Mê Hoặc Đại Ca Hắc Đạo

Chương 15: Người ta mắc mớ gì tới anh



"Ai nha, nơi này sao lại bẩn như vậy, nơi này có người ở sao! Người khác tại sao có thể ở nơi như thế này!" Nhìn khu nhà hạng sang ở trung tâm thành phố, khuôn mặt Lộ Ti lộ rõ vẻ chán ghét, da mịn thịt mềm như cô làm sao có thể ở nơi như thế này, dù là một ngôi biệt thự nhỏ cũng tốt hơn.

"Ai u! Chuyện gì xảy ra? Này, cứng như thế này, làm sao ngồi được! Bảo người đến đổi đi! Còn có cái chén này, cái bàn này.. ." Mặt chán ghét giơ một ngón tay ra, đâm một cái vào ghế sofa bằng da thật trong phòng, không đợi đàn hồi xong, Lộ Ti bắt đầu giậm chân.

"Ah? Tại sao ở đây còn có mùi thúi?" Lộ Ti làm bộ nắm lỗ mũi, lấy tay quạt quạt ở trước mặt, "Khó ngửi chết!" Một mùi nước hoa danh quý và các loại mỹ phẩm hạng sang theo động tác của cô bay đến trước mặt Quân Lâm, Quân Lâm cau mày, lui về phía sau hai bước, chỉ kém không có trực tiếp lui đến ngoài cửa.

"Nếu không thích, đi về đi." Quân Lâm làm mặt lạnh, giọng điệu cũng lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào.

"Lâm, anh nói cái gì vậy, người ta đã chạy từ nơi rất xa tới tìm anh, chẳng lẽ đã lâu như vậy, anh cũng không nhớ người ta sao? Hay là, anh nhìn thấy người ta, vui mừng đến mức nói không nên lời rồi, người ta cũng biết, trong lòng anh vẫn có người nhà." Lộ Ti ở nơi nào tưởng tượng, vừa tưởng tượng vừa nói.

Quân Lâm nhíu mày, trước kia tại sao không phát hiện ra, cô gái này còn có thiên phú diễn kịch, hơn nữa thích hợp với việc diễn kịch một mình.

"Anh không hoan nghênh em." Nhưng Quân Lâm cũng không phải là nhân vật biết thương hương tiếc ngọc, lời nói như thế, từ trong miệng của anh trực tiếp không do dự mà nói ra, bản thân của anh cũng hoàn toàn không cảm thấy có bất kỳ điều gì không đúng, huống chi, bọn họ ngoại trừ có quan hệ anh em trên danh nghĩa, ngoài ra cũng không có bất cứ tình cảm gì đáng nói.

Lộ Ti lập tức cứng đơ ở đó, cố gắng nặn ra một cười, "Lâm, anh...anh không cần nói như vậy! Người ta biết anh đang nói giỡn, có đúng hay không?"

"Em cứ nói đi?" Anh ăn nhiều không có việc gì làm mới có thể cùng cô cười giỡn.

Nhìn Quân Lâm không có chút ý tứ đùa giỡn nào, vẻ mặt ấm ức hiện lên trên phấn lót má thật dầy của Lộ Ti.

Không thể không nói, Lộ Ti là một mỹ nhân, hơn nữa còn là một mỹ nhân biết giả tạo, có chút bộ dạng ấm ức, lập tức làm cho người ta thương tiếc, dĩ nhiên, người này vĩnh viễn sẽ không phải là Quân Lâm.

"Sau khi em làm chuyện kia, có nghĩ đến thái độ hôm nay của anh sao." Hơi lạnh tỏa ra, âm thanh không có chút tình cảm nào, giống như là nói với một người đã chết.

Làm sao Quân Lâm lại bị vẻ mặt đáng thương của cô lừa gạt, cô gái này giỏi nhất là giả bộ đáng thương, giả trang vô tội.

Không biết đêm đó là ai cho anh xuống xuân dược, lột sạch quần áo rồi bổ nhào lên người anh. Nhưng, mấu chốt là cô vừa nhìn thấy người khác đi vào, liền làm một bộ dạng bị người cưỡng hiếp. Ở một bên giả bộ đáng thương, cho là anh hoàn toàn không biết cô đang tự biên tự diễn một vở kịch hay sao? Hay cô cho là những người khác đều ngu ngốc giống như cô. Anh cưỡng hiếp cô?

Anh thà bị dục vọng hành hạ cũng sẽ không đụng vào cô gái ngu xuẩn này, nhìn đã thấy phiền, còn chẳng có khẩu vị.

Sau khi trang điểm, đã sớm vượt qua da mặt của cô rồi. d,iễn đ,àn. l.ê, q,uý...đ,ôn

Người nào không biết Quân Lâm anh đối với cô gái được chiều chuộng này luôn xì mũi coi thường, cưới cô sao? Nhìn cô thì trong dạ dày đã khó chịu.

Nếu không phải thấy mẹ còn tình cảm với bạn cũ, không để cho anh tổn thương cô, cô đã sớm không có ở đây, cha anh ban đầu nhận cô làm con nuôi nhưng mà cũng chỉ là vì tình nghĩa anh em, nhưng anh tuyệt không vi phạm tâm ý của mình.

Nhưng may là có cô gái này, nếu không làm sao anh lại ra ngoài giải sầu, làm sao sẽ gặp lại bóng dáng hồn khiên mộng nhiễu(Khiến cho người ta ngày đêm không yên) lần nữa!

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Quân Lâm mới bắt đầu dịu lại, khóe miệng cũng khẽ tạo thành một đường cong.

"Oa, Lâm, anh cười, là bởi vì người ta sao! Người ta biết mà, mới vừa rồi nhất định là anh đang nói giỡn. Ha ha."

"Không phải." Nhẫn tâm bóp nát tưởng tượng của cô. So sánh cô và Tô Tô, quả thật đúng là, ưmh, anh không có cách nào lấy hình ảnh hai người đặt chung một chỗ được.

Dĩ nhiên, nếu để cho Minh Dạ nói, chú ấy nhất định không chút do dự mà nói những lời ác độc, hoàn toàn không khác một miếng giẻ rách và một khẩu súng lục không sản xuất nữa.

Nụ cười của Lộ Ti cứng lại, có chút âm ngoan nói, "Là ai? Kẻ tiện nhân nào!" Để cho cô biết, nhất định sẽ không được chết tử tế! Dám quyến rũ người đàn ông Lộ Ti cô nhìn trúng!

Sắc mặt Quân Lâm bởi vì mấy chữ này mà đen đi, thậm chí có chút sát khí, Lộ Ti run lên một cái, đáy lòng càng thêm hạ quyết tâm, nhưng ngoài miệng lại lập tức sửa lại, "Người ta chỉ muốn cám ơn người nọ thôi, có thể nhìn thấy Lâm cười, người ta thật sự rất là vui mừng!" Nói xong lại nhào tới chỗ Quân Lâm.

"Em ở chỗ này, không có việc gì không được quấy rầy anh...anh còn có việc phải làm, cũng không được đi theo." Quân Lâm đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô gái này quả thật chính là một miếng kẹo mè xửng, một khi dính lên rồi, muốn bỏ xuống cũng bỏ không được. Cái gọi là nhắm mắt làm ngơ, đối với mặt hàng nhiều son dầy phấn thích làm bộ này, anh thật sự nhìn cũng không muốn nhìn, chính xác mà nói, trừ Tô Tô, anh đều lười nhìn.

Hi vọng lần này cô đừng làm chuyện gì chọc anh nổi giận, nếu không, người nào cầu xin thay cô đều vô dụng!

"Người ta, người ta rất buồn chán, cho người ta làm người đi theo bên cạnh anh nha, người ta cái gì cũng biết, thật!" Lộ Ti tiếp tục làm nũng, cô cũng không tin, không người nào không khen ngợi trình độ của cô, đức hạnh trời cho, chẳng lẽ anh một chút rung động cũng không có? Chỉ cần anh có một chút rung động, cô ắt có niềm tin biến anh thành người trung thành với mình —— bề tôi dưới váy! Đến lúc đó, không lo anh không nghe lời của mình.

