Mê Hiệp Ký

Quyển 2 - Chương 34



Trời trở rét đậm, thảo nguyên khoác một lớp tuyết trắng mênh mông xa ngút tầm mắt, gió bấc rít gào.

Dưới kiểu thời tiết đáng sợ này, thảo nguyên vừa tựa như một sa mạc hoang vu lại vừa như một đại dương trắng muốt.

Đây là con đường tơ lụa thời cổ, nơi các thương đoàn giao thương hai hướng đông tây buộc phải đi qua.

Một nơi sâu trong thảo nguyên, lại vẫn còn một khu lều trướng bị tuyết che phủ.

Mùng Ba tháng Giêng, sáng sớm.

Long Tuyền vừa mới bước ra khỏi chiếc lều ấm áp dễ chịu của mình, dưới trời tuyết rơi dày đặc, lần theo một con đường nhỏ vừa được dọn tuyết thong thả đi về phía trước. Hắn nhìn những túp lều vẫn chưa thắp nến ở đây, chỗ này là nơi phụ nữ và trẻ nhỏ vẫn đang trong giấc ngủ say, trên mặt hắn chợt thoáng hiện nụ cười thỏa mãn.

Long Tuyền thân cao chín thước, lai lịch phức tạp, từng tham gia chiến trận, đã từng có quân công nên được bổ làm một chức quan nhỏ, sau vì phạm tội, bị tống vào đại lao, vốn sẽ bị xử tử nhưng rồi lại được người anh em từng kết bái huynh đệ với mình là Long Hải cứu từ đại lao ra ngoài. Vì việc này mà cả nhà già trẻ lớn bé của Long Hải phải mất mạng. Ngay sau ngày Long Hải cướp ngục, người nhà hắn bị quan phủ bắt hết, ngày đầu tiên của mùa thu năm ấy, toàn bộ bị xử trảm.

Huynh đệ hai người bị một đám bổ khoái truy lùng gắt gao, phải chạy tới miền Tây Bắc. Để kiếm kế sinh nhai, họ đã từng làm qua đủ mọi loại nghề. Lúc cùng quẫn nhất cũng đã từng làm thợ rèn, thợ gạch, từng phải xin ăn, ngủ vạ vật nơi đầu đường, sau đó cuối cùng là làm mã tặc. Long Tuyền khá hài lòng với nghề này, làm cũng khá thuận tay. Ngoài việc danh tiếng không được tốt cho lắm, thao tác của nghề này thực ra chẳng khác gì đánh trận cả. Bọn họ làm ăn cực kỳ thuận lợi, đại ca Long Hải rốt cuộc cũng lại có được gia đình mới, lại có được hai đứa con trai, nhưng Long Tuyền thì trước sau vẫn độc thân.

Hắn cảm thấy mình không phải với Long Hải, mở to mắt mà nhìn cả nhà lớn nhỏ của Long Hải phải lên đoạn đầu đài. Long Tuyền vốn không mang họ Long, tên cũng chẳng phải Long Tuyền, nhưng từ ngày Long Hải cứu hắn, hắn liền dứt khoát thay tên đổi họ.

Hắn tuyệt đối không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa.

Long Tuyền vô thức ngẩng đầu lên, mây trên trời mang sắc hồng cuồn cuộn không dứt, chân trời là một màu đỏ ảm đạm, chẳng còn mấy ánh nắng. Cả thế giới phảng phất bị giam vào một cái lồng băng buốt giá.

Hắn rất thích tản bộ dưới thời tiết này, đối với hắn mà nói, giống như việc chỉ có đối mặt với nước sông cuồn cuộn mới có thể cảm nhận được sự trôi chảy của thời gian. Mây hồng mênh mang là một chút sinh động duy nhất trên thảo nguyên muôn kiếp tĩnh lặng này.

Chỗ này của đám mã tặc bọn họ là nơi sau khi thương đoàn của người Ba Tư tiến vào thảo nguyên sẽ phải đối mặt trước tiên. Tất nhiên, để có được vị trí ưu việt này, hai anh em Long Tuyền đã phải chiến đấu rất nhiều năm, hy sinh rất nhiều huynh đệ, cuối cùng mới đoạt được vào tay.

Long Tuyền gầy guộc nhưng cơ thịt săn chắc, bước đi vững chãi có lực. Hắn là một người tinh lực dồi dào, thái độ nghiêm túc, tướng mạo cực kỳ hung ác. Hắn mặt hẹp, trên đó hầu như chẳng có tí thịt nào, một vết sẹo đao chém từ trán kéo xuống, vạch qua má trái, tới tận cổ. Đôi mắt hắn lạnh lẽo buốt giá, lúc giận dữ thì hiện vẻ hung tàn. Bởi thế tất cả huynh đệ luôn mang một lòng kính sợ sâu sắc đối với hắn hơn cả với Long Hải.

Hắn men theo con đường ấy đi một vòng lớn, rồi mới quay lại khom người chui vào lều của mình, bắt đầu tắm rửa.

Hắn tắm nước lạnh, trên mặt nước còn có một ít tuyết. Từ ngày đầu tiên hắn tới đây, mỗi ngày đều phải tắm bằng nước lạnh thế này một lần, đã kiên trì trọn bảy năm nay.

Mười năm trước, hắn sa vào vòng lao ngục, bị quản lao dùng cực hình tra tấn, đến lúc ra được mới phát hiện bản thân đã không còn khả năng của một nam nhân chân chính. Bất kể hắn nghĩ cách gì cũng không sao cứu vãn nổi.

Đây là bí mật không ai biết, đến cả Long Hải cũng không hay.

Từ lúc ấy, hắn không gần gũi nữ nhân nữa, vừa nhìn thấy nữ nhân thì không kìm chế nổi ánh mắt căm ghét thống hận trên mặt. Trong trại, chỉ trừ có vợ của Long Hải, tất cả đàn bà con gái đều sợ hắn tới vỡ mật.

Hắn mặc lên mình một bộ đồ gọn gàng, choàng thêm áo ngoài, đang chuẩn bị nghênh đón Long Hải áng trừng cũng sắp trở về, nhưng bỗng nghe thấy có tiếng kêu kinh hãi thê thảm xa xa vọng tới.

Hắn lập tức lao ra ngoài nhanh như một con báo, leo lên ngựa, phi tới xem.

Một đám người ôm Long Hải đang vật vã điên cuồng trong cơn đau đớn, phóng như bay trở về.

Long Tuyền đón lấy tấm thân be bét máu tươi, run rẩy không thôi của Long Hải, bê thẳng vào trong lều, dùng chăn lông cuốn chặt lấy hắn.

Miệng vết thương quá lớn, kim sang dược vừa bôi lên liền bị máu ồng ộc trào ra trôi hết. Hắn cắn răng, với lấy một thanh khều lửa còn nóng đỏ trong lò dứt khoát dí vào chỗ vai đứt của Long Hải.

“Xì xì…”

Khi làn khói xanh mang mùi của da thịt bị đốt cháy bốc lên, Long Hải hoàn toàn lịm đi.

Long Tuyền nhanh nhẹn giúp Long Hải băng bó gọn gàng vết thương rồi đưa hắn lên chiếc giường gỗ ấm áp của mình, sau đó hết sức cẩn thận đắp chăn cho hắn.

Mười mấy tay thủ hạ đứng chật trong lều nhìn thấy động tác này của Long Tuyền, trong lòng đều không khỏi cảm động.

Sau đó, Long Tuyền bình tĩnh ngồi xuống, trầm sắc mặt hỏi: “Là kẻ nào chặt tay huynh ấy?”.

“Một nữ nhân nhỏ người đi cùng với Thác Mộc Nhĩ.”

Ở nơi đây bám rễ đã gần bảy năm, dải đất này rốt cuộc có những ai lợi hại hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay. Hắn biết Thác Mộc Nhĩ đã thuê hai mươi chín đao khách và cả kiếm khách nổi danh nhất ở đây là Cố Thập Tam, còn chính thương đội của Thác Mộc Nhĩ, cộng thêm cả đàn bà con gái cũng chẳng hơn mười lăm người.

Hắn biết trong số những đao khách ấy có mười người là những nhân vật mà chính bản thân hắn cũng cảm thấy khó đối phó, trong đó kẻ lợi hại nhất là một thiếu niên mười tám tuổi, chỉ biết người ta gọi hắn là “Tiểu Phó”, nghe nói có quan hệ thân thích nào đó với đệ nhất đao pháp trên giang hồ năm xưa, Phó Hồng Tuyết.

Đao pháp của hắn từng được Phó Hồng Tuyết đích thân chỉ dạy.

Hắn có được toàn bộ đao pháp của Phó Hồng Tuyết nhưng lại không có bệnh như Phó Hồng Tuyết. Cho nên Long Hải đi chuyến này vốn chỉ để hư trương thanh thế, thăm dò xem thực hư thế nào mà thôi. Hắn mang theo gần bảy mươi người, nhưng thực ra không hề có ý định ra tay cướp hàng.

Ba mươi tên hộ vệ kia đương nhiên khó đối phó, nhưng không ngờ trong đó còn có một nữ nhân lợi hại tới mức này.

Nữ nhân chỉ là nữ nhân. Long Tuyền thầm nghĩ.

“Thám báo đâu?”

“Thuộc hạ có mặt.”

“Theo dõi nữ nhân ấy cho ta.”

“Thuộc hạ đã phái người theo dõi rồi.”

Một canh giờ sau, Long Tuyền nhận được tin tình báo, biết được nữ nhân đó từng là du khách ở trọ tại Cáp Hùng khách điếm, tướng công của ả là một kẻ tàn phế.

“Tướng công của ả cũng ở trong thương đội?”

“Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy ả dìu tướng công của mình vào trong lều của Thác Mộc Nhĩ, lúc đi vào, kẻ tàn phế đó không sao đi được, vẫn phải nhờ ả đích thân bế vào.”

Long Tuyền gật đầu, nói: “Có những hàng hóa gì?”.

“Ba mươi rương đồ, đoán chừng là châu báu. Lần này chắc chắn hàng rất lớn, nếu không hắn đã chẳng bỏ nhiều tiền thuê người áp tải đến thế”, mấy kẻ thủ hạ nghĩ ngợi rồi nói.

“Người đâu, chuẩn bị ngựa”, Long Tuyền ra lệnh.

Thủ hạ dắt tới cho hắn ba con ngựa khỏe. Mỗi lần hắn ra ngoài chí ít cũng đem theo ba con ngựa, thay cưỡi liên tục, đảm bảo cho hắn lúc nào cũng đủ sức ngựa để đối phó với tình huống gian nan nhất, tiêu hao thể lực nhất.

Lều trướng rất lớn, rất rộng, trong lều có bốn chiếc rương sơn đen bóng rất nặng.

Mộ Dung Vô Phong ngồi bên một chiếc rương, đưa tay sưởi lên chậu lửa bằng đồng để giữ ấm.

Vừa rồi chàng và Hà Y ngồi trong lều của Thác Mộc Nhĩ không lâu, chàng còn đang cảm thấy buồn nôn vì mùi trà sữa nồng nặc trong đó thì đột nhiên có vô số phi tiễn bắn về phía căn lều, dày đặc như mưa rào, thoáng cái đã bắn căn lều thành cái tổ ong. Mũi tên gần nhất bắn trúng lưng ghế chàng, cách đầu chàng chưa tới nửa tấc, khiến cho Hà Y đang cuống quýt gạt tên bên cạnh sợ tới hồn siêu phách lạc.

Trong lúc hỗn loạn, chàng bị Hà Y đẩy vào đây, nàng đặt chàng vào giữa bốn cái rương lớn.

“Ta không thích ngồi ở chỗ này”, Mộ Dung Vô Phong nói, chàng cảm thấy bản thân mình thật chẳng khác một cái rương.

“Chỉ còn hai căn lều chàng có thể đến. Một căn trong đó có năm cô gái Ba Tư đang ngồi, căn thứ hai chính là đây. Chàng chọn nơi nào?”

“Chỗ này không tệ”, Mộ Dung Vô Phong lập tức nói.

Hà Y không quên thuận tay bê tới cho chàng một cái chậu sưởi bằng đồng. Căn lều này vốn là nơi để hàng hóa, trong lều lạnh hệt như bên ngoài.

“Xe ngựa của chúng ta…”, chàng lại hỏi.

“Ngựa bị bắn chết rồi, xe cũng bị đốt cháy sạch”, Hà Y quay đầu định đi.

“Hà Y”, Mộ Dung Vô Phong lại gọi nàng: “Cẩn thận một chút”.

“Ừm. Chàng cũng cẩn thận, sẽ lập tức có người tới đón chàng”, nói xong Hà Y loáng cái đã không thấy đâu nữa.

Tiếng của nàng chưa dứt, chàng đã nghe có tiếng bước chân. Một thiếu niên áo đen chậm chạp bước vào, kéo ghế, ngồi đối diện với chàng.

Thân hình của thiếu niên không hề cao lớn, trên lưng còn giắt một thanh đao đen bóng.

Chuôi đao màu đen, vỏ đao cũng sơn đen, đen tựa như đôi mắt thiếu niên vậy.

Tay của thiếu niên đó vẫn luôn đặt lên chuôi đao, dáng vẻ tựa như chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể rút đao ra.

“Đệ họ Phó, người ở đây đều gọi đệ là Tiểu Phó”, thiếu niên lên tiếng.

“Ta họ Lâm”, Mộ Dung Vô Phong nói. Thực sự trong này quá lạnh, tuy đã khoác áo dày, trên chân phủ chăn lông, bên trái còn có chậu sưởi giữ ấm nhưng cả người chàng vẫn không sao khống chế được mà run lên cầm cập. Chàng chỉ đành nhích xe lăn, chuyển nửa người bị thương của mình đến gần chậu sưởi hơn.

Còn thiếu niên kia chỉ mặc một chiếc áo đơn, thế nhưng dáng vẻ lại như chẳng thấy lạnh chút nào.

Tiểu Phó nhìn chàng, rồi lại nhìn mấy cái rương xung quanh.

Mộ Dung Vô Phong cảm thấy thái độ thiếu niên này nhìn mình với nhìn mấy cái rương thật chẳng có chút gì khác biệt.

Chàng cười khổ, bản thân quả nhiên là người đi tới đâu cũng mang lại phiền phức cho người khác.

Ngoài lều có tiếng đánh nhau. Tên từ bốn phía không ngừng vun vút bắn tới, găm đầy lên bốn cái rương gỗ lớn.

“Đệ nên ra ngoài xem xem”, Mộ Dung Vô Phong đề nghị.

Còn đang nói, chợt có tiếng “bình” vang lên, nóc lều đã bị loạn tiễn bắn thủng thành lỗ lớn, có thứ gì đó từ trên rơi xuống, nhắm thẳng vào đỉnh đầu Mộ Dung Vô Phong mà nhào tới!

Thân thể chàng không được linh hoạt, đang chuyển bánh xe, định tránh ra thì chợt thấy ánh đao lóe lên, “xoẹt” một tiếng, mấy con bọ cạp to lớn rơi xuống đất, đã bị đao xẻ thành mấy khúc.

Mấy con bị cạp này cả người trắng phau, cái đuôi độc còn cong cong, lóe lên ánh xanh biếc.

Mộ Dung Vô Phong nhíu mày, nói: “Mấy con bọ cạp này cực độc, chạm vào người ắt là chết”.

“Đây là bảo bối của Quang Tiên. Lúc đệ vào đây đã có bốn người trúng độc chết ngoài cửa”, Tiểu Phó hừ một tiếng.

Đao của thiếu niên này nhanh như chớp giật, Mộ Dung Vô Phong ngồi đối diện cậu ta, lại còn mặt đối mặt, vậy mà không sao nhìn rõ động tác rút đao của cậu ta, cũng không sao nhìn thấy được cậu ta thu đao lại như thế nào.

Cứ như thanh đao ấy tự nhảy ra khỏi vỏ vậy.

Mộ Dung Vô Phong cúi người nhặt nửa con bọ cạp lên, xem xét kỹ lưỡng: “Loài bọ cạp tuyết của Thiên Sơn này quả thật rất hiếm thấy, trước đây ta chỉ được nghe nói trong sách thôi”.

“Nó có độc, huynh không sợ à?”, thiếu niên kinh ngạc hỏi.

Mộ Dung Vô Phong bật cười, nói: “Ta có thuốc giải”, chàng lấy một thứ trong cái hộp bên tay vịn xe lăn, ném qua cho Tiểu Phó, nói: “Đệ uống nó vào thì sẽ không việc gì”.

Tiểu Phó đón lấy nhìn kỹ, nó chỉ như một viên kẹo trẻ con thường ăn mà thôi, lại còn dùng giấy gói kẹo màu mè hoa hoét bọc lấy. Tiểu Phó không khỏi ngẩn ra, hỏi: “Đây đúng là thuốc giải sao? Huynh không lấy nhầm chứ?”.

“Không sai”, chàng khẽ cười: “Thê tử của ta không chịu ăn bất cứ thứ gì có vị đắng, ta chỉ còn cách chế giải dược thành dạng này”.

Tiểu Phó bỗng hô lên: “Cúi đầu sang trái!”.

Mộ Dung Vô Phong lập tức cúi đầu sang trái, ánh đao kia lại lóe lên, một bàn tay không biết từ đâu bắn ra, vạch một đường trên không trung rồi rơi xuống cái rương đối diện.

