thương ứa máu rồi làm theo cách cũ, nhanh
chóng lo liệu xong vết thương thứ hai.
Lúc rút mũi tên thứ ba ra, rốt cuộc một tia máu cũng bắn tới
tận tấm rèm, dọa cho Hà Y sợ tới mức nhảy dựng lên.
Mộ Dung Vô Phong rửa tay sạch sẽ trong chậu nước, di chuyển
xe lăn, nâng thân trên của Tần Vũ Tang dậy, bắt đầu dùng dải băng trắng dài ba
trượng băng bó vết thương. Hà Y thì đứng bên cạnh dùng nước sạch lau rửa vết
máu trên người Tần Vũ Tang.
Dù gì Tần Vũ Tang cũng là một hán tử to con, đến khi Mộ Dung
Vô Phong băng bó xong thì cũng mệt mỏi tới mức mồ hôi đẫm trán.
“Chàng mệt lắm rồi phải không?”, Hà Y nhúng khăn vào nước
nóng rồi lau mồ hôi trên trán cho chàng.
Mộ Dung Vô Phong bắt mạch cho Tần Vũ Tang rồi nói: “Máu của
anh ta đã không còn chảy ra nữa. Tuy vẫn cần nghỉ ngơi điều dưỡng ba tháng
nhưng nói tóm lại thì đã không đáng lo nữa”.
Hà Y vui mừng nói: “Thật sao? Nhưng huynh ấy… huynh ấy sao
không tỉnh lại?”.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Muốn anh ta tỉnh lại cũng không khó”,
nói rồi điểm hai huyệt đạo trên người Tần Vũ Tang.
Tần Vũ Tang run rẩy, trong miệng lẩm nhẩm gọi.
“Hà Y… Hà Y… Hà Y…”
Mộ Dung Vô Phong thoáng biến sắc, hỏi: “Hắn đang gọi nàng?”.
Hà Y có chút xấu hổ nhìn chàng, ngập ngừng một lúc mới nói:
“Ừm”.
“Hắn cũng gọi nàng là Hà Y?”, Mộ Dung Vô Phong nghiêm mặt.
Chàng chợt đẩy xe về phía sau, quay người đi, lạnh nhạt nói: “Đã là gọi nàng, vậy
thì hai người nói chuyện đi”.
Hà Y giậm chân nói: “Cả nhà họ đối đãi với ta rất tốt. Cứ
như… cứ như người một nhà vậy”.
Câu này vừa nói ra, nàng liền biết mình lại lỡ miệng rồi.
Mộ Dung Vô Phong “hừ” một tiếng, nói: “Người một nhà?”.
Hà Y còn đang định giải thích thì Tần Vũ Tang đột nhiên mở mắt,
vừa nhìn thấy Hà Y liền giữ lấy tay nàng nói: “Hà Y, nàng… nàng cũng ở đây. Ta…
ta còn cho rằng sẽ chẳng được thấy nàng nữa”.
Hà Y vốn định rút tay ra, nhưng nhìn sắc mặt anh ta tái nhợt,
vết thương còn nặng nên không dám lỗ mãng, liền khẽ cười nói: “Huynh chớ lo,
huynh đã không sao nữa rồi. Chỉ cần cố gắng nghỉ ngơi mấy tháng, là có thể… có
thể hoàn toàn khỏe lại như xưa”.
Tần Vũ Tang nắm chặt lấy tay nàng, thều thào nói: “Nàng đừng…
đừng đi áp tiêu nữa, ở… ở nhà bầu bạn với ta, được không?”.
Hà Y nhìn đôi mắt đang khẩn thiết nhìn mình, nhớ lại ngày
trước anh ta đối tốt với mình, trong lòng mềm nhũn, nghĩ hãy cứ đồng ý bừa trước
đã, liền nói: “Ừm”.
Tần Vũ Tang vui lắm, hai tay sờ xuống túi, rút ra một chiếc
nhẫn ngọc. Trên nhẫn còn vương máu.
Hà Y nhìn thấy máu, trong lòng hoảng sợ, liền nhắm mắt lại,
lúc mở mắt ra, chiếc nhẫn kia đã được đeo lên ngón tay mình.
“Hà Y… lấy… lấy ta nhé?”, Tần Vũ Tang nắm lấy tay nàng, tha
thiết nói.
“Hỏng bét!”, trong lòng Hà Y la hoảng.
Mộ Dung Vô Phong đã giận tới không kìm được nữa, bèn xông tới,
gầm lên với Tần Vũ Tang: “Ngươi nghe cho rõ đây! Nữ nhân này không thể gả cho
ngươi!”, nói xong tóm lấy tay Hà Y, rút phắt chiếc nhẫn trên ngón tay nàng ra
ném xuống đất, chưa hết nghiến răng dùng bánh xe nghiến lên.
Đá quý tuy cứng như nhưng thân nhẫn làm bằng vàng nguyên chất,
bị bánh xe gỗ lăn qua, lập tức méo mó không thành hình dạng.
Hà Y tức tới mức toàn thân run lên, nói: “Mộ Dung Vô Phong,
chàng… chàng điên rồi!”.
“Đừng có đem cái bộ dạng ấy ra, vừa rồi nàng ngọt ngào với
ta, lẽ nào chỉ vì muốn ta trị thương cho tình nhân của nàng!”
“Chàng… chàng nói bậy! Huynh ấy ngất đi rồi! Là chàng làm
huynh ấy ngất đi rồi!”
“Hắn chết đi càng tốt!”, chàng gầm lên.
“Mộ Dung Vô Phong, chàng là thần y, y đức của chàng ở đâu!?”
“Thần y cái chết tiệt gì!”, Mộ Dung Vô Phong giận tới mặt
mũi đỏ bừng, chửi lớn: “Tên tiểu tử này thì có gì tốt? Dù nàng có muốn tìm,
cũng phải tìm kẻ nào hơn ta. Nữ nhân ngu ngốc này!”.
Hà Y lạnh lùng nói: “Sao huynh ấy lại không bằng chàng? Ít
ra người ta còn nhiều hơn chàng một đôi chân!”.
Lời vừa nói ra lập tức hối hận. Mình nhất định là giận đến hồ
đồ rồi! Ngày thường Mộ Dung Vô Phong đều vờ không để ý tới sự tàn phế của mình,
kỳ thực lúc nào chàng cũng canh cánh trong lòng.
Cả người chàng đột nhiên chấn động, hai tay nổi gân xanh, tựa
như bị đánh gục vậy, chàng nhìn đôi chân mình, ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn
nàng, nói từng chữ một: “Hà Y, đây không phải là tiêu chuẩn của nàng. Đến kẻ
bán bánh rán trên đường cũng nhiều hơn ta một đôi chân”.
“Chí ít huynh ấy cũng chịu cho ta một đứa con”, Hà Y lại
nói.
“Đừng tự coi mình là cá vàng[1] nữa!”
[1] Cá vàng là loài cá mắn đẻ, câu này muốn nói tới việc Hà
Y lúc nào cũng muốn sinh con.
“Nhặt chiếc nhẫn lên, trả cho ta!”, Hà Y hung dữ nói.
Hai người gườm gườm nhìn nhau.
Qua một lúc Mộ Dung Vô Phong mặt mày nhợt nhạt lăn bánh xe,
nhặt chiếc nhẫn lên, ném cho Hà Y: “Nàng gả cho hắn cũng tốt. Thương thế của hắn
đã không còn đáng ngại lớn, nơi này đã không cần tới ta nữa”.
Nói xong quay người ra khỏi cửa. Một lúc sau, Hà Y nghe thấy
tiếng vó ngựa, xe ngựa của Mộ Dung Vô Phong đã nhanh chóng đi.
Khuôn mặt nàng đẫm nước mắt, ngồi bệt xuống sàn, thương tâm
khóc lớn.