Quân Lâm nhíu mày, cái gì cũng biết?

"Em biết làm cơm sao?" Nhìn thoáng qua đôi mắt lộ vẻ hả hê của Lộ Ti, Quân Lâm bổ sung thêm nửa câu sau, "Mãn hán toàn tịch(*) thì sao?"

(*)Mãn hán toàn tịch là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.

"Em sẽ giặt quần áo sao?" Trên mặt Lộ Ti mới vừa vui mừng, Quân Lâm nói tiếp, "Có máy giặt không phải thuận tiện hơn sao?"

"Em biết tiếng Tây Ban Nha sao?" Mặc dù chính anh cũng không biết, nhưng mà cái gì cũng nên bao gồm cái này.

"Em sẽ lộn mèo chọc anh vui vẻ sao?" Nuôi con khỉ còn có thể lộn mèo, trừ ấm giường, cô biết cái gì?

"Người ta. . . Người ta. . ." Lộ Ti còn muốn nói chút lời hữu ích cho mình, cô biết cũng rất nhiều nha.

"Anh như thế nào, mắc mớ gì tới em!" Nói xong một câu cuối cùng này, Quân Lâm cũng không quay đầu lại rời đi.

Minh Dạ ở trong bóng tối nhịn được thật vất vả, cúi đầu buồn bực cười, tay gắt gao che miệng, bả vai không ngừng run rẩy, lão đại thật sự rất tài tình!

Quân Lâm chân trước mới vừa đi, cúi đầu Lộ Ti lập tức cầm điện thoại lên, tay cầm thật chặt, "Này, giúp tôi điều tra một chút về người phụ nữa gần đây hay xuất hiện bên cạnh anh ấy!"

Lúc Minh Dạ nói tin tức này cho Quân Lâm, Quân Lâm đang trêu chọc Tiểu Hoa, chỉ nói với anh một câu nhận xét, "Ngực lớn nhưng không có đầu óc."

Nữa chuyển sang Kỳ Ngạo, khóe miệng khẽ nâng lên, trên mặt cũng tỏa ra ánh sáng hạnh phúc, "Chú nói là, cô ấy hỏi tên tiểu gia hỏa này có làm tôi bị thương hay không?"

Kỳ Ngạo có chút rối rắm, có phải nên mang cả đoạn đối thoại nói rõ với lão đại hay không?

Minh Dạ ở một bên đã sớm vẽ vòng tròn, nhiệm vụ không giống nhau, đối xử làm sao lại khác biệt lớn như vậy!

"Chị dâu nói. . ."

"Nói gì?"

"Nói anh phải nuôi Tiểu Hoa thật tốt, nếu thiếu một cọng lông tơ, chị dâu sẽ. . ."

"Cô ấy sẽ làm gì?"

"Tôi không dám nói." Thật muốn biết sao?

"Nói!" Có chút nghiến răng, cô gái kia, sẽ không lại nói những lời kinh thế hãi tục đi!

"Chị ấy sẽ leo lên người anh nhưng không trả tiền!" Kỳ Ngạo nói xong câu đó lập tức ngừng thở, yên lặng chờ bị đá ra khỏi đó.

Hì hì, Minh Dạ thật sự nhịn không được rồi.

Cho là Quân Lâm sẽ tức giận, lại đợi đã lâu nhưng không nghe thấy tiếng gầm thét tức giận.

"Tiểu gia hỏa, người hoàn toàn không có lông tơ, vậy phải làm sao bây giờ! Đây không phải là đang làm khó tôi sao?"

Ai ngờ, Quân Lâm bình tĩnh cẩn thận dò xét Tiểu Hoa một lần, hết sức chăm chú nói một câu như vậy ra ngoài, hơn nữa làm ra dáng vẻ nghiêm túc suy tính.

Minh Dạ và Kỳ Ngạo liếc mắt nhìn nhau, cao, thật sự là cao tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.