Quả lưu tinh chùy nằm trong bàn tay đó còn có dư lực cực lớn, đánh vào nắp của chiếc rương gỗ làm vỡ một lỗ to tướng.

Nếu như động tác của Tiểu Phó chậm một chút, quả lưu tinh chùy kia sớm đã đập nát đầu Mộ Dung Vô Phong rồi.

Sau chiếc rương vang lên tiếng gào thét điên cuồng, kế đến là tiếng ám khí vun vút bay tới, hình như có viện binh chạy tới. Tiểu Phó đã nhào qua, bên kia chiếc rương tiếng đao kiếm va nhau chan chát, lửa tóe bốn phía.

Sau đó máu me phun ra như suối, vấy cả lên áo ngoài trắng phau như tuyết của Mộ Dung Vô Phong, chàng chẳng làm sao tránh được, đúng vào lúc còn đang lung túng, một kẻ áo đen từ một góc khác đột nhiên xông tới, trên tay cầm một thanh đại đao.

Sau lưng bị chắn bởi hai chiếc rương khác, Mộ Dung Vô Phong đã không còn đường lui nữa. Chàng chỉ đành ngồi yên nhìn thanh đao lớn kia bổ về phía mình. Chiêu này gọi là “Hoành Tảo Thiên Quân”, đủ để khiến chàng đầu một nơi thân một nẻo.

Trong lúc nguy cấp, chàng bèn cầm cái chậu lửa quăng về phía kẻ kia!

“Xoảng” một tiếng, cái chậu ấy đập trúng chân của hắn, lửa than bên trong lập tức văng ra tung tóe, chỉ nghe “xì” một tiếng, than củi nóng bỏng, kẻ kia thét lên đau đớn, gần như ngã quỵ xuống.

Nhân lúc ấy, Mộ Dung Vô Phong rút cái nạng sau lưng ghế ra, chặn lấy thanh đai đao của kẻ kia vung tới.

“Tang!”, hai thứ ấy va vào nhau, phát ra một tiếng chói tai. Chiếc nạng kia tựa như được làm bằng vật liệu đặc biệt, cứng rắn lạ thường, không những không bị thanh đao chặt đứt mà ngay tới một vết xước cũng chẳng có!

Mộ Dung Vô Phong sững người, thân thể bị luồng lực lớn của thanh đao truyền tới làm chấn động, suýt nữa ngã văng khỏi xe lăn.

Trong chớp mắt, kẻ kia nhảy tới, tiếp tục vung đại đao chém đến!

Bên người Mộ Dung Vô Phong đã không còn bất cứ thứ gì có thể ngăn cản nhát đao này nữa rồi.

Kẻ kia cười điên cuồng, nâng đao nhắm đỉnh đầu Mộ Dung Vô Phong bổ xuống!

Động tác của hắn rất nhanh, lúc ánh đao chém tới còn mang theo đao phong thổi mái tóc dài của Mộ Dung Vô Phong bay lên phơ phất.

Ánh đao lóe lên rồi biến mất.

Đồng thời cùng với thanh đại đao bắn tung lên trời, còn có cả thủ cấp của kẻ kia.

Cái thủ cấp ấy bay qua đỉnh đầu Mộ Dung Vô Phong, “bộp” một tiếng rơi xuống đất. Mộ Dung Vô Phong quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Phó đưa tay đón lấy thanh đại đao kia rồi quẳng sang một bên.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Tuy người ta đầy máu nhưng không hề bị thương”.

“Đương nhiên huynh không bị thương”, Tiểu Phó từ tốn nói.

Âm thanh đánh nhau càng lúc càng lớn, bên ngoài dường như đã đánh tới nghiêng trời lệch đất.

Bọ cạp tuyết đang từ bốn phương tám hướng bò tới, có mấy con đã trèo lên tấm chăn lông trên đùi Mộ Dung Vô Phong. Ánh đao lại lóe lên, bọ cạp bị xẻ làm đôi, rơi hết xuống đất.

Tiểu Phó “cạch cạch” vài tiếng, đã giẫm chết thêm mấy con nữa, rồi nói với Mộ Dung Vô Phong: “Huynh không thể ở lại chỗ này, bên ngoài kia đại khái sắp không trụ nổi nữa rồi, trong này đã thành nơi nguy hiểm nhất”.

Mộ Dung Vô Phong cười khổ: “Ta chẳng thể đi đâu được cả”.

Lúc nói câu này, chỉ nghe thấy “tang tang” mấy tiếng, chiếc rương sau lưng chàng đã găm thêm một hàng tên! Tới lúc chàng kịp hoàn hồn, nóc lều trên đỉnh đầu đã “phừng” một tiếng bốc lên một ngọn lửa lớn, Tiểu Phó chụp lấy chàng nhấc lên, mà thân thể chàng thì đang cột chặt vào chiếc xe lăn, thế là hai người một xe cùng bay ra khỏi căn lều, rơi đúng vào tấm lưới đang giăng sẵn đón lõng trước mặt!

Tiểu Phó vung đao chém mạnh xuống, chiếc lưới ấy tuy mềm, nhưng là dùng sợi kim loại đan thành, căn bản không cắt đứt được!

Tấm lưới đó càng động càng siết lấy, đã bó chặt hai người vào một chỗ!

Lúc này bọn họ mới thấy được tình hình bên ngoài, tất cả lều trướng lẫn xe cộ đều đang hừng hực cháy, tất cả nữ nhân Ba Tư sớm đã bị trói lại thành một đám, bên ngoài lều của bọn họ là bảy, tám xác người bị loạn tiễn bắn chết, hoặc bị trúng độc của bọ cạp mà chết, nhìn thật kỹ thì đều là đao khách theo hộ vệ đội xe.

Tiểu Phó bây giờ mới phát hiện, hai kẻ ngồi trên lưng ngựa trước mặt mình, một là Long Tuyền, một là Quang Tiên. Sau lưng bọn chúng còn có không dưới ba trăm tên lâu la, hai lộ mã tặc dốc toàn bộ lực lượng bắt tay nhau tập kích thương đội của bọn họ!

Đây hiển nhiên là lần đầu tiên từ trước tới nay mã tặc hợp tác với nhau. Cứ theo Tiểu Phó biết, ba lộ mã tặc này vì tranh nhau mối hàng mà thậm chí còn có cừu thù, trước giờ không hề qua lại.

“Tổng cộng ba mươi rương đồ, bên trên bọn ta đã đánh dấu rồi, đây là bốn rương hàng quan trọng nhất, các ngươi lấy một, bọn ta lấy hai, để lại một rương cho Tiểu Thạc. Hai mươi sáu rương còn lại, bốc thăm quyết định, Phong huynh thấy thế nào?”

Tác phong của Long Tuyền không giống Quang Tiên, hắn thường không giết người Ba Tư trong thương đoàn, cũng không bao giờ cướp bóc sạch sẽ hàng hóa mà luôn để lại cho bọn họ chút gì đó gọi là “Lần sau bọn họ còn tới nữa, không nên cắt đứt nguồn hàng”.

Không rõ tên tuổi thật sự của Quang Tiên là gì, chỉ biết hắn họ Phong.

Quang Tiên nói: “Long huynh thật công bằng, tại hạ bội phục, vậy cứ làm theo cách huynh nói đi, bọn ta sẽ lập tức áp tải hàng về”.

Rút thăm xong, kiểm hàng hóa, Quang Tiên mở cờ trong bụng, chỉ huy thủ hạ cột từng rương hàng một lên lưng lạc đà chở đi.

Thủ hạ của Long Tuyền cũng đã sớm ba chân bốn cẳng trói ghì Tiểu Phó lại, thấy hai chân Mộ Dung Vô Phong tàn phế nên cũng chẳng thèm để tâm, chỉ đem chàng buộc lên lưng ngựa.

Mộ Dung Vô Phong nói với tên lâu la đang buộc mình: “Liệu có thể làm phiền lão huynh buộc luôn xe lăn của ta lên không?”.

Tên lâu la trợn mắt nhìn chàng.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Lẽ nào huynh sẵn lòng cả ngày khiêng ta đi đi lại lại à?”, tên lâu la thở dài một tiếng, cũng đem chiếc xe lăn của chàng buộc luôn lên lưng ngựa, cả đám người xuất phát, tiến sâu vào trong thảo nguyên.

Mộ Dung Vô Phong đảo mắt nhìn bốn phía, phát hiện theo sau đoàn ngựa còn một cỗ xe lớn, sau cỗ xe lớn là một đám lâu la đang dắt một con ngựa, trên ngựa có buộc một cô gái nhỏ nhắn, cô gái cúi gục đầu, bóng hình nàng nhỏ nhoi trong gió tuyết to lớn.

Chàng đương nhiên nhận ra bóng hình ấy, cho dù bóng hình nàng có biến thành một chấm nhỏ, chàng vẫn có thể lập tức nhận ra.

Lòng Mộ Dung Vô Phong chợt trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.