Một cánh tay nhẹ nhàng quàng qua vai Hà Y, nhét vào tay nàng
một chiếc khăn tay.
Hà Y ngẩng đầu, thấy Tần Vũ Mai đang đứng trước mặt mình.
“Cãi nhau với hắn hả? Có vẻ như hắn rất giận, đùng đùng bỏ
đi rồi.”
“Chàng nói… Vũ Tang không sao nữa rồi. Chỉ cần tĩnh dưỡng
cho tốt ba tháng là sẽ khỏe lại”, nàng thở dài một tiếng, mắt vẫn còn đỏ mọng.
“Tỷ qua đây ngồi một lát, uống ngụm nước đã”, Vũ Mai kéo Hà
Y tới phòng khách, để bệnh nhân trên giường lại cho vợ chồng Tần Triển Bằng
chăm sóc.
Nước mắt Hà Y vẫn cứ giàn giụa mãi.
Tần Vũ Mai hỏi: “Hai người… quen nhau?”.
Hà Y gật đầu.
“Hai người tỷ… rất gần gũi?”
Hà Y lại gật đầu.
“Lọ thuốc đeo trên cổ tỷ là của hắn?”
Hà Y cuối đầu, nói: “Sức khỏe chàng… không tốt, đặc biệt là
tim… tim rất yếu”.
Nói xong câu đấy, nàng bỗng toát mồ hôi lạnh. Đường vừa rồi
tuy không xa, nhưng chàng cứ nôn mãi, vừa rồi lại mệt mỏi một chặp, sau đó lại
một phen giận dữ. Liệu chàng có…?
Ý nghĩ này chỉ mới lướt qua đầu, thân người nàng đã phóng
vút đi rồi, nàng lao ra khỏi cửa, nhảy lên ngựa, điên cuồng đuổi theo.
Nàng liều mạng thúc ngựa phóng đi, trong đầu là một khoảng
trống rỗng.
Dần dần cũng thấy đoàn xe ngựa từ từ đi phía trước, Hà Y
nhìn thấy Tạ Đình Vân nhưng không thèm để ý đến ông ta, nàng giục ngựa một mạch
chạy tới, vòng lên trước xe của Mộ Dung Vô Phong, gõ cửa xe.
Không có tiếng trả lời.
Lẽ nào thực sự tái phát bệnh rồi?
Tim của nàng đập loạn nhịp, chẳng quản gì nữa mà cứ xông thẳng
vào.
Mùi trầm hương thoang thoảng, trong xe phảng phất một thứ
không khí thanh đạm mà yên tĩnh. Trên lò là một ấm nước sôi âm ỉ, hương trà
nhàn nhạt bốc lên.
Mộ Dung Vô Phong vừa hãm cho mình một tách trà, vừa mới nâng
chén lên, thử độ ấm, đang chuẩn bị thưởng thức thì liền thấy “binh” một tiếng,
cửa bị đẩy bật ra, có người từ ngoài xông vào.
Chàng nhíu mày, không vui khi bị người khác làm phiền vào
lúc này. Khi bốn mắt nhìn nhau, người kia hóa ra là Hà Y. Trên mặt nàng mang đầy
vẻ sợ hãi, nhìn thấy dáng vẻ Mộ Dung Vô Phong an nhiên như thế thì ngạc nhiên
mà ngây ra, lắp ba lắp bắp nói: “Chàng… chàng…”
Chàng đợi nàng nói tiếp nhưng Hà Y đã “bịch” một tiếng, đột
ngột ngã quỵ xuống.
Lúc tỉnh lại Hà Y phát hiện bản thân đang nằm trên một cái
giường rất dễ chịu, rất ấm áp. Đưa mắt nhìn quanh, căn phòng hoàn toàn xa lạ,
nhưng chăn và rèm trên giường thì dường như đã từng thấy.
Trên trán nàng có dán một miếng cao, đưa tay sờ một cái thì
thấy có chỗ sưng, đã nhô lên thành một cục to tướng, giờ hãy còn đau rát.
Gian phòng rất sạch sẽ, sàn trải thảm lông màu đỏ tươi, trên
bàn có thắp đèn, ánh sáng leo lét, tựa hồ chỉ miễn cưỡng chiếu tới người áo trắng
đang ngồi yên lặng bên cạnh bàn.
Ngoài song cửa ánh trăng tuôn chảy vào như nước, hơi lạnh
buôn buốt của mùa thu từng chút, từng chút ngấm vào phòng.
Hà Y ngồi dậy, nhận ra trên người mình đang mặc một bộ đồ trắng
muốt bằng lụa.
“Ta đã giúp nàng thay quần áo. Lúc nàng ngã, trà của ta rơi
đổ hết lên người nàng. Còn may ấm trà đó không nóng lắm”, Mộ Dung Vô Phong ngồi
trên ghế cách giường gần một trượng.
“Nàng đột ngột ngã, chẳng may đầu đụng vào góc sạp”, chàng lạnh
nhạt bổ sung thêm một câu: “Ta vốn có thể đỡ được nàng, chỉ là hoàn toàn không
ngờ rằng nàng cũng có thể ngã quỵ như thế”.
Hà Y không nói gì, mãi một lúc sau mới từ từ mở miệng: “Tim
của chàng càng lúc càng vững hơn, đây chẳng phải chuyện tốt sao?”, tiện tay kéo
chăn, nằm dựa trên giường.
“Ở với ai đó, không có một quả tim vững thì không được”,
chàng bóng gió một câu.
Nàng cười nhạt một tiếng.
“Tìm ta gấp như thế, lại có việc gì cần ta dốc sức chăng?”,
chàng quay đầu đi, lãnh đạm hỏi tiếp.
Nàng nghĩ một chút rồi nói: “Không có”.
“Nếu không có việc gì, nàng nghỉ ngơi một chút là có thể
quay về rồi”, mặt chàng lạnh tanh nói: “Chúng ta đang ở trong một khách điếm,
cách tiêu cục của nàng không xa. Ta đã phái người báo cho tiêu cục, không lâu nữa
bọn họ sẽ mang quần áo sạch sẽ đến”.
Khi nói câu này chàng đã xoay mình, chuyển động xe lăn, chuẩn
bị ra khỏi phòng.
Nàng sững người nhìn chàng, không biết phải làm thế nào mới
được.
“Chàng… chàng đừng có đi”, nàng cuống quýt gọi lớn: “Nếu như
chàng bỏ đi, không thèm để ý tới ta nữa, ta sẽ… ta sẽ cắt hết tóc cho mà xem”.
Nói xong nàng đưa tay với thanh kiếm của mình ở đầu giường,
rút kiếm cắt mái tóc dài của mình xuống.
Đến lúc chàng chạy tới, mái tóc đen tuyền suôn dài, mềm mượt
như tơ đã bị cắt xuống một đoạn dài. Chàng giữ lấy tay nàng, đem thanh kiếm ném
xuống đất, than: “Nếu nàng không vui thì cứ cắt tóc ta, sao lại tự cắt tóc
mình? Để ta xem, còn lại được bao nhiêu đây? Sau này chớ có làm việc ngốc ngếch
như thế nữa”.
Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ xuống giường, ngoan ngoãn quỳ
xuống, đầu gối lên hai chân chàng, nước mắt giàn giụa nói: “Chàng… chàng đừng bỏ
mặc ta…”.
Chàng nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, hồi lâu mới dịu dàng hỏi:
“Trán còn đau không?”.
“Trán không đau, tim đau”, nàng nói.
Chàng cười khổ: “Tim của nàng cũng đau?”.
“Chàng… chàng làm người ta lo muốn chết”, nàng lẩm nhẩm.
Bàn tay chàng nâng nàng dậy, ôm nàng vào lòng, đưa về giường,
kéo chăn cho nàng: “Bên ngoài lạnh, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh”.
Tiếp đến, chàng lấy trong người ra một vật, ướm lên tay
nàng.
Đó là một chiếc nhẫn hồng ngọc nhỏ, hơi rộng một chút. Thử một
lượt, chỉ có ngón giữa mới đeo vừa. Nàng hạnh phúc nhìn chàng, mặt đỏ ửng lên rồi
dịu dàng vuốt ve mặt nhẫn, bên trên lồi lồi lõm lõm, hình như có khắc mấy chữ
nhỏ.
“Bên trên là những chữ gì thế?”, nàng đưa lên gần mắt, tỉ mỉ
xem xét.
“Nàng không nhận ra?”, chàng nhìn nàng hỏi, có chút lúng
túng.
“Đây là triện thư, có lẽ nàng không nhận ra. Khải thư sẽ viết
như thế này”, chàng lại viết một lượt.
Hà Y nheo mày, nghĩ rất lâu, nói: “Nhiều nét thế này, người
ta làm sao nhận ra được? Có điều, bên trong hình như có một chữ ‘trùng’[1]… phải
không? Vô Phong, sao chàng lại ra sức bứt tóc mình làm gì?”
[1] Chữ Phong trong Mộ Dung Vô Phong, ở giữa có chữ / bộ
trùng.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Sau này kể cả nàng quên sạch tất cả
những chữ nàng biết cũng không sao, nhưng bốn chữ này nàng nhất định phải nhớ”.
“Hử!”, nàng nói.
“Bởi vì đây là bốn chữ ‘Mộ Dung Vô Phong’.”
Hà Y nhìn bộ dạng sốt ruột của chàng, ngẩn ra một chút rồi
“hi hi” một tiếng, đột nhiên cười phá lên, cười đến mức chân đạp loạn trên giường,
không ra hơi nữa.
“Nàng cười cái gì!”
“Ha ha… ha ha… làm gì có chuyện ta không nhận ra bốn chữ
này? Cho dù xé thành tám mảnh ta cũng nhận ra. Người ta đùa chàng thôi!”
Chàng ngẩn người, tiếp theo cũng bật cười: “Một năm không gặp,
nàng trở nên gian xảo thế này từ bao giờ vậy?”, chàng nhìn nàng nằm trên giường
cười tới run hết cả người, chiếc áo lụa từ vai trượt xuống một đoạn, bộ ngực
thanh khiết như đóa sen lúc ẩn lúc hiện bày ra dưới lớp áo lụa. Lòng chàng chợt
rung động, không nhịn được cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên.
Nàng vuốt tóc chàng, nói: “Lúc ta không ở bên, chàng sống
như thế nào? Ngọn núi lần trước chúng ta đi, chàng có thường quay lại không?”.
“Không đi nữa.”
“Chàng cả ngày chỉ biết làm việc… trước giờ chẳng chịu nghỉ
ngơi cho tốt”, nàng than.
“Nếu nàng chịu theo ta trở về, chúng ta sẽ lên ngọn núi đó
chơi một chuyến. Lần trước chúng ta cũng chỉ mới tới có một nơi mà thôi”, chàng
thì thầm bên tai nàng.
“Nghe nói trong núi ấy có dã nhân đấy, chỉ đáng tiếc chúng
ta chưa được thấy”.
“Gặp qua rồi. Sao lại chưa từng thấy?”, chàng nói.
“Gặp lúc nào?”, nàng ngạc nhiên nói.
“Trước mặt nàng không phải có một con đấy sao?”.
Nàng bật cười ha ha, nói: “Sao lại không! Con người này rất
là ngốc ngếch ngờ ngệch, đúng là một đại dã nhân”.
“Hà Y, về cùng ta đi”, chàng lại nói.
“Tháng sau ta còn một chuyến tiêu, đã nhận lời từ trước rồi.
Áp xong chuyến tiêu ấy ta sẽ nói với Tần lão tiên sinh, ta không làm nữa”, nàng
thở dài một tiếng nói: “Dù ta không yên tâm về chàng nhưng cũng không thể nói
đi là đi luôn được”.
“Nàng sẽ không đổi ý nữa chứ?”.
Nàng vuốt ve mặt chàng, nói “Không đâu. Ta phải ở bên cạnh
chàng trông chừng chàng, nếu không chàng sẽ… sẽ không uống thuốc đúng giờ,
không ăn uống tử tế, không nghỉ ngơi, suốt ngày đổ bệnh. Ngày ngày ở bên cạnh
chàng, còn hơn là ta phải ở đây thấp tha thấp thỏm”.
“Nàng… sao nàng lại tốt với ta đến thế?”, chàng cúi đầu, giọng
có chút run rẩy.
Hà Y nắm tay chàng, dịu dàng nói: “Bởi vì ta yêu chàng”.
“Nhưng ta… ta… là… nàng sống cùng với ta, sẽ… sẽ rất phiền
phức”, chàng lại càng cúi đầu thấp hơn.
Nàng nâng khuôn mặt chàng lên, nhìn vào mắt chàng, khẽ nói:
“Không ở cùng với chàng, ta sẽ chết mất, sống mà như chết”.
Hai người lại siết chặt lấy nhau.
“Ta phải đi. Ta không thể ở đây cả đêm được, để thuộc hạ của
chàng nhìn thấy thì biết nói sao”, nàng cắn vành tai chàng, nói.
Chàng giữ lấy cánh tay nàng, nói: “Nàng còn sợ cái gì? Hôm
đó trong phòng khám của ta, là ai đã hét toáng lên, để toàn bộ người trong cốc
biết chúng ta ngay đến con cũng từng có rồi?”.
“Ta nói gì sao à? Ta nói sai sao?”, nàng lập tức nhảy dựng
lên quát.
“Không sai, không sai”, chàng cuống quýt kéo nàng, chỉ sợ nhắc
tới việc này nàng lại nổi trận lôi đình, giận dỗi bỏ đi.
“Hai người chúng ta ở cùng nhau cũng chẳng có gì sai!”, nàng
tức giận nói: “Chúng ta cũng hoàn toàn giống như những người khác, chỉ là trình
tự có chút tráo đổi mà thôi”.
“Chẳng có gì sai?”.
“Hoàn toàn không sai!”.
“Một chút xíu cũng không?”.
“Ai muốn nói gì thì cứ mặc kệ hắn.”
“Kẻ nào dám nói, ta sẽ bảo hắn cút ra khỏi cốc.”
“Này, từ bao giờ chàng lại đứng về phía ta như thế rồi?”
“Chúng ta cùng phe mà. Mấy việc đó, không có ta, nàng làm thế
nào được?”
“Nhưng lúc bắt đầu, là chàng không đúng!”
“Sao lại không đúng?”
“Ngày hôm ấy, ở… ở trong khách điếm mà ta không nhớ nổi tên,
chàng… chàng không thành thực trước!”
“Đó không phải là bắt đầu.”
Hà Y hỏi: “Sao lại không phải là bắt đầu?”.
“Bắt đầu là vào ngày nàng đứng trong thư phòng của ta, mặc một
bộ váy màu tím nhạt. Nàng có nhớ không? Bên dưới bộ váy đó còn thêu một đóa hoa
tròn tròn nho nhỏ. Cổ áo bên trái có một hàng nút màu đỏ? Nàng nói ‘Xin chào, Mộ
Dung tiên sinh. Tôi họ Sở, tên là Hà Y. Là một kẻ bôn tẩu giang hồ, ngoại hiệu
là Độc hành tiêu’.”
Hà Y nghe mà ngơ ngác, nói: “Chàng… chàng bảo ta đến ở Thính
Đào Thủy Tạ, là bởi vì… bởi vì.. chàng sớm đã… sớm đã mang ý đồ xấu?”.
“Ha ha”, chàng cười nói: “Chúng ta thương lượng chuyện tiếp
theo đi”.
Hà Y nói: “Tiếp theo còn chuyện gì nữa?”.
“Về đến cốc, chúng ta không thể lại chẳng nói chẳng rằng cứ
thế ở với nhau được, tóm lại vẫn phải để mọi người biết.”
“Chàng muốn nói, làm đám cưới?”
“Tuy ta ghét nhất là ồn ào, nhưng đây nói gì cũng là việc trọng
đại đầu tiên của nàng ở kiếp này, nếu như nàng thích náo nhiệt một phen, ta
cũng không phản đối”, chàng nắm tay nàng nói.
Nàng chợt cúi thấp đầu, không nói gì nữa.
“Làm sao thế?”, chàng vội vàng hỏi.
“Vô Phong, từ trước đến giờ ta chưa từng nói với chàng về
thân thế của ta, giờ chàng muốn nghe không?”, nàng chợt yếu ớt tựa lên vai
chàng.
“Nếu nàng không muốn nói thì đừng nói. Ta không thật sự cần
biết”, chàng vỗ về nàng, dịu dàng nói: “Ta chỉ muốn làm người thân của nàng, thế
thôi”.
“Ta không biết cha mẹ mình là ai. Sau khi được sinh ra liền
được người ta vứt bên hồ. Người ta thường đem dìm chết các bé gái ở đó. Ta nghĩ
đại khái cha mẹ ta cũng định làm như thế, chỉ có điều đến thời khắc cuối cùng lại
không thể xuống tay nổi… Người nhặt ta về là một ni cô, tên của ta cũng là do
bà ấy đặt cho.”
Đôi tay chàng nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy eo nàng, than thở:
“Những việc này, nhất định là nàng chưa từng kể với bất kỳ ai”.
Hà Y gật đầu, nói: “Chàng nghe rồi, sau này liệu có coi thường
ta không?”.
“Đương nhiên là không.”
“Ni cô đó pháp hiệu là Tố Thủy Nguyệt, tính khí rất cổ quái,
thường vô duyên vô cớ nổi giận với ta. Cho nên, năm lên bốn ta quả thực không
chịu nổi nữa, liền chạy khỏi am ni cô. Lúc ấy, vừa may ở đầu đường có một đoàn
xiếc thú đi qua, ông chủ đoàn liền thu nhận ta, dạy ta với mấy đứa trẻ khác học
uốn dẻo. Chẳng bao lâu, ta đã có thể biễu diễn trên phố rồi.”
Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Thế nào gọi là uốn dẻo?”.
Hà Y vươn tay ra, nói: “Chàng cầm ngón tay ta kéo ngược lại”.
Chàng cầm ngón tay nàng kéo nhè nhẹ, phát hiện ra ngón tay của
nàng có thể gập lại rất thấp, gập ở một góc người bình thường vốn chẳng thể nào
làm được.
“Luyện môn công phu này nhất định rất cực khổ, trẻ con sao
có thể nguyện ý luyện đây”, chàng không kìm được than.
“Có roi da ở phía sau quất chàng, chàng sẽ bằng lòng thôi”,
nàng cười khổ: “Ta sống ở đoàn xiếc thú tới năm tám tuổi, người bán nghệ ngoài
đường nghèo khó, so với ăn mày cũng chẳng khác là bao. Bọn ta rất hay phải sống
những ngày có bữa sáng không bữa tối. Những đứa trẻ cùng luyện xiếc với ta có một
nửa không chịu nổi đòn roi, đứa chạy được thì chạy, đứa trốn được thì trốn,
cũng không biết sau này ra sao. Nửa còn lại, lúc biểu diễn bị thương, sinh bệnh
không có tiền chữa, dần dần không đi được nữa, liền bị quẳng lại ven đường, tự
sinh tự diệt. Sau cùng cả sư phụ cũng bệnh chết, ta thành một đứa lang thang.”
“Sao nàng không chạy?”, chàng hỏi, nhớ lại những vết roi mờ
mờ trên người nàng.
“Ta vốn từ am ni cô chạy tới đó, đại khái sợ chạy rồi.”
“Sau đó Trần Thanh Đình thu nhận nàng?”, chàng đón lời nàng.
“Ừm”, Hà Y không nói tiếp nữa, có lẽ những ngày tháng ở Trần
gia cũng chẳng lưu lại cho nàng ấn tượng gì tốt đẹp.
“Hà Y, sẽ không có những ngày tháng đày đọa ấy nữa đâu. Hãy
tin ta”, chàng ôm nàng thật chặt, thân thể nàng khẽ run rẩy trong lòng chàng.
“Nếu chàng chịu thương lấy thân mình, thế… thế là tốt nhất rồi”,
nàng hôn chàng, nói.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, hai người ngọt ngọt ngào
ngào tỉnh lại, Hà Y liền nhảy qua cửa sổ chuồn đi. Trên đường trở về tiêu cục,
nàng lại gặp được Tần Vũ Mai. Hai người vừa gặp liền nhìn nhau cười.
“Vừa mới về hả?”, Hà Y có chút ngượng ngập hỏi.
“Ừm”, Tần Vũ Mai thì không xấu hổ chút nào, nói: “Tỷ trốn ra
cửa sau hay nhảy cửa sổ?”.
“A… việc này… là nhảy cửa sổ.”
“Muội cũng thế. Vốn nên là huynh ấy nhảy, đáng tiếc huynh ấy
không biết võ công, đành phải để muội thôi.”
“Không sao, ai nhảy cũng thế.”
“Việc hôm trước muội hỏi tỷ có lẽ sắp thành sự thật rồi.”
“Không thành vấn đề. Muội cứ tìm Mộ Dung Vô Phong là được.”
“Từ bao giờ tỷ lại có thể thay mặt hắn nói chuyện như vậy?”,
nàng nheo nheo mắt, cười nói: “Xem huynh ấy dáng vẻ văn nhã như thế, thật không
thể ngờ lại có khả năng khiến tỷ phải rơi lệ cơ đấy.”
“Chàng hung ác lắm ấy!”
“Hung ác chỗ nào? Muội lấy thương đâm hắn!”
“Đừng… người ta… người ta đến một con muỗi cũng không đánh
chết nổi.”
“Ài, vị kia của muội cũng thế. Bao giờ chúng ta đến chỗ
huynh ấy nếm những món huynh ấy thường làm được không?”
“Được thôi. Vị kia của ta nhất định phải dùng đĩa của mình,
Tiết đại sư chắc không phiền chứ?”
“Buồn cười, huynh ấy xào đồ ăn chứ có phải xào đĩa đâu. Có
điều, vị kia của tỷ cũng quá kỹ tính thì phải? Xem lần trước bày đồ ra là biết.”
“Cũng là ưa sạch thôi mà.”
“Đêm qua như thế nào?”, hai người từ phía sau nhảy qua tường
vào phủ, Vũ Mai nằm xoài lên giường của Hà Y, y phục của hai người đều ướt đẫm
sương sớm, mỗi người đành cuốn một cái chăn, ngồi trên giường tâm sự.
“Nói chuyện thôi.”
“Nói chuyện suông à?”
“Ừm.”
“Thuần khiết thế sao?”
“Lại không à, đến tay còn không hề đụng đấy.”
“Nói chuyện như thế nào?”
“Muội ngồi trên ghế của muội, huynh ấy ngồi trên ghế của
mình, cách một cái lò, trên đấy đun trà, hai người bọn muội mỗi người một tách
trà, cứ thế mà nói chuyện cả đêm.”
“Nếu đã nói chuyện kiểu ấy, muội cứ từ cửa lớn ngẩng cao đầu
mà ra vào là được rồi, cần gì phải nhảy cửa sổ nữa?”, Hà Y bật cười.
“Tỷ thật sự muốn gả cho huynh ấy sao?”
“Ừm.”
“Chân của huynh ấy… xem ra thì đến một bước cũng chẳng đi nổi,
tỷ thật sự không bận tâm sao?”
“Sao lại không đi nổi lấy một bước? Chống nạng thì có thể đi
được mấy bước đấy. Bọn ta còn cùng nhau leo núi rồi cơ.”
“Nhìn mặt tỷ đỏ hồng thế kia, cứ như bị người ta dùng Sưu Hồn[2]
Đại Pháp rồi đấy.”
[2] Bắt hồn.
“Sưu Hồn Đại Pháp, cũng chẳng phải nam nhân nào cũng dùng được
đâu nhé.”
“Vậy cứ quyết định như thế đi, ngày bọn tỷ uống rượu hỷ cũng
là ngày muội bỏ trốn.”
“Cha mẹ muội cưng chiều muội như thế, bọn họ cũng không phải
là người không nói lý lẽ đâu.”
“Hừm. Tỷ có biết bọn họ đối xử thế nào với người yêu trước
kia của muội không?”
“Trước đây muội còn có một người yêu nữa?”
“Cho nên mới nói kể cả là người thân của tỷ, cũng chỉ tới
lúc quan trọng tỷ mới biết bọn họ có thật sự yêu thương tỷ hay không?”
Nghe thấy Vũ Mai nói câu lạnh lẽo như thế, Hà Y cũng thoáng
rùng mình: “Đến lúc đó muội cứ tới Vân Mộng cốc tìm ta. Chỗ chàng… ngay ngoài
chỗ chàng có một thị trấn lớn, ở đó có không ít tửu lâu, mưu sinh chắc không có
vấn đề.”
“Được, thế là tốt rồi”, Vũ Mai vỗ vỗ vai Hà Y.
Mộ Dung Vô Phong ở lại phủ Thái Nguyên bầu bạn với Hà Y thêm
ba ngày nữa, ngày thứ tư mới lưu luyến chia tay, quay về nam.
Hà Y cứ theo kế hoạch áp tải chuyến tiêu cuối cùng của năm
nay, vì muốn nhanh chóng đoàn tụ với Mộ Dung Vô Phong, nên bất kể ngày đêm, đi
thẳng một mạch, về tới Thái Nguyên cũng đã là đầu tháng Mười một. Thay xong y
phục, trở về phòng thì thấy trên bàn có một phong thư, lạc khoản đề sáu chữ
“Vân Mộng, Mộ Dung Vô Phong”. Hỏi thì biết phong thư được gửi đến đã lâu, nhưng
vì nàng áp tiêu bên ngoài, không sao gửi tới tay nàng được. Nàng mở bao thư,
bên trong có một chiếc hộp be bé, mở hộp, bên trong là một chuỗi hồng đậu, tuy
có dùng chỉ xuyên lại những vẫn có chút xô lệch.
Nàng nhớ trong sân Trúc Ngô viện có một cây hồng đậu, đem từ
phương nam về trồng, trồng rất nhiều năm nhưng vì khí hậu không hợp, trước giờ
chưa từng nở hoa, cũng chưa hề kết hạt.
Một tờ giấy, bên trên có mấy hàng chữ của chàng:
“Hà Y,
Cây hồng đậu trong sân nhà chúng ta cuối cùng đã nở hoa rồi.
Những hạt đậu này đều là của cây ấy kết được. Bao giờ nàng áp xong chuyến tiêu ấy,
lập tức về với ta, ta sẽ làm thịt kho tàu cho nàng ăn. Nếu như nàng trì hoãn
không về, chỉ biết ham chơi bên ngoài, vậy thì kiếp này chớ có nghĩ đến việc ăn
thịt kho tàu do ta nấu nữa.
Vô Phong viết.”
Cách mấy hàng, lại viết thêm một dòng nhỏ:
“Mấy hạt hồng đậu đó là do ta tự trèo lên cây hái xuống. Nếu
nàng muốn xem bộ dạng ta lúc trèo cây vậy thì lập tức về đây, ta lại trèo cho
nàng xem. Về quá muộn, vậy cũng đừng hòng được xem nữa. Tái bút.”
Lúc đọc thư, Tần Vũ Mai đang đứng ngay bên cạnh.
Hà Y úp thư xuống, nhìn nhìn Vũ Mai, hai má đỏ ửng lên.
“Cưỡi ngựa của muội ấy, ngựa của muội phi nhanh”, Vũ Mai cười
khẽ, nói: “Huynh ấy quả nhiên có Sưu Hồn Đại Pháp.”