Cảnh Vân Thiên uống đến say mèm, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn làm cho mình say đến chật vật như vậy.
Hắn buông thật mạnh chiếc bình không còn một giọt rượu nào, lớn tiếng nói.
"Mang rượu tới!"
Tiểu nhị đứng một bên mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, nhỏ giọng nói: "Đầu mục đại nhân, ngài uống rượu quá nhiều rồi , không thể uống nữa."
"Rượu?" Ánh mắt giết người phóng đến làm tiểu nhị sợ đến mức lui ra phía sau, da đầu căng thẳng."Ai nói ta say?" Đôi mắt đỏ ngầu như máu bao phủ một tầng sương mờ, bầu không khí tràn ngập mùi vị chết chóc, có thể thấy được tâm tình hắn thật sự kém tới cực diểm.
"Ngài không có say, ngài không có say, tiểu nhân lập tức đi lấy rượu."
Dọa tiểu nhị sợ muốn chết, vội đưa rượu đến chất đầy bàn không một chỗ hở, bàn tay ngăm đen đưa tới, dễ dàng mang bình rượu đến, mở nắp bình trực tiếp đem lên miệng mà uống, ngay cả chén cũng không cần.
Ngồi ở một bên là Đường Thiệu, làm động tác bảo tiểu nhị lui ra, đợi khi cánh cửa khép lại, mới lắc đầu.
"Mượn rượu giải sầu, sầu càng sầu, Cảnh huynh, ngươi có chuyện gì buồn? Trong lòng có thì mau nói ra, để các huynh đệ cùng ngươi phân ưu giải sầu."
Ngồi ở một bên khác là Thường Đức Quang, cũng có lòng tốt khuyên bảo: "Cảnh đầu mục, chúng ta là huynh đệ đã lâu, có gì cần giúp đỡ thì ngươi cứ nói, không cần khách khí."
Cảnh Vân Thiên buông vò rượu, con ngươi đen mang đậm men say, nói một cách vô cùng thống khổ, lắc đầu."Vô dụng, các ngươi không giúp được ta, nàng. . . . . . Căn bản không thích ta."
"Cảnh huynh là nói Quân Quân cô nương?"
"Trừ bỏ nàng, còn ai vào đây, làm cho ta giống như kẻ ngốc, bị nàng chơi đùa xoay vòng vòng!"
Thường Đức Quang cùng Đường Thiệu trao đổi ánh mắt, chẳng những không ngăn cản còn giúp hắn rót thêm rượu.
"Sao lại thế này? Quân Quân cô nương tại sao lại đùa giỡn huynh?"
Cảnh Vân Thiên đang say khướt mặt đột nhiên biến sắc, nắm tay vỗ thật mạnh lên bàn.
"Nàng đùa bỡn ta, làm cho ta yêu nàng, nhưng lòng của nàng, từ đầu đến cuối lại hướng về Phỉ Lãnh Nghệ! Nàng. . . . . . Đáng chết!"
"Cảnh huynh làm sao có thể xác định tâm của Quân Quân cô nương lại đặt vào Phỉ trang chủ?"
"Đúng vậy, huynh cùng Quân Quân cô nương, tâm đầu ý hợp, nàng làm sao lại có thể yêu Phỉ trang chủ? Huynhchắc là hiểu lầm?"
Cảnh Vân Thiên cầm ly rượu trên tay, đập thật mạnh lên bàn, làm hai người kia hoảng sợ.
May mắn Đường Thiệu phản ứng rất nhanh, dùng chiếc quạt ngăn trở, mới không bị rượu trong chén kia hất văng đầy mặt, nhưng Thường Đức Quang thì không may như vậy, ngực bị ướt hơn phân nửa.
Cảnh Vân Thiên oán hận nói: "Đây là ta chính tai nghe được, sẽ không sai! Hơn nữa ta tận mắt thấy nàng, cùng Phỉ Lãnh Nghệ lén lút hẹn hò, nàng nghĩ đến. . . . . . Ta đang ngủ, kỳ thật lúc ấy ta đi theo phía sau nàng."
Hắn đánh cái rầm, ánh mắt ảm đạm nhìn xuống dưới.
"Ta vẫn cho rằng nàng có việc dối ta, ta nghĩ điều tra rõ đầu đuôi, liền đi theo nàng, không thể tưởng được lại nghe được lời nói thật tâm của nàng, đáng chết. . . . . . Đáng chết. . . . . . Trời chưa sáng, nàng liền rời khỏi ta, vào phòng tên nam nhân khác, bảo ta. . . . . . Có thể nào nuốt trôi được những lời này. . . . . ."
Nói xong, bỏ ly rượu qua một bên, nâng cả vò lên, miệng lẩm nhẩm rồi uống.
Thì ra là có chuyện như vậy a!
Thường Đức Quang cùng Đường Thiệu vũ nhân, rốt cục hiểu được nguyên do.
Đột nhiên có tiếng nổ, làm hai người hoảng sợ, cúi đầu nhìn thì thấy Cảnh Vân Thiên đã nằm úp sấp ngã trên bàn, say đến bất tỉnh nhân sự.
"Cảnh đầu mục, Cảnh đầu mục."
Mặc kệ Thường Đức Quang kêu như thế nào, Cảnh Vân Thiên hoàn toàn không có phản ứng, đang ngủ ngáy khò khè khò khè, hai nam nhân đành phải ba chân bốn cẳng đưa hắn nâng lên trên giường.
Đường Thiệu thu hồi chiếc quạt, nói: "Sự tình chính là như vậy, nàng đã hiểu chưa?" Lời này, không phải nói với Thường Đức Quang, mà là nói với người giấu mình đứng sau bức rèm.
Trong sương phòng, chậm rãi đi ra một nữ tử, không phải người khác, đúng là Phó Quân Tú, cùng với hai vị nữ tì.
"Tiểu thư, thì ra hắn thật sự hiểu lầm tỷ ."
"Thật không nghĩ đến, hắn cư nhiên theo sau tiểu thư, nhìn thấy tiểu thư đi vào phòng, nghĩ lầm tiểu thư đi hẹn hò cùng Phỉ trang chủ, khó trách tức giận đến vậy."
Đôi mắt đẹp của Phó Quân Tú nhìn trừng trừng vào kẻ đang say lúy túy nằm trên giường – Cảnh Vân Thiên, từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc.
"Quân Quân cô nương?" Thường Đức Quang có chút lo lắng nhìn nàng.
Đột nhiên, Phó Quân Tú nhấc váy, thùng thùng đông xông lên trước, một cước nhảy lên giường, ngồi thật mạnh xuống người Cảnh Vân Thiên.
"Ngu ngốc!"
Nàng xắn tay áo lên, tay nắm thành đấm, hướng lên người hắn mà đánh.
"Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc —— não của huynh làm bằng đậu hủ hay sao hả? Vì cái gì không hỏi ta? Có nghi vấn có thể tìm ta đối chất a, vì cái gì trực tiếp gán tội cho ta? Nếu huynh hỏi ta, ta sẽ nói cho huynh biết hoàn toàn không phải có chuyện như huynh nghĩ! Cái đầu cố chấp của huynh có chết cũng không hỏi, đem ta trở thành kỹ nữ! Thẩ uổng phí cho một vị Cảnh đầu mục lừng danh khắp Giang Nam!"
Nàng mắng một câu thì đánh một quyền, không đem cơn giận giữ oán hận chất chứa này phát tiết ra ngoài, nàng có thể sẽ tức mà chết!
Thường Đức Quang sớm đã quen với cá tính này của Phó Quân Tú, cho nên không có giật mình, nhưng Đường Thiệu là lần đầu tiên nhìn thấy, khiến cho hắn không khỏi choáng váng.
"Nàng. . . . . ." Hắn giương miệng, kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời.
"Hư, huynh cứ giả vờ không thấy là được, đỡ phải nguy hiểm." Thường Đức Quang hảo tâm đề nghị, vị Quân Quân cô nương này một khi nổi giận thì rất kinh khủng, người thông minh tốt nhất đừng thêm dầu vào lửa.
Tiểu Chiêu cùng Chỉ nhi sớm đã đoán được phản ứng tiểu thư.
"Tiểu thư, hắn say đến bất tỉnh nhân sự, ngươi có mắng như thế nào, hắn cũng nghe không được a!"
"Đúng vậy, tiểu thư, tỷ cứ đánh tiếp, chỉ sợ đả thương hắn."
"Ta chính là muốn đánh hắn! Người này đáng đánh! Hắn thân thể khỏe mạnh, võ công so với ta lại cao hơn, lúc này không đánh hắn, chờ hắn tỉnh ta còn có thể đánh thắng được hắn sao?"
Hắc, nói cũng thực đúng a! Bọn nha hoàn gật đầu, cảm thấy được lời này vô cùng có lý.
Phó Quân Tú óan khí khó giải, cái gì dịu dàng, cái gì kềm nén tức giận, mỗi lần gặp hắn tất cả đều quăng lên chín tầng mây, bản tính lại tái phát.
"Ta giận hắn không tin ta! Uổng phí ta toàn tâm toàn ý đối với hắn, nếu hôm nay không làm rõ ràng, cả đời cũng không hiểu được là chuyện gì xảy ra!"
Thường Đức Quang đổ mồ hôi, vì Cảnh đầu mục nói chuyện."Quân quân cô nương, kỳ thật nàng cũng đừng trách cứ Cảnh đầu mục, do hắn rất để ý nàng, mới có thể nhất thời xúc động, nàng hãy tha thứ cho hắn đi."
Về phần Đường Thiệu, như cũ giương miệng, duy trì vẻ mặt kinh dị."Hừ, tính hắn còn có lương tâm, hiểu được mượn rượu giải sầu, bằng không ta cùng hắn không dứt!"
"Tiểu thư, chờ Cảnh đầu mục tỉnh lại, đem sự tình cùng hắn giải thích rõ ràng, làm sáng tỏ hiểu lầm a."
Phó Quân Tú nhìn tên say khướt dưới thân mùi rượu bốc lên tận trời, trầm ngâm một lát, đáp án của nàng là ——
"Không!"
Mọi người vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Tiểu thư?"
Phó Quân Tú xuống giường, sửa lại y phục, trở lại thành bộ dáng của tiểu thư khuê các, khiến mọi người cảm thấy con cọp mẹ vừa rồi chỉ là ảo giác, nàng thướt tha đi vào đứng trước mặt Thường Đức Quang và Đường Thiệu, thân mình nhẹ nhàng.
"Thường đại nhân, Đường công tử, ta có một chuyện muốn nhờ."
Thường Đức Quang cùng Đường Thiệu hai người vội đáp lễ."Không dám, Quân Quân cô nương có việc mời nói, không cần đa lễ."
Đối với nàng, không biết dù thế nào, cũng tự động dâng lên mọi cỗ kính sợ từ trong lòng, sợ vô ý một chút lại chọc giận cọp mẹ.
"Thỉnh hai vị thay ta chiếu cố Cảnh đầu mục thật tốt, chờ hắn tỉnh lại, nói rằng ta không xứng với hắn, chúc hắn tìm được nữ tử thích hợp."
Thường Đức Quang cùng Đường Thiệu vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới, Phó Quân Tú lại quyết định như vậy.
"Chính là. . . . . ."
"Chúng ta đi."
Không đợi bọn họ mở miệng, Phó Quân Tú làm như hạ quyết tâm, cũng không quay đầu lại rời đi, để lại bọn họ hai người hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn đoán không được, Phó Quân Tú rốt cuộc có tính toán gì?
Hai người kinh ngạc nhìn kẻ ngủ như chết – Cảnh Vân Thiên.
Thân là hảo huynh đệ, đương nhiên là phải chiếu cố hắn thật tốt, nhưng mà vấn đề khiến họ hao tổn tâm trí hiện nay là sau khi Cảnh Vân Thiên tỉnh lại, hai người họ nên giải thích với hắn thế nào đây, mặt hắn làm sao lại bị sưng đỏ như vậy?
Rời đi tửu lâu, ngồi bên trong kiệu, Tiểu Chiêu lúc này mới tò mò hỏi: "Tiểu thư, ngươi thật sự không để ý tới hắn ?"
Các nàng mới không tin, tiểu thư yêu Cảnh Vân Thiên như thế, làm sao có thể buông tha hắn?
Tiểu thư có bao nhiêu kiên cường cùng nghị lực, các nàng biết rất rõ, cho dù Cảnh đầu mục có làm tâm tiểu thư tổn thương bao nhiêu, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định điều tra rõ chân tướng, không thể không làm rõ ràng ngọn nguồn, còn mời Đường Thiệu cùng Thường Đức Quang giúp đỡ, thừa dịp Cảnh Vân Thiên uống say, hỏi cho ra ý nghĩ trong đầu hắn.
"Buông tha cho hắn? Đừng nói đùa, thật vất vả mới khiến hắn yêu đến chết đi sống lại, ta đương nhiên sẽ không buông tha hắn."
"Vậy tiểu thư vì sao vừa rồi. . . . . ."
"Ta là cố ý." Mắt đẹp lóe lên tia giận dỗi, căm giận mắng: "Hắn ngay cả hỏi cũng không hỏi ta, liền quyết định bỏ rơi ta, hại ta thương tâm muốn chết, liền như vậy cùng hắn giải thích, sau đó tha thứ hắn?" Nàng lắc đầu."Không, rất tiện nghi cho hắn ."
"Tiểu thư tính toán như thế nào?"
Phó Quân Tú khóe môi gợi lên nụ cười thần bí, mắt đẹp hiện lên một tia tính kế.
"Lần này, nên để hắn nếm thử một chút cảm giác bị người vứt bỏ là cảm giác gì."
************
Hôm sau, Phỉ Thúy sơn trang phái người đem thích khách bắt được giao cho quan phủ, đối với chuyện Phỉ trang chủ lại bị tập kích cũng cho quan phủ biết.
Mẫu Đơn giúp thích khách, bang hội này vì tiền tài giết người, vẫn là tội phạm mà quan phủ các tỉnh đang cực lực tróc nã, Phỉ Thúy sơn trang có thể bắt được vài tên thích khách đem đến đưa cho quan phủ, tương đương là giúp quan phủ một cái đại ân.
Cảnh Vân Thiên nghe nói, hoa khôi của Thiền Quyên lâu ngồi trên xe ngựa của Phỉ Thúy sơn trang phái tới được người rước về đó, hắn tâm tình lạnh lùng, nghe thấy cũng không quan tâm.
Chuyện này đã sớm dự đoán được, hắn không kinh ngạc, nhưng thật sâu trong tâm là phẫn nộ cùng đau thương.
Không bao lâu, Thường Đức Quang nói cho hắn, Phó Quân Tú sở dĩ đi đến Phỉ Thúy sơn trang là bởi vì người ở đó cho biết, Mẫu Đơn giúp thích khách có thể gây bất lợi cho nàng, nàng mới tạm thời rời đi để tránh nạn, chứ không giống như lời đồn bên ngoài, Phỉ Lãnh Nghệ cố ý muốn cưới nàng, mà nàng với Phỉ Lãnh Nghệ cũng không hề có tình ý.
Hắn kinh ngạc, Mẫu Đơn có thể gây bất lợi cho nàng, nhưng vẫn hoài nghi Phỉ Lãnh Nghệ sao có thể không cưới nàng? Hắn vẫn một mực nghĩ rằng hai người nhất định yêu nhau, cho nên hắn mới rời đi, quyết định thành toàn cho nàng.
Nhưng mà, mặc kệ bên ngoài đồn đại huyên náo ồn ào như thế nào, đều nói hoa khôi Thiền Quyên lâu, nhất định sẽ là trang chủ phu nhân, nhưng một tháng sau Phỉ Lãnh Nghệ lại cưới một nữ tử khác gọi là Song Song, mà không phải là Phó Quân Tú.
Tin tức này làm cho Cảnh Vân Thiên khiếp sợ không thôi.
"Ngươi nói cái gì?" Hắn lôi kéo Đường Thiệu, hoài nghi chính mình nghe lầm ."Hắn lấy người khác, không phải nàng?"
"Tiểu đệ may mắn được quý mến, tham gia tiệc vui này, chính mắt nhìn thấy, tân nương tử đích xác không phải Quân Quân cô nương."
"Làm sao có thể!"
Đường Thiệu không chút hoang mang, chậm rãi nói: "Quân Quân cô nương đã ở nơi ấy lâu, ta thấy nàng cũng thực vui vẻ chúc phúc Phỉ trang chủ cưới được mĩ nữ xinh đẹp, nàng nói cho tại hạ, nàng cùng Phỉ trang chủ trong lúc đó, chỉ có ân, không có tình, lúc trước ít nhiều gì Phỉ trang chủ cũng đem giải được bí truyền cho nàng, dùng để cứu Cảnh huynh trúng độc của Ngọc Hồ, vì báo ân, cho nên nàng đồng ý trợ giúp trang chủ tìm ra kẻ đứng sau giựt giây, cũng bởi vậy mới bị Mẫu Đơn tổn hại."
Cảnh Vân Thiên vô cùng khiếp sợ."Lời này thật sao?"
"Nếu là giả, vậy Phỉ trang chủ vì sao phải lấy người khác?"
Lời này, giống như tiếng trống gõ thật lớn trong đầu của hắn, giúp hắn thức tỉnh.
Nàng không có gả cho tên ấy? Nàng cùng Phỉ Lãnh Nghệ, chỉ có ân, không có tình?
Cảnh Vân Thiên kinh hỉ nảy ra, nhưng theo sau, từ trong niềm vui sướng ấy bất ngờ rơi phịch trở lại trên mặt đất.
Ông trời! Nếu đây là sự thật, hắn đã nói gì với nàng? Hắn lại làm cái gì với nàng?
Ngày đó, hắn tàn nhẫn nói với nàng, hắn sẽ không lấy thanh lâu nữ tử, hiện giờ những lời này, trở thành ác mộng của hắn, hung hăng đưa hắn đến mười tám tầng địa ngục!
Hắn, cư nhiên lại phụ bạc nàng!
Ý thức được chính mình đã phạm phải một sai lầm vô cùng lớn, áy náy hối hận, thoáng chốc tràn ngập trong suy nghĩ cùng tâm tình hắn lúc đó.
Hắn phải lập tức gặp nàng! Hắn sẽ giải thích với nàng, cầu xin sự tha thứ của nàng.
Đường Thiệu phe phẩy cây quạt, tràn đầy cảm xúc nói: "Quân Quân cô nương, kỳ thật là kì nữ thế gian khó có được, trung can nghĩa đảm, hiệp cốt nhu tình, nữ tử như vậy thật sự hiếm có, Cảnh huynh hẳn là ——" dừng lại.
Đường Thiệu ngẩn ngơ, đông nhìn một chút, tây nhìn một cái, người đã sớm rời đi, ngay cả lời hắn nói cũng không kịp nghe xong, liền khẩn cấp tiêu sái bước đi.
Hắn nhướng nhướng mi, cười khẽ lắc đầu, giống như sớm đoán được phản ứng của đối phương, thu hồi cây quạt, hướng một bên ngõ nhỏ đi đến, qua cái chỗ rẽ, ở đằng kia là giai nhân, chắp tay hành lễ.
"Tại hạ đã làm theo lời nói của Chỉ nhi cô nương, đem tất cả sự thật nói cho hắn biết."
Chỉ Nhi nhẹ nhàng đáp lại."Đa tạ Đường công tử, ta trở về bẩm báo tiểu thư."
"Chỉ Nhi cô nương xin dừng bước."
Nàng dừng lại, nghiêng người quay sang."Công tử còn có cái gì phân phó?"
"Chỉ Nhi cô nương, có hay không đã quên đáp ứng tại hạ cái gì?"
Chỉ Nhi không chút nào né tránh, chống lại con ngươi đen sâu thẳm kia, mỉm cười."Chỉ Nhi không quên, đại ân công tử giúp đỡ, Chỉ Nhi ngày mai sẽ đúng hẹn đến Hà đình, bồi công tử uống rượu tán gẫu."
"Tại hạ sẽ chờ, không gặp không về."
Nàng nhẹ nhàng đáp lễ, cử chỉ thoả đáng, tự nhiên hào phóng, khóe môi mỉm cười thật tươi, ngay cả tài tử phong lưu như Đường Thiệu gặp qua không ít giai nhân cũng nhịn không được thất thần.
Nhìn theo bóng dáng trầm ổn đang dần khuất xa kia, Đường Thiệu không khỏi bật cười, một nữ tử có tính cách kỳ lạ, thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không khỏi làm hắn bắt đầu hoài nghi về sức quyến rũ Giang Nam tài tử của chính mình.
Hắn có dự cảm, lần này, chính mình đã động tâm.
*********
Biết được chính mình phạm phải sai lầm nghiêm trọng, Cảnh Vân Thiên lập tức chạy đến Phỉ Thúy sơn trang.
Hắn thực đáng chết! Cứ hồ đồ như thế, hiểu lầm nàng.
Hắn phải gặp nàng, hướng nàng đền tội nhận sai, nàng quở trách cũng tốt, quyền đấm cước đá cũng không sao, chỉ cần nàng tha thứ, muốn hắn làm việc gì hắn cũng nguyện ý.
"Ta muốn gặp nàng."
Đối mặt với Phỉ Lãnh Nghệ, hắn gọn gàng dứt khoát nói ra ý định, thái độ kiên quyết.
Phỉ Lãnh Nghệ trả lời, cũng không quanh co lòng vòng."Nàng không muốn gặp huynh."
"Ta nhất định phải thấy nàng!"
"Xin thứ cho tại hạ không thể đáp ứng."
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc súng, làm cho người ta không nhịn được chảy mồ hôi lạnh, hai gã nam tử đối đầu nhau, ai cũng không chịu thỏa hiệp.
Cảnh Vân Thiên nắm tay nắm chặt, trợn mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Phỉ Lãnh Nghệ, về phần Phỉ Lãnh Nghệ, vô cùng thoải mái tự nhiên, khóe môi từ đầu đến cuối vẫn ôm lấy nụ cười tươi vô hại.
"Ta sẽ không từ bỏ, đến khi nàng bằng lòng gặp ta mới thôi."
"Cảnh đầu mục cố chấp như vậy, xứng đáng sao? Thiên hạ to lớn, cô nương xinh đẹp, đâu chỉ một mình Phó Quân Tú?"
"Đây là chuyện của ta và nàng."
Phỉ Lãnh Nghệ cầm lấy khay trà, phẩm trà trà hương, chậm rãi nói: "Quân Tú với tại hạ là hồng nhan tri kỷ, chuyện của nàng, chính là chuyện của ta, nàng không nghĩ gặp ngươi, tại hạ đành phải thay nàng cự tuyệt, thỉnh Cảnh đầu mục thứ lỗi."
Quân Tú?
Tên nam nhân này dám gọi cả khuê danh nữ nhân của hắn, làm sắc mặt hắn ngày càng lạnh lùng âm trầm, tăng thêm tầng sương.
Phỉ Lãnh Nghệ nhìn thấy ánh mắt đang trợn lên kia chẳng những không tức giận, ngược lại còn thập phần nghiền ngẫm.
"Không muốn gặp mặt Cảnh đầu mục, là ý của Quân Tú, tại hạ chỉ là chuyển lời mà thôi, không thể làm khác được, mong Cảnh đầu mục thông cảm."
"Nếu ta kiên quyết nhất định phải gặp nàng thì sao?"
Phỉ Lãnh Nghệ ý cười thâm trầm."Thủ vệ của Phỉ Thúy sơn trang không phải tầm thường, bằng khả năng của một mình Cảnh đầu mục, chỉ sợ khó có thể địch lại, ta có lòng tốt khuyên ngài vẫn là không nên uổng phí sức lực."
Tên này thật đáng giận!
Khuôn mặt tươi cười kia rõ ràng thể hiện dáng vẻ đang xem kịch vui, làm hắn nhìn thập phần căm tức, tuy rằng chính hắn không có liên quan gì với địa phương này, nhưng tất cả mọi chuyện đều do tên nam nhân này mà ra! Nếu không có hắn, chính mình cũng sẽ không hiểu lầm Quân Tú, tên nam nhân cố tình lộ ra bộ dáng không liên quan đến mình, nói xong nói mát.
Quả thực, Phỉ Thúy sơn trang cao thủ nhiều như mây, với sức lực của một vmình hắn, muốn đi vào Phỉ Thúy sơn trang thập phần khó khăn, tuyệt đối không thể xông vào.
Hắn hiểu được, chính mình làm tổn thương lòng của nàng, cũng khó trách nàng không chịu gặp hắn.
Nên làm như thế nào, mới có thể làm cho nàng tha thứ đây?
Hắn trầm tư một lát, chợt nói: "Ta hiểu được, nếu nàng không chịu gặp ta, cưỡng cầu cũng là uổng công, Cảnh mỗ có một chuyện, hy vọng cùng Phỉ trang chủ thương lượng."
"Trừ bỏ chuyện liên quan đến Quân Tú, tại hạ không thể hỗ trợ thì còn lại Cảnh đầu mục có yêu cầu gì, chỉ cần tại hạ có năng lực, tất làm hết sức."
Tốt lắm! Hắn chờ đúng là những lời này.
"Tại hạ muốn nói là chuyện của Mẫu Đơn thích khách."
"Ác?" Đôi mắt của Phỉ Lãnh Nghệ hiện lên một mạt ánh sao, nhưng ở mặt ngoài bất động thanh sắc, vẫn như cũ bảo trì mỉm cười."Tại hạ chăm chú lắng nghe."
"Mẫu Đơn giúp thích khách, vẫn là bang phái mà các quan phủ treo giải thưởng là số tiền lớn, nếu ai biết mà bao che, thì cũng mang tội là đồng phạm, toàn bộ bắt hết lại, chuyện này, Phỉ trang có biết hay không?"
Lời này, dường như ám chỉ cái gì.
Khuôn mặt tuấn tú mỉm cười kia, từ đầu đến cuối sâu không lường được, bộ dáng thoải mái trả lời: "Tại hạ đã đem tất cả thích khách bắt được, giao cho quan phủ."
"Phải không? Nhưng theo Cảnh mỗ biết, trang chủ dường như còn ẩn dấu một tên thích khách, không có giao ra đây."
Lời này vừa nói ra, Phỉ Lãnh Nghệ trong mắt ý cười lướt qua, hơi thở tỏa ra tia nguy hiểm.
"Tại hạ không hiểu ý tứ của Cảnh đầu mục."
Thực không hiểu sao?
"Nói như thế, Cảnh mỗ có thể đi hỏi tôn phu nhân chi tiết rõ ràng."
Đề tài đột nhiên nhắc đến thê tử, gương mặt tuấn mỹ của Phỉ Lãnh Nghệ lập tức chuyển nên lạnh thấu xương, cả người toát ra sát khí khiếp người.
Cảnh Vân Thiên không sợ hãi nhìn thẳng mắt hắn, hai nam nhân, cứ nhân vậy mà đấu mắt với nhau.
Đối với Mẫu Đơn thích khách, Cảnh Vân Thiên điều tra cẩn thận nhiều năm, người khác nghĩ tân phu nhân mới cưới của Phỉ Lãnh Nghệ đơn thuần chỉ là một cô nương, nhưng hắn hiểu được, nữ nhân này kỳ thật chính là Mẫu Đơn thích khách.
Phỉ trang chủ biết rõ thân phận của đối phương, nhưng vẫn đem đối phương cưới vào cửa, mặc dù không rõ nguyên nhân khiến đối phương làm như vậy, nhưng hắn đoán, chính là Phỉ Lãnh Nghệ muốn che chở cho nữ nhân này.
Phỉ Lãnh Nghệ biết chính mình đã xem nhẹ đối phương, Cảnh Vân Thiên không hổ là danh bộ, cũng không phải là người hữu dũng vô mưu, thế nhưng đã điều tra ra thân phận của Song Song, đây là thất sách của hắn.
Có thể thấy khuôn mặt tươi cười kia trở nên cứng ngắc khó coi, trong lòng thực khoái ý không ít na!
Cảnh Vân Thiên kiên nhẫn chờ, Phỉ Lãnh Nghệ không thể không thỏa hiệp cùng hắn.
Sau một hồi, Phỉ Lãnh Nghệ lạnh lùng hỏi: "Ngươi có mục đích gì?"
"Mục đích của ta với ngươi giống nhau, đều là vì bảo vệ tình cảm chân thành của nữ tử."
Hắn trả lời, làm cho Phỉ Lãnh Nghệ có chút ngoài ý muốn."Ý của ngươi là. . . . . ."
"Ta muốn cùng ngươi hợp tác, tiêu diệt giúp Mẫu Đơn."
Phỉ Lãnh Nghệ nhìn hồi lâu, tựa hồ tỉnh ngộ cái gì, thu hồi sát khí, hai tay buông lỏng, nhìn Cảnh Vân Thiên thưởng thức cùng với vẻ kính nể.
"Như thế nào?" Hắn hỏi.
Phỉ Lãnh Nghệ nhẹ nhếch môi, nở ra một nụ cười tươi.
"Ta đáp ứng."
*********
Xuân đi thu đến, hoa nở hoa tàn, bất tri bất giác, nàng ở Phỉ Thúy sơn trang đợi đã hai năm.
Phó Quân Tú ngày thường ru rú trong nhà, người của Phỉ Thúy sơn trang, đãi nàng như khách quý, chẳng những cấp nàng chỗ ở riêng, còn cấp người hầu cho nàng sai biểu.
Ở chỗ này, người ngoài không được vào, nàng cũng có thể thanh tĩnh không bị quấy rầy, giống như đang ở thế ngoại đào nguyên.
Thủ vệ của Phỉ Thúy sơn trang nghiêm ngặt, cao thủ như mây, ngay cả một con ruồi cũng khó bay qua tường đồng vách sắt của sơn trang.
Phó Quân Tú ở trong phòng thong thả đi qua đi lại, nàng đang đợi một tin tức, cả buổi trưa, dù thế nào nàng cũng không ngồi yên được. Hôm nay là ngày thứ mười, nàng lo lắng chờ đợi, không biết Tiểu Chiêu cùng Chỉ Nhi đi hỏi thăm thế nào? Đến bây giờ còn chưa có tin tức, thật sự là muốn chết người.
Nhìn thấy bóng dáng Chỉ Nhi ở xa xa, lập tức xông lên trước, bắt lấy hai người.
"Thế nào, hỏi được không?"
Từ trước đến nay Chỉ Nhi vốn trầm ổn, khó khi nào lộ ra vẻ mặt hưng phấn."Chẳng những hỏi được, mà còn thu được một tin tức cực kỳ tốt."
Phó Quân Tú khó nén tâm tình đang mừng như điên."Thật sự bắt được thủ lĩnh của Mẫu Đơn? Thật tốt quá! Bắt được bang chủ của Mẫu Đơn, muốn tìm ra người đứng phía sau không phải việc khó."
Hai năm qua, Phỉ Thúy sơn trang hợp tác cùng quan phủ, cực lực tìm kiếm nơi ẩn thân của Mẫu Đơn thích khách, mười ngày trước, Phỉ Lãnh Nghệ mang theo một số đông người ngựa chuẩn bị ban đêm tập kích đại bản doanh của Mẫu Đơn, cuộc sống của nàng liền hàng ngày bất an, vô cùng lo lắng.
Bởi vì, nàng biết hắn cũng đi .
Hoảng sợ lo lắng mười ngày, hiện giờ, nàng cuối cùng có thể đem tảng đá lớn trong lòng buông xuống, cũng cắn răng vạn phần đáng tiếc.
"Thực đáng giận! Nếu không có Phỉ Lãnh Nghệ kiên trì phản đối, ta cũng muốn thi triển thân thủ, cấp cho thích khách một cái giáo huấn!"
"Trang chủ chính là sợ vạn nhất ngươi gặp chuyện, mới không cho ngươi đi, bởi vì hắn còn phải cho người khác một cái công đạo." Tiểu Chiêu chính là nói hắn, chính là Cảnh Vân Thiên.
"Hắn đâu? Có bình an không?"
"Cảnh đầu mục không có việc gì, nghe nhị trang chủ nói, ít nhiều có Cảnh đầu mục cùng đại trang chủ hợp tác, mới có thể thuận lợi đem bang chủ của Mẫu Đơn bắt sống."
"Vậy là tốt rồi." Nghe được hắn không có việc gì, vướng bận trong lòng nàng nhiều ngày nay cuối cùng có thể buông.
Chỉ Nhi khuyên nhủ: "Tiểu thư, nếu lo lắng như vậy, sao không đi gặp hắn?"
"Không, còn không phải thời điểm."
"Còn muốn đợi cho khi nào?" Phó Quân Tú kiên định nói: "Đợi khi ta xác định hắn đích thực tâm thành ý đủ, ta mới nguyện ý cùng hắn gặp mặt."
"Đã hai năm, Cảnh đầu mục biết mình yêu tiểu thư, vì bù lại, hắn đem hết toàn lực tra ra người đứng sau Mẫu Đơn, vào sinh ra tử, chính là hy vọng bảo hộ tiểu thư không bị đạo phỉ uy hiếp, kỳ thật Cảnh đầu mục vì tiểu thư đã làm quá nhiều."
Tiểu Chiêu cũng phụ họa nói: "Không chỉ như thế, Cảnh đầu mục làm như vậy, trừ bỏ là muốn bảo hộ tiểu thư, còn có mặt khác dụng ý."
Phó Quân Tú tò mò hỏi: "Dụng ý gì?"
"Cho ngươi chuộc thân nha, người Mẫu Đơn giúp chính là đạo phỉ mà triều đình treo giải thưởng rất lớn, Cảnh đầu mục nói, hắn muốn dùng tiền thưởng này giúp tiểu thư chuộc thân."
"Hắn thật nói như vậy?"
"Đúng vậy, nhị trang chủ nói cho ta biết, đây là chính miệng hắn nói."
Phó Quân Tú nghe xong trong lòng vô cùng vui mừng."Phải không? Hắn. . . . . . Vì ta, liều mình như thế?"
"Tiểu thư, ngươi liền thành thật nói với hắn rõ ràng, kỳ thật ngươi căn bản không cần chuộc thân, bởi vì ngươi không phải thanh lâu nữ tử thật sự, lúc nào cũng có thể đi."
Phó Quân Tú lắc đầu."Nếu không như thế, ta làm sao có thể biết hắn có thật lòng hay không."
Tiểu Chiêu cố ý hít một hơi khí to."Ai ~~ muốn người ta khó xử, lại lo lắng người ta vất vả, cái này không phải tự mình tìm phiền toái sao? Lòng của phụ nữ quả nhiên mâu thuẫn nha."
Phó Quân Tú nghe nàng nói đến mặt đỏ.
"Hừ, đừng chọc ta, nghe nói ngươi cùng vị bộ khoái kia, tình cảm cũng thật tốt đó thôi!"
Đề tài đột nhiên chuyển đến Thường Đức Quang, làm cho Tiểu Chiêu mặt cũng đỏ."Ta nào có a."
Chỉ Nhi xen mồm nói: "Vị bộ khoái kia, từ khi nhìn thấy Tiểu Chiêu, liền nhớ mãi không quên nha."
"Tỷ còn cười muội, tỷ cùng Đường Thiệu công tử không phải cũng vậy sao."
"Đường công tử?" Phó Quân Tú mắt trừng lớn, đầu hướng đến Chỉ Nhi.
Lúc này đổi lại Chỉ nhi trên mặt hiện lên một mạt xấu hổ đỏ ửng."Ta cùng hắn, chính là làm thơ kết bạn."
"Tiểu thư, vị Đường công tử kia, ba ngày là hai bữa đến Phỉ Thúy sơn trang làm khách, mang tranh chữ, tặng thi từ, còn không phải là vì gặp mặt Chỉ Nhi."
"Ác? Có chuyện này?"
Chỉ Nhi nhíu mày nói: "Hắn chính là tới tìm ta ngâm thi đối nghịch, luận bàn thôi."
"Luận bàn? Ta xem là vì lấy lòng ngươi mới là thật."
"Thối Tiểu Chiêu, muội dám cười ta."
Khó khi Chỉ Nhi cũng tự do như vậy, nhìn các nàng đấu võ mồm, Phó Quân Tú mắt xem, trong lòng cười. Tiểu Chiêu cùng Chỉ Nhi tuy rằng là nha hoàn của nàng, nhưng đã chơi đùa cùng nàng từ nhỏ đến lớn, là hảo tỷ muội của nàng, bạn tốt, hiện giờ có lương duyên đến, nàng cũng vui vẻ tác thành.
Lúc này, tam tiểu thư của Phỉ Thúy sơn trang, vội vàng chạy vào.
"Quân Tú tỉ, không tốt !" Phỉ San Hô ba bước cũng chỉ đi hai bước, hành vi thô lỗ của nàng cùng Phó Quân Tú so ra cũng không khác nhau là mấy.
"San Hô, chuyện gì mà hoang mang rối loạn như vậy?"
"Ta mới vừa nghe Thường bộ khoái nói, Cảnh đại hiệp hắn, hắn ——"
Phó Quân Tú vốn tươi cười sung sướng, phút chốc thu hồi, trong lòng cả kinh."Hắn làm sao vậy?"
"Thường bộ khoái nói, Cảnh đầu mục đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi, hôn mê bất tỉnh."
"Cái gì?" Phó Quân Tú bắt lấy San Hô, sắc mặt đột biến."Như thế nào có thể? Hắn. . . . . . Không phải rất tốt sao?"
"Không tốt không tốt! Bọn họ nói, khi vây bắt thích khách, Cảnh đại hiệp bị bang chủ của Mẫu Đơn đánh một chưởng, lúc ấy không có việc gì, ai ngờ sau khi trở lại chỗ ở, đột nhiên nội thương phát tác, ói ra một miệng đầy máu!"
Nghe vậy, Phó Quân Tú cả người luống cuống, rốt cuộc bất chấp kiên trì, lập tức chạy khỏi cửa phòng.
Hắn bị thương!
Bị Mẫu bang chủ của Mẫu Đơn đánh một chưởng!
Ói ra một miệng đầy máu!
Tại sao có thể như vậy? Thật vất vả mới buông tâm, lại đột nhiên thu được tin dữ này, gấp đến độ nàng không tự đi hỏi chi tiết, vừa nghe đến hắn bị thương, tất cả suy nghĩ đều rối loạn.
Nàng vội vàng đi tới chỗ hắn ở, tìm bóng dáng của hắn, khi nàng đi vào cửa, thấy một đống người đứng đó, nàng chạy như bay vào.
"Vân Thiên làm sao vậy?"
Thường Đức Quang nhìn thấy nàng, thần tình ưu thương, cái gì cũng không nói, chính là lắc đầu.
Lòng nàng chấn động một cái, phát hiện sắc mặt mọi người đều trầm trọng.
"Các ngươi làm sao vậy? Vì sao không nói lời nào? Vân Thiên đâu, hắn ở đâu?"
Đường Thiệu chậm rãi đi tới, đối nàng nói nhỏ: "Hắn ở trong phòng." Nói xong, liền xoay mặt qua một bên, khóe mắt rưng rưng, cực lực nhịn xuống bi thương.
Phó Quân Tú lòng trầm đến tận đáy, giống như có chuyện gì đáng sợ đang chờ nàng.
Nàng bước đi vào trong phòng, thấy một người nằm trên giường, toàn thân bị băng vải trắng, hai chân nàng thiếu chút nữa quỳ xuống.
"Không. . . . . ." Nàng không ngừng lắc đầu, sắc mặt trắng xanh.
"Sẽ không. . . . . . Ta không tin. . . . . ." Nàng cả người cơ hồ muốn té xỉu, cảm thấy thân mình không còn một chút sức lực.
Hắn đã chết? Như thế nào có thể! Nàng không tin, cũng không phải, nàng hi vọng không phải là kết quả này.
Nàng chính là muốn cho hắn hiểu được, khi yêu một người, cái loại lo lắng đau thương này, có bao nhiêu sâu thâm, đau đến khắc cốt ghi tâm, nàng chính là muốn cho hắn quý trọng nàng, sau đó, nàng mới có thể yên tâm gả cho hắn, làm thê tử của hắn.
Nàng vẫn chờ hắn cầu hôn nàng, dùng kiệu hoa tới đón nàng! Bởi vì, đây là giấc mộng duy nhất của đời nàng.
Nhưng hiện tại, giấc mộng trước mắt đã tan thành mây khói.
Hắn. . . . . . Đã chết?
Chậm rãi đi đến trước giường, nàng dùng đôi tay run rẩy xốc vải trắng lên, trừng mắt nhìn gương mặt hắn giống như đang ngủ say, hốc mắt cay , hình ảnh mơ hồ , rốt cuộc chống đỡ không được, gục ở trên người hắn, kích động khóc.
"Huynh tại sao có thể chết! Không! Huynh sao có thể chết! Huynh còn chưa có cưới ta con gái đã xuất giá, như thế nào có thể chết! Ta không muốn! Oa ——"
Nàng khóc đến khàn cả giọng, khóc đến lao tâm lao lực quá độ, hai đấm không ngừng hướng trong ngực hắn đánh xuống.
"Tỉnh lại, tỉnh lại, van cầu ngươi, đừng bỏ ta a ~~ ta, ta đã không còn tức giận , ngươi mau mở to mắt a ~~"
Nàng ghé vào trên người hắn khóc rống, nước mắt dính đầy vải băng, cũng dính vào vạt áo hắn."Chỉ cần ngươi tỉnh lại, muốn ta làm cái gì ta đều nguyện ý, cầu ngươi tỉnh lại, tỉnh lại —— Vân Thiên ——"
"Thật sự? Muốn nàng làm cái gì, nàng đều nguyện ý?"
"Đúng! Ta cái gì cũng đều đáp ứng huynh, chỉ cần huynh tỉnh lại, ta cái gì cũng nghe lời huynh ——" ngây người!
Phó Quân Tú cả người cứng đờ, một đôi mắt đầy lệ khiếp sợ trừng mắt nhìn nam nhân dưới thân, người vốn dĩ đã chết, ánh mắt đang mở to, con ngươi đen sáng ngời có thần mỉm cười nhìn thẳng nàng, làm cho nàng nhất thời ngu ngốc, khiếp sợ đến cười toe toét.
"Đây chính là nàng nói nha, một lời thốt ra, tứ mã nan truy, nàng cũng không thể đổi ý a."
Nàng quả thực không dám tin, hắn hắn hắn —— cư nhiên giả chết?
"Huynh gạt ta!"
Nàng phẫn nộ nhảy dựng lên, nhưng nhanh hơn, một đôi cánh tay đem nàng ôm trở về, gắt gao ôm chặt.
"Nếu không làm như vậy, nàng làm sao bằng lòng gặp ta." Cánh tay cứng như sắt chặt chẽ vây khốn kẻ chui đầu vô lưới này, thật vất vả mới đem nữ nhân cố chấp không chịu gặp hắn lừa được, nói hắn gian trá cũng tốt, giảo hoạt cũng tốt, tóm lại hắn vốn thông minh, hiểu được sẽ đối phó nữ nhân này như thế nào, phải dụng đến thủ đoạn cao siêu.
"Huynh- khốn khiếp! Ý định hù chết người sao? Buông tay!"
"Không! Ta không buông! Đời này, nàng cũng đừng mơ tưởng muốn ta buông nàng ra!"
Hắn hung hăng hôn nàng. Hai năm, hắn nhịn suốt hai năm, đủ lâu, bắt được Mẫu Đơn thích khách, phá tổng đàn, hắn rốt cục có thể yên tâm, không sợ có kẻ nào sẽ làm bị thương nữ nhân mà hắn âu yếm.
Lời lẽ của hắn rất nhanh đã chinh phục vật nhỏ quật cường mạnh mẽ này, quả nhiên, chiêu số nhanh nhất đối phó nàng, vẫn như cũ là một cái hôn.
Cho dù nàng ý đồ giãy dụa, nhưng bị hắn hôn đến toàn thân như nhũn ra, bàn tay nắm chặt cũng chậm rãi đặt lên vai hắn, đáp lại nhiệt tình của hắn.
Đây là điểm yếu của nàng, nhược điểm của nàng, đời này, nàng vẫn không thể nào cự tuyệt được nụ hôn của hắn.
Những người khác phối hợp diễn trò, đã sớm thức thời rời đi, để cho đôi oan gia này một không gian.
Hắn có bao nhiêu lâu không được chạm đến nàng ?
Hai năm, dài như hai thế kỷ vậy, lâu đến nỗi tâm hắn cũng đau, đêm không sao an giấc, hắn biết ngoài nàng ra, đời này cũng không thể yêu nữ nhân nào nữa.
Dục vọng hai năm tích tụ lại hóa thành nụ hôn kịch liệt nồng nhiệt.
Nàng yêu kiều kêu một tiếng, không thể kháng cự được cảm thụ kích thích quá mức này, bởi vì nàng cũng đã đợi hai năm.
Dục vọng như lửa đốt, nháy mắt lan tràn.
Tuy rằng, nàng vẫn giận hắn giả chết, đem nàng lừa đến, hại nàng thiếu chút nữa tan nát cõi lòng đến muốn chết, nhưng mả cũng không sao, hiện tại cứ để hắn tọi nguyện, còn nhiều thời gian, nàng sẽ tìm hắn để tính sổ từ từ.!
Mồ hôi giao triền, vui thích như sóng, đem nàng thổi quét bao phủ, nhắm mắt lại, rốt cuộc không thể tự hỏi.
Kết thúc
"Ân. . . . . ."
Phó Quân Tú lấy tay che miệng, cảm thấy một trận buồn nôn, hàng hóa các có trong hồ sơ thượng, đều nhanh lạnh , nhưng nàng chính là không có muốn ăn, vừa thấy đến đã nghĩ phun.
Không thoải mái, phi thường phi thường không thoải mái.
"Tiểu thư, chịu chút đi."
"Không ăn."
"Uống canh?"
"Không uống."
"Sẽ đói đó."
"Không đói bụng."
"Ta nói chính là đứa nhỏ trong bụng ngươi, nó sẽ đói."
Đôi môi khẽ mấp máy, giống như tiểu hài tử bôc đồng bình thương, chu lên đôi môi, lắc lắc đầu."Đứa nhỏ này rất giống cha hắn, cố ý nhịn ăn, làm cho mẹ nó phải chịu khổ sở."
Lời này, làm cho Tiểu Chiêu cùng Chỉ nhi không khỏi buồn cười.
"Cái này gọi là nôn oẹ, đứa nhỏ chưa sinh ra, làm mẹ liền mắng hắn, ta xem ra, hắn cùng hắn cha giống nhau mệnh khổ."
"Hừ, ai bảo cha đứa nhỏ này giả chết gạt ta, chuyện này ta còn chưa tính với hắn nha!"
Từ lần trước bị Cảnh Vân Thiên lừa, bị hắn ăn triệt để từ đầu đến chân, rốt cuộc hai tháng sau, chu kỳ không có, tìm đại phu bắt mạch, nàng mới biết được, chính mình thật sự mang thai .
Chỉ nhi giận dữ nói: "Ta hiện tại có điều đồng tình với cô gia, hắn muốn gặp tiểu thư, còn phải chờ đến khi được tiểu thư đồng ý, thật đáng thương." Từ khi tiểu thư có bầu, mặc dù chưa thành thân, nhưng nàng cùng Tiểu Chiêu đã đem cảnh Vân Thiên nhận định là cô gia, cũng sửa lại xưng hô.
"Tiểu thư, chúng ta còn muốn ở chỗ này bao lâu? Người đứng sau Mẫu Đơn đã bị tiêu diệt, phỉ trang chủ cũng giải quyết phía sau màn làm chủ người, chúng ta nên còn đích ân tình đều còn , hiện tại đâu? Tổng không thể ở trong này đãi cả đời đi.
"Ta đang đợi."
"Chờ? Chờ cái gì?"
"Chờ cô gia biết ta có bầu, hắn sẽ có hành động gì?"
Chỉ nhi nhíu mày, nàng hiểu tính tình của tiểu thư, đoán nói: "Tiểu thư đến giờ còn không chịu rời khỏi sơn trang, chỉ vì phải chnh cô gia?"
Phó Quân Tú nở nụ cười bướng bỉnh."Đúng vậy, ta cho loan tin nói ta mang thai, tin tức này hẳn là đã rơi vào lỗ tai hắn."
Chỉ nhi lắc đầu."Tiểu thư làm cho cô gia biết đã có đứa nhỏ của hắn, rồi lại không chịu cho hắn vào đây, cái này không phải là đang tra tấn cô gia hay sao?"
"Chỉ có như vậy, hắn mới có thể hiểu được, tan nát cõi lòng là cái tư vị gì, xem hắn về sau còn dám giả chết gạt ta không! Chỉ có như thế, hắn mới có thể biết quý trọng ta."
Từ khi có đứa nhỏ của hắn, tin vui này khiến nàng mừng như điên.
Các cô nương khác, chưa chồng mà có thai, sẽ sợ tới mức muốn chết, nàng lại là người đầu tiên có ý tưởng khác người, lúc này, Cảnh Vân Thiên muốn nghĩ cũng nghĩ không ra.
Hắn đời này, không thể không chịu trách nhiệm với nàng!
Tưởng tượng đến đây, nàng liền vui; có bảo bối, không sợ Cảnh Vân Thiên bỏ của chạy lấy người, hắc hắc cười gian vài tiếng.
"n. . . . . ." Nàng đảo im miệng, lại muốn nôn khan .
Duy chỉ có chuyện nôn oẹ này, làm cho nàng không thể cao hứng nổi, bởi vì nàng không nghĩ tới khó chịu như vậy, ăn không ngon, ngủ không tốt, không tinh thần, dung nhan tiều tụy, khó chịu muốn chết!
"Ta nghĩ muốn ngủ một chút, các ngươi lui ra đi."
Tiểu Chiêu cùng Chỉ nhi đắp chăn cho tiểu thư thật tốt, buông la trướng, hai người liền lui ra ngoài.
Nàng nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nghĩ muốn có giấc ngủ tốt, nhưng lăn qua lộn lại lại thủy chung không thể ngủ say, bên ngoài lúc này bỗng nhiên truyền đến tiếng người ầm ỹ, khiến cho nàng rất đau đầu.
"Ai bên ngoài đang cãi nhau? Quấy nhiễu ta không thể nghỉ ngơi."
"Trang chủ phu nhân đặc biệt tới thăm Phó cô nương."
"A, là phu nhân sao? Mời vào đây."
Phỉ Lãnh Nghệ cưới vị trang chủ phu nhân này vào cửa, Phó Quân Tú đối với nàng rất có hảo cảm, bởi vì vị trang chủ phu nhân này tính tình sảng khoái, không chút nào làm ra vẻ, thậm chí có chút ngu ngốc, thập phần đáng yêu.
Phó Quân Tú nàng kết giao bằng hữu, từ trước đến nay không thích người giả tạo, hay giở trò xấu xa, trang chủ phu nhân cá tính thẳng thắng lương thiện, cùng nàng quả thật rất hợp với nhau!
Chỉ chốc lát sau, một người vô cùng xinh đẹp đi vào, ngày thường xinh đẹp đáng yêu, có một đôi mắt hắc bạch phân minh linh hoạt xinh đẹp, không phải tuyệt thế mỹ nữ, nhưng cho người ta cảm giác nhìn thực thoải mái, không tự giác nghĩ muốn thân cận nàn
"Phó cô nương?" Kiều Song Song vừa thấy đến sắc mặt tái nhợt của Phó Quân Tú muốn đứng dậy đón chào, lập tức kinh ngạc tiến lên."Đừng đứng lên."
"Ta thân mình không khỏe, không thể tự mình nghênh đón phu nhân, xin thứ lỗi."
"Đừng khách khí, làm sao không thoải mái? Sao không gọi thầy thuốc đến, người đâu, nhanh đi thỉnh thầy thuốc đến." Kiều Song Song vẻ mặt lo lắng, vội phân phó nha hoàn của Quân Tú.
"Vâng, phu nhân."
"Không, không cần."
"Không thoải mái nên xem thầy thuốc nha."
"Ta chỉ là ăn không vô."
"Vậy càng không được nha, không ăn đồ ăn sớm hay muộn cũng sinh bệnh."
"Ăn liền nôn, kêu ta như thế nào ăn cơm?" Mới nói , nàng lại im lặng, nôn khan vài tiếng, khó chịu đến nổi muốn mắng lời thô tục.
"Tại sao không thể ăn? Hay là bỏ đi? Ta gọi đầu bếp nữ làm món ngươi thích ăn, được không?"
Phó Quân Tú sửng sốt, nâng lên mắt đẹp, kỳ quái nhìn nàng.
Kiều Song Song mở đôi mắt to nghi hoặc."Làm sao vậy?
"Phu nhân không biết sao?"
"Biết cái gì?"
"Ta sở dĩ ăn đồ muốn nôn là có nguyên nhân a."
Kiều Song Song thành thật lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.
"Như thế nào? Trang chủ không nói cho ngươi, ta có ?"
Kiều Song Song ngây người."Ngươi có? !"
"Đúng vậy."
Ngươi có đứa nhