Sơn Thủy nhìn người này chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Nơi này
chỉ có một mình các hạ?”. Lúc Sơn Thủy mở miệng nói chuyện, một dải lụa trắng từ
trong tay áo Hà Y bay vút ra, cuộn lấy xâu chìa khóa đeo bên hông người trung
niên, dải lụa nhẹ nhàng thu về, xâu chìa khóa kêu lên leng keng, người trung
niên kia vươn tay ra muốn chụp lấy xâu chìa khóa, Hà Y vội vàng tung ra hai mũi
phi tiêu chặn lại. Xâu chìa khóa cuối cùng cũng nhẹ nhàng rơi vào lòng Hà Y.
Nàng đang định ném một hạt “Hoan Tâm vào đèn dầu thì người
trung niên kia đã cười lạnh một tiếng, phất ống tay áo một cái, chỉ nghe “vụt vụt”
mấy tiếng, tất cả đèn dầu trong phòng đột nhiên tắt ngóm. Bốn phía thoắt cái đã
tối om.
Sơn Thủy nói: “Cẩn thận ám khí của hắn, hắn là người mù”.
Hà Y nói: “Tôi sẽ vào đó xem xem, tên mù này để lại cho
huynh”.
“Cửa ở bên trái”, Sơn Thủy nói.
“Trước khi đèn tắt tôi đã nhìn thấy rồi.”
Chỉ nghe thấy trong bóng tôi tiếng đao kiếm vang lên bốn
phía, có vẻ như Sơn Thủy đã bắt đầu giao thủ với kẻ mù kia. Hà Y thừa lúc hỗn
loạn lẻn vào một cánh cửa hẹp khác.
“Két” một tiếng, cánh cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra, một luồng
không khí ô uế khiến người khác buồn nôn phà vào mặt.
Tối đến mức không nhìn được năm đầu ngón tay của chính mình.
Không khí bên trong mang mùi gần như mùi của thây người phân
hủy, tựa như đã tích lại rất nhiều năm, một luồng gió âm u xuyên suốt lùa qua
hành lang.
Hà Y nhóm một ngọn lửa nhỏ, ép mình nén cảm giác buồn nôn
đang trào lên trong ngực xuống. Nàng phát hiện ra hai bên trái phải con đường
trước mặt mình mỗi bên có năm gian ngục thất, những gian ngục thất này có một nửa
nằm chìm dưới đất.
Có tiếng u u cực nhỏ tựa như tiếng ruồi muỗi kêu không biết
từ đâu truyền tới, Hà Y nghe thấy mà da đầu có cảm giác tê tê.
Nàng cố gắng trấn định thần trí, mở cánh cửa gian ngục thất
đầu tiên bên phải, hướng vào trong nhỏ giọng gọi: “Mộ Dung Vô Phong, Mộ Dung Vô
Phong!”.
Không có tiếng người đáp lại. Gian ngục thất này sâu mà âm
u, có một nửa chìm dưới nước. Đóm lửa trên tay không biết tại sao đột nhiên tắt
ngóm.
Trong lòng Hà Y kiên định quyết ý: “Bất kể thế nào ta cũng
phải tiến vào xem xem, bên trong có đúng là không có người không? Người bên
trong liệu có phải Mộ Dung Vô Phong không?”, sau đó xốc lại lòng can đảm, lội
xuống nước, mò mẫm trong bóng tối, dò dẫm về phía trước. Chẳng bao lâu đã đi tới
tận cùng, Hà Y lần mò ở giữa, dường như có một vật gì đó mềm mềm đang bị buộc
trên một cây cột gỗ. Vật đó tỏa ra mùi hôi thối, làm nàng suýt nữa ngất đi.
Nàng không nhịn nổi thét lên một tiếng rồi bắt đầu nôn mửa.
Tay của nàng quờ quạng lung tung, phát hiện ra vật mềm mềm ấy
dường như là một đám bùn, không giống con người.
Nàng run rẩy rút mồi lửa trong người ra, nhóm một đóm lửa
nhìn rồi “á” một tiếng, thét lên kinh hãi!
Thì ra trên cây cột quả là có buộc một người nhưng đã sớm
phân hủy biến dạng, chiếc đầu thối rửa vẫn treo lơ lửng trên thân mình của
chính anh ta. Trên tay Hà Y ban nãy sờ phải là thịt thối đang dần bong ra. Nàng
sợ tới mức đánh rơi cả mồi lửa, cắm đầu bỏ chạy như bay khỏi gian ngục thất đó.
Ra khỏi gian ngục, nàng vẫn cảm thấy hồn vía trên mây, hai
chân mềm nhũn, tim đập thình thịch dữ dội, cơ hồ đến sức lực để đứng cũng không
còn nữa. Mùi thây người phân hủy lại cứ như ma quỷ ám trên người nàng.
Gian ngục thất thứ hai vẫn phải đi.
Nàng ổn định lại tinh thần, quyết định không châm lửa nữa, mở
tung cánh cửa thứ hai, hướng vào trong gọi: “Xin hỏi bên trong có ai không? Có
người xin đáp một tiếng, không có người tôi sẽ đi đây!”.
Một thoáng sau, chỉ nghe có một giọng nói yếu ớt từ xa xa vọng
lại, nói: “Cô là ai? Là người tới cứu tôi ra ngoài hả?”.
Trong lòng Hà Y chợt nảy lên, đó là giọng đàn ông, khẩu âm
không giống Mộ Dung Vô Phong lắm. Hà Y đành hỏi lại: “Ngươi là Mộ Dung Vô
Phong?”.
Người kia đáp: “Không phải… cầu xin cô, cứu tôi ra khỏi đây…
nếu không tôi sẽ bị lũ chuột gặm tới chết ở đây mất!”.
Hà Y nói: “Xin lỗi, tôi chỉ có thể cứu một người, ông… nếu
ông có võ công, tôi có thể cắt dây thừng giúp ông, để ông chạy ra ngoài”.
Người kia nói: “Tôi không chạy được, bọn chúng… bọn chúng chặt…
chặt hai chân của tôi rồi. Cô là người tốt đúng không? Cầu xin cô cứu tôi với,
nhà tôi rất giàu, nếu cô cứu tôi ra, bất kể cô muốn bao nhiêu bạc người nhà tôi
đều có thể cho cô!”.
Hà Y run rẩy nói: “Xin lỗi, tôi rất muốn cứu ông. Nhưng đối
với tôi người tôi phải cứu quan trọng hơn ông”.
“Người cô muốn cứu là Mộ Dung Vô Phong ư?”.
Hà Y vui mừng nói: “Vâng, ông… ông biết chàng ở đâu ư?”.
Người kia nói: “Hắn không ở đây, nếu cô cứu tôi ra, tôi sẽ
nói cho cô biết”.
Hà Y thầm nhủ, người này nhất định muốn thoát ra tới phát
điên rồi. Liền hỏi: “Ông bị giam ở đây bao lâu rồi?”.
“Bảy… bảy năm rồi.”
“Vậy làm sao ông có thể biết được tin tức về Mộ Dung Vô
Phong?”
Người kia bịa đặt nói: “Ba năm trước ở đây từng giam một người
tên là Mộ Dung Vô Phong, không lâu đã chuyển đi nơi khác rồi”.
Hà Y “binh” một tiếng, sập cửa đi ra ngoài.
Gian ngục thất thứ ba không có bất cứ tiếng động nào, Hà Y bạo
gan lội xuống nước đi đúng một vòng, phát hiện ra nơi đây hoàn toàn trống rỗng.
Nàng mở cửa gian ngục thất thứ tư, gọi một vòng không có nửa
tiếng đáp lại. Nàng lại lội xuống nước, cảm thấy trong nước có hàng đàn hàng
đàn chuột đang chạy qua chạy lại giữa hai chân mình, kèm theo đó là một thứ âm
thanh “u u” đáng sợ.
Nàng lần mò trong bóng tối, đi tới tận cuối, cánh tay run rẩy
sờ về phía trước.
Lần này, nàng chỉ vươn ngón trỏ ra, chuẩn bị hễ chạm phải thứ
đang thối rữa sẽ lập tức chạy ra ngoài.
Ngón trỏ nhè nhẹt chạm phải một làn da mềm mại. Mềm và có
tính đàn hồi.
Người này vẫn còn sống!
Nàng nhóm một đóm lửa, chỉ thấy trên cây cột trói một người
phụ nữ bị chặt đứt hết chân tay. Mái tóc dài đen bóng rủ xuống trước ngực, bên
trên không ngờ lại có hai con chuột to đùng bám lên! Nhưng đôi mắt của người phụ
nữ ấy đang dùng một ánh mắt rất mực dịu dàng nhìn nàng.
Hà Y “oa” một tiếng nhảy dựng lên, đóm lửa trên tay lại rơi
xuống nước, nàng hỏi: “Này… này… cô… cô… không sao chứ?”.
Giọng nói kia lại rất văn nhã, đáp: “Không… không sao cả. Ta
ở đây… rất tốt”.
Hà Y nói: “Vạn lần xin lỗi, không phải là tôi đến cứu cô!”.
Người phụ nữ kia điềm đạm nói: “Người đến cứu ta sớm đã chết
vì cứu ta rồi. Cho dù cô có cứu ta ra ngoài, ta cũng không muốn sống nữa”.
Lòng Hà Y mềm nhũn đi, nói: “Bên ngoài kia tôi còn một người
bạn, có lẽ tôi… tôi thật sự có thể cứu cô ra ngoài”.
Người phụ nữ kia nói: “Cô đừng quan tâm tới việc không đâu,
tôi chỉ muốn nhanh nhanh chết đi mà thôi”.
Hà Y hỏi: “Cô… cô có muốn tôi giúp gì không?”.
Người phụ nữ kia hỏi: “Cô có mang theo đường không? Rất lâu
rồi tôi không được nếm vị đường”.
Hà Y sờ sờ trên người, nói: “Tôi không có đường, có vài hạt
đậu phộng… cô có muốn không?”.
Người phụ nữ đáp: “Đậu phộng cũng được. Rất lâu rồi tôi cũng
không được ăn đậu phộng. Tôi không có tay, làm phiền cô cho vào miệng tôi”.
Hà Y lấy ba hạt đậu phộng trong túi đưa vào miệng cô ta. Người
phụ nữ ấy vui mừng nhau chúng, nói: “Cảm ơn cô, tiểu cô nương. Nếu cô không phải
tới tìm tôi, vậy thì mau đi đi!”.
Hà Y dợm bước, quay đầu đi ra.
Gian ngục thất thứ năm truyền lại tiếng chít chít đáng sợ của
bầy chuột. Hà Y gần như đã không còn dũng khí đi vào nữa rồi. Nàng run rẩy khẽ
gọi một tiếng: “Mộ Dung Vô Phong, chàng… chàng có trong đó không?”.
Trả lời nàng, chỉ có tiếng chít chít của lũ chuột.
Nàng nghiến răng, quyết tâm không thấy quan tài không bỏ cuộc,
rồi lại lội xuống nước đi vào.
Nước ở đây không sâu, chỉ tới ngực của nàng mà thôi nhưng
trong nước có mùi gì đó rất đáng sợ. Nước không hề sạch sẽ, Hà Y cứ bước thấp
bước cao mà tiến tới, tựa như đang đi trong bùn lầy vậy. Nàng không dám nhóm lửa
lên, sợ phải nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ hơn nữa, bèn làm như lúc trước,
đưa ngón tay trỏ chạm vào cây cột gỗ một cái.
Ngón tay lại chạm vào thứ gì đó mềm mềm
Nàng không dám sợ tiếp nữa, đành nhóm lửa lên, thấy sờ sờ
trước mắt lại là một xác chết bắt đầu thối rửa khác! Người này trước khi chết hẳn
đã phải chịu đau đớn cực độ, khuôn mặt méo mó, miệng đã banh ra tới mức không
thể rộng hơn nữa, tựa như muốn gào thét thật lớn.
Cảm ơn trời đất, người này không phải là Mộ Dung Vô Phong!
Hà Y đang định quay ra, xác chết kia chợt động đậy. Từ trong
lỗ mũi của xác chết bò ra một thứ giống như là rắn! Thứ đó bỗng bật một cái, nhảy
thẳng lên người Hà Y!
Hà Y thét lên một tiếng chói tai, trượt chân vùi đầu xuống
nước, trong lúc kinh hoàng uống liền mấy ngụm nước. Thừa dịp mình chưa kịp nôn
mửa, vội điên cuồng lao ra khỏi gian ngục. Vừa ra khỏi nàng đã quỳ rạp xuống đất,
nôn thốc nôn tháo, nôn cho tới khi dạ dày hoàn toàn trống rỗng.
Cuối cùng nàng cũng tin câu: Người có thể bị dọa chết.
Sau đó nàng toàn thân mềm nhũn ngồi dưới đất, nhìn vào cánh
cửa gian ngục thất thứ sáu.
Nàng đã bị dọa tới mức không còn sức đứng dậy nữa, nhưng vẫn
cắn răng vịn vào tường đứng dậy, run rẩy đẩy cánh cửa gian ngục thất, nức nở gọi
vào trong: “Mộ Dung Vô Phong, Mộ Dung Vô Phong, Mộ Dung Vô Phong, chàng có
trong đó không? Nếu có, xin chàng… xin chàng trả lời ta đi. Nếu không trả lời,
vậy ta… ta đi đây! Ta không muốn… không muốn nhìn thấy xác chết nữa đâu! Hu hu…
ta sắp sợ chết rồi!”.
Một trận gió âm u lạnh lẽo từ bên trong lùa ra ngoài, trong
làn nước, trong làn nước lại vang lên tiếng chít chít của lũ chuột.
Không có ai trả lời.
Chân của Hà Y bắt đầu nhũn ra. Nàng lấy hết toàn bộ mồi lửa
còn lại ra, vừa mới nhóm được lửa lên đã thấy bốn phía trôi lềnh bềnh xác một bầy
chuột trương phềnh. Nàng chỉ cảm thấy mắt tối đi, cơ hồ muốn ngất. Lúc ấy trong
nước đột nhiên có một đàn chuột lớn bơi về phía nàng, phút chốc đã leo lên người
nàng, lên vai nàng. Nàng hoảng loạn, liền rút kiếm chém bừa, bởi vừa rồi quá sợ
hãi nên đã đánh rơi hết mồi lửa xuống nước.
Không biết làm sao, nàng đành đi về phía đầu kia của ngục thất.
Nước tuy chỉ ngang ngực nhưng bầy chuột kia sống chết không chịu bỏ qua nàng,
bám theo không thôi, cắn loạn xạ trên người nàng. Nàng vung chưởng, khua loạn
lên trong nước, không dễ gị mới mò được tới đầu bên kia nhưng chân bỗng đạp hụt
vào một khoảng trống. Thì ra, đáy nước tới đoạn cuối của ngục thất thì đột
nhiên lại lún sâu, Hà Y không kịp phản ứng gì đầu đã chìm vào trong nước, trong
cơn hoang mang, nàng chỉ đành cố bám lấy cây cột gỗ trong nước kia!
Nàng biết trên cây cột gỗ này đang buộc một cái xác hình thù
đáng sợ, nhưng đến lúc này rồi cũng chẳng để ý nhiều nước. Tay của nàng sống chết
với lấy cây cột, chợt phát hiện tay mình vừa quờ được một góc áo.
Bên tai nàng vang lên một giọng nói yếu ớt nhưng quen thuộc:
“Hà Y, đừng sợ, ta ở đây.”
Giọng nói này đối với Hà Y tựa như đến từ thiên đường.
Chàng ở nơi này! Chàng còn chưa chết! Chàng… chàng vẫn có thể
nói chuyện!
Nàng mừng tới phát điên! Không sợ gì nữa, đem tất cả những
thứ vừa nhìn thấy lúc trước quẳng hết ra khỏi đầu, ôm chặt lấy thân thể kia,
không biết là do vui hay do buồn mà nước mắt tuôn không ngừng: “Vô Phong… cuối
cùng thiếp tìm thấy chàng rồi! Chàng vẫn… vẫn còn sống!”.
Nàng đưa tay sờ lên mặt chàng, chỉ nghe thấy chàng thở dài một
tiếng, nói: “Hà Y, nàng điên rồi sao. Nơi nguy hiểm thế này, sao nàng lại… sao
nàng lại chạy đến đây!”.
Nàng không thèm để ý tới lời chàng, chỉ một mực sờ toàn thân
chàng. Đôi tay của chàng bị trói cao trên cây cột gỗ, phần thân dưới ngâm trong
nước. Hà Y nhẹ nhàng sờ xuống dưới, chân trái có vết sẹo hằn lớn của chàng, may
mà vẫn còn. Nơi đáng nhẽ là chân phải thì trống không, trong lòng nàng chợt như
có vạn tiễn xuyên tâm, không kìm được, chạm vào vết thương của chàng, khóc nói:
“Chân phải của chàng… quả nhiên mất rồi. Lũ khốn kiếp đó! Thiếp sẽ giết bọn
chúng! Chàng còn đau không? Vết thương lớn thế này, liệu có đáng lo không? Bọn
chúng… bọn chúng sao lại… sao lại hành hạ chàng đến mức này…”.
Nàng ôm lấy chàng, cứ thế khóc lóc thảm thiết, Mộ Dung Vô
Phong đành nhẹ nhàng an ủi nàng: “Ta… không sao. Nàng đừng buồn”.
Chàng chưa dứt lời, Hà Y đã nói: “Vừa rồi… vừa rồi thiếp đứng
ngoài cửa gọi chàng, sao chàng không trả lời?”.
Mộ Dung Vô Phong trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Hà Y,
đem theo ta, chắc chắn nàng sẽ không thể thoát nổi”.
“Cho nên chàng không lên tiếng, đúng không? Chàng hy vọng
thiếp không tìm thấy chàng thì sẽ bỏ đi, phải không?”
Chàng không nói gì.
“Chàng… đến lúc này rồi mà chàng vẫn chỉ nghĩ cho thiếp!”,
nàng thương tâm nói: “Nơi này… nơi này là nơi con người có thể ở sao? Thiếp đưa
chàng ra ngoài, dù phải chết cùng nhau cũng phải tìm nơi sạch sẽ rộng rãi, dù
thế nào… dù thế nào cũng còn hơn ở lại đây!”.
Nàng ôm lấy chàng, dùng kiếm chặt dứt dây thừng trói hai tay
chàng, thân hình chàng liền mềm nhũn mà ngã vào người nàng.
Hà Y ôm Mộ Dung Phong ra ngoài hành lang, lấy ra thuốc men
đã chuẩn bị trước, bỏ vào miệng chàng, nói: “Đây là thuốc để giữ mạng, chàng nhất
định phải nuốt xuống”.
Mộ Dung Vô Phong nhẹ giọng nói trong bóng tối: “Hà Y, ta…
không nuốt nổi bất cứ thứ gì…”, nói xong liền “ộc” một cái, nhổ toàn bộ số thuốc
trong miệng ra rồi còn phun ra một ngụm máu lớn.
“Thiếp mặc kệ! Chàng không nuốt được cũng phải nuốt!”, Hà Y
nhặt mấy viên thuốc dưới đất lên, ra sức nhét vào miệng chàng rồi mở bình nước
ra, trút một miếng nước lớn vào miệng chàng, ép chàng phải nuốt số thuốc kia xuống.
“Hà Y… trong này rất… bẩn…”, Mộ Dung Vô Phong lại nói.
“Thiếp có mang đồ để chàng tắm rửa”, Hà Y thuần thục cởi bỏ
y phục của chàng, đem y phục sạch sẽ đã chuẩn bị trước mặc lên cho chàng.
Phần thân dưới của chàng được băng bó một lớp băng rất dày,
toàn bộ đều ướt sũng, lại ngâm trong nước đã lâu hiển nhiên không sạch sẽ chút
nào.
Hà Y khẽ nói: “Chàng… chàng chịu đau một chút, thiếp có mang
theo kim sang dược tốt nhất”, nói xong, nàng lấy một ngọn phi đao trong người,
rạch lớp băng quấn trên người chàng.
Chàng giữ tay nàng lại, nói: “Nàng… nàng đừng tháo băng,
cũng… cũng đừng động vào đấy. Cứ… cứ tìm cách nhanh chóng thoát ra”.
Nàng thoáng ngây ra, rồi hiểu chắc hẳn vết thương đó trông rất
đáng sợ, thê thảm tới không dám nhìn, Mộ Dung Vô Phong sợ nàng trông thấy sẽ sợ
hãi nên không cho nàng động vào. Nàng dịu dàng nói: “Vô Phong… thiếp không sợ,
nơi đây… nơi đây cũng tối đen, thiếp thay thuốc cho chàng… băng lại vết thương,
chàng nhất định. Nhất định sẽ cảm thấy khá hơn một chút”.
Tay chàng vẫn cố sống cố chết nắm lấy cổ tay của Hà Y, nói:
“Ta nói không thể động vào thì không nên động vào, hai chúng ta, cuối cùng ai
là đại phu?”.
Hà Y nói: “Nhưng… nhưng… có lẽ phải một lúc nữa chúng ta mới
thoát ra được… chàng… thân thể chàng liệu có chịu nổi không?”.
“Giờ chúng ta phải mau thoát ra, nàng lại còn ở đây… rể rà…
rề rà đòi làm mấy việc ấy… thật là lãng phí thời gian”, trong bóng tối, chàng
thở hổn hển, nói đứt quãng.
Giọng nói của chàng càng lúc càng yếu ớt, Hà Y chỉ đành ngừng
lại, ôm lấy chàng, đẩy mở cánh cửa gỗ, lúc bước ra, trong căn phòng có kẻ mù
lòa ban đầu không có lấy một tiếng động. Hà Y thử gọi khẽ một tiếng: “Sơn Thủy?”.
Không ai trả lời. Kẻ mù kia có vẻ như cũng không ở trong
phòng. Hà Y đạp tung cánh cửa nối ra hành lang dài, mượn ánh đèn mờ mờ phía xa
nhìn thấy Sơn Thủy nằm bên cạnh cánh cửa đá, còn tên mù thì bị đao của Sơn Thủy
đâm chết nằm phía bên kia.
“Sơn Thủy!”, Hà Y kéo Sơn Thủy dậy, anh ta xem ra vẫn còn
hơi thở nhưng trên mặt lại thoáng đen đi.
“Cô… tìm thấy… hắn rồi. Vận khí của chúng ta… xem ra cũng
không tệ”, Sơn Thủy chẳng còn chút sức lực, nói.
“Huynh đã trúng độc rồi?”, Hà Y thất thanh kêu lên.
“Ta trúng một mũi tụ tiễn của tên mù kia, ở… ở vai”, hắn kéo
thanh đơn đao chống bên cạnh, người mềm đi nhưng vẫn gắng gượng giữ không cho
mình ngã xuống.
“Hà Y, xé áo hắn ra”, Mộ Dung Vô Phong nói.
Hà Y theo lời xé mảnh áo trên vai Sơn Thủy.
“Điểm ba huyệt ‘Kiên Tinh’, ‘Thiên Xung, ‘Thần Đường’ của hắn,
sau đó rút mũi tụ… tụ tiễn ra”, Mộ Dung Vô Phong thở gấp, nói.
Hà Y nói: “Trước khi đến đây, bọn thiếp đã uống không ít thuốc
giải để dự phòng”, nàng rút mũi tụ tiễn ra.
“Thế cũng không ăn thua. Loại độc dược này không nằm trong số
đó. Đem… đem toàn bộ thuốc giải nàng mang trên người… lấy ra cho ta xem.”
Hà Y mở một chiếc hộp gỗ, bên trong bày các loại dược hoàn
ngang dọc ngay ngắn.
“Lấy ba viên dược hoàn màu lục và viên dược hoàn mà hồng kia
để vào một chỗ… bóp nát, trộn vào với nhau, thoa… thoa lên miệng vết thương của
hắn.”
“Rồi lại cho hắn uống viên thuốc màu… màu đỏ…”, chàng chỉ cảm
thấy trước mắt nổi đom đóm, đầu váng mắt hoa.
Hà Y nhanh tay đem viên thuốc màu đỏ bỏ vào miệng Sơn Thủy.
“Giải… huyệt…”
Nàng giải huyệt cho Sơn Thủy. Quả nhiên Sơn Thủy đã có thể đứng
dậy.
Hà Y cười nói: “Huynh xem, có thần y ở bên cạnh, dù là độc
gì cũng không cần sợ”.
Sơn Thủy than: “Tên mùa kia quả là rất lợi hại. Trước khi chết
không biết hắn đã khởi động cơ quan gì, cửa đá đã bị khóa chặt rồi”.
Tâm trạng Hà Y trở nên nặng nề.
“Biểu Đệ ở bên ngoài, hắn… có lẽ hắn có thể mở cửa cho chúng
ta.”
Sơn Thủy lắc đầu: “Cơ quan mở cửa và đóng cửa nhất định
không giống nhau. Hắn… hắn không sao chứ?”, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Mộ Dung
Vô Phong, Sơn Thủy cũng bị dọa cho nhảy dựng lên.
“Ta không biết. Khó nói lắm”, Hà Y cười khổ, một mực ôm chặt
lấy Mộ Dung Vô Phong vào lòng.
Thần trí chàng đã dần dần có chút không tỉnh táo. Hà Y đặt
tay lên lưng chàng, truyền cho chàng một chút chân khí. Cuối cùng chàng cũng tỉnh
táo trở lại, đôi mắt uể oải đưa lên nhìn hai người trước mặt, nói: “Tại sao… tại
sao còn không đi ra?”.
Sơn Thủy nói: “Chúng ta đã bị nhốt trong này rồi. Hình như
cánh cửa đá này đã bị người ta khóa lại”, hắn đã cố sức đẩy mấy lần, cánh cửa
đó vẫn cứ trơ trơ bất động.
“Tìm… tìm cơ quan. Thạch môn này hẳn là do mấy bánh răng khống
chế. Không có chuyện không thể mở.”
Sơn Thủy chỉ một vòng sắt bên cạnh cửa nói: “Đây chính là cơ
quan. Ta tận mắt nhìn thấy hắn ta xoay nó một lúc, cửa liền bị khóa lại. Quay
trái, quay phải, ta đều đã thử hết rồi, cửa vẫn không mở”.
Hà Y nhẹ nhàng đỡ lấy trán chàng, dịu dàng nói: “Chàng đừng
bận tâm nữa, mau nhắm mắt lại, ngủ một lúc đi. Nơi đây để hai người bọn thiếp
nghĩ cách là được rồi”.
“Đưa… đưa ta tới xem”, chàng nhắm mắt lại, nói.
Hà Y ôm chàng tới trước vòng sắt, đưa tay chàng đặt lên cái
vòng đó.
Chàng sờ sờ cái vòng, lại sờ tới cái trục.
“Ngươi xoay nó một vòng, để ta nghe thử tiếng… tiếng nó chuyển…
chuyển động.”
Cái vòng “két két két” xoay một vòng.
Chàng cười yếu ớt, nói: “Cái cơ quan lâu đời này… chỉ sợ đã
có hai trăm năm lịch sử rồi”.
Hà Y sững sờ, hỏi: “Chàng cũng có hiểu biết về cơ quan?”.
“Ừm.”
“Chàng thật quá đáng yêu rồi”, Hà Y không nhịn được hôn
chàng một cái.
“Ngươi… kéo cái vòng sắt ra ngoài, nếu kéo được, vậy là ta…
ta đoán đúng rồi.”
Sơn Thủy nắm lấy cái vòng sắt, một chân đạp lên tường, dùng
sức kéo ra ngoài một cái, “lách cách” mấy tiếng, cái vòng được kéo ra một đoạn!
“Nhấc cái vòng ấy lên… lên đúng vào vết khắc trên tường đá
này, sau đó quay về bên trái đúng ba vòng thì dừng lại.”
“Cách, cách, cách…”
Sơn Thủy nói: “Đã hết ba vòng”.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Kéo cái vòng xuống dưới về vị trí cũ,
rồi xoay phải một vòng”.
“Cách cách…”
“Ngươi xem thử xem… bây giờ cánh cửa đã có thể kéo ra chưa?”
Sơn Thủy dùng sức kéo một cái, cuối cùng cánh cửa cũng từ từ
chuyển động, mở ra một con đường hẹp. Ba người mừng rỡ, vội len qua đi ra
ngoài.
Ngoài cửa vọng lại tiếng người giao đấu.
Một mình Biểu Đệ đang lăn xả đấu với ba lão nhân. Hà Y thất
sắc nói: “Chẳng lẽ ba đại cao thủ của Đường môn cũng chạy tới đây rồi?”.
Sơn Thủy nói: “Cô đem Mộ Dung Vô Phong chạy trước, tôi với
Biểu Đệ ngăn cản mấy người này”, nói xong rút đơn dao xông vào trận chiến. Hà Y
co chân chạy ngay, chợt thấy một lão nhân áo xám đã chuyển người đuổi theo
nhanh như cắt.
Đuổi giữa chừng thì bị Sơn Thủy chạy tới một đao chặn lại,
lão áo xám không thể không quay người đối phó với Sơn Thủy. Hà Y vội nhân cơ hội
này ôm lấy Mộ Dung Vô Phong lướt đi mười trượng một, chạy sâu vào bên trong Đường
môn. Nàng đoán hẳn người của Đường môn sẽ cho rằng nàng muốn chạy về đồng hoang
ít người lui tới sau núi để ẩn náu, cho nên bản thân nàng sẽ làm ngược lại, chạy
thẳng vào trong những phòng ốc san sát của Đường môn.
Mưa giăng kín như tơ
Nàng cảm thấy bàn tay vốn đang bám chắc lấy vai mình của Mộ
Dung Vô Phong dần dần lỏng ra, dần dần tuột đi. Hơi thở của chàng cũng càng lúc
càng mảnh.
Nàng sợ hãi gọi chàng vài tiếng, chàng không hề trả lời.
Không những thế tim chàng đập càng lúc càng yếu. Khi chân khí của nàng truyền
vào thân thể chàng thì phát hiện nội tức bên trong người chàng tán loạn, đã
nguy hiểm lắm.
Máu bắt đầu thấm khỏi lớp băng dưới thân chàng, phút chốc đã
nhuốm ướt tay nàng.
Nàng hoảng hốt lao vào một hành lang, mượn ánh đèn nơi ấy
xem tình hình của chàng, thấy đôi mắt chàng nhắm chặt, mặt xám như tro, môi đã
chuyển màu nhợt nhạt như sắc mặt.
Nàng kéo vạt áo của chàng, thấy chỗ băng bó nơi chân phải của
chàng đã sớm bị nước bẩn ở thủy lao nhuốm thành màu đen, mà từ trong lớp băng
chảy ra một thứ chất lỏng vừa đen vừa dính nhưng không rõ là máu hay là… hay là
thứ gì đó khác.
Hà Y sợ tới toát mồ hơi, trong đầu trống rỗng.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. Nàng ra lệnh cho bản thân.
Nàng vô thanh vô tức lẻn vào một gian phòng rất lớn, vừa vào
cửa liền ném một viên “Hoan Tâm” vào cây đèn. Nàng đợi ở cửa một lúc, chỉ nghe
thấy hàng loạt tiếng “bịch bịch”, tựa như có người trúng thuốc mê, ngã xuống đất.
Đó là một gian phòng của nữ nhân, cực kỳ xa hoa, bên trong
quả nhiên có bốn nha hoàn mười bốn, mười lăm nằm ngã la liệt trên mặt đất.
Trên giường có một người phụ nữ đang nằm, có vẻ như cũng đã
hôn mê.
Hà Y cài cửa phòng lại, phát hiện một cánh cửa khác trong
phòng có mùi hơi nước tỏa ra, nàng tiến vào xem thì thấy có hai bồn tắm đầy nước
nóng. Ở bốn phía có đốt một loại hương thơm để xông người.
Đến lúc này Hà Y mới phát hiện trên người mình có một thứ
mùi đáng sợ. Ở trong cái nơi tựa như địa ngục kia quá lâu, lại sờ phải rất nhiều
thứ mà trước giờ mà chưa từng chạm tới, nàng đương nhiên biết mùi trên người là
thứ mùi gì.
Hà Y cởi bỏ y phục cho Mộ Dung Vô Phong trước, đặt chàng vào
trong nước, cẩn thận tắm rửa từng tấc từng tấc da thịt của chàng. Nàng cắn chặt
răng, gỡ từng lớp từng lớp băng bó ở thân dưới chàng.
Vết thương đã thành một mảng đen kịt, cũng không được khâu lại
gì hết, tựa hồ chỉ tùy tiện bôi lên một lớp kim sang dược loại làm đông máu
nhanh nhất để cầm máu mà thôi. Thậm chí nàng có thể nhìn thấy một đoạn xương trắng
đang chuyển đen. Không dám nhìn kỹ nữa, nàng đưa mắt đi, chỉ đưa tay nhẹ nhàng
vuốt rửa, làm sạch chỗ vết thương.
Sau khi tắm rửa kỹ càng cho chàng một lượt, nàng lại đưa
chàng vào bồn nước nóng thứ hai, lại tắm rửa thật sạch cho chàng thêm một lần nữa.
Làm xong tất tần tật nàng mới tìm một tấm khăn lớn bọc lấy chàng, đặt lên một
chiếc sạp gỗ ở bên cạnh còn bản thân cũng nhảy vào bồn nước tắm qua loa, rồi
tìm ở tủ quần áo lớn bên cạnh được hai bộ y phục mặc vào. Lúc ấy thứ mùi đáng sợ
trên người mới coi như biến mất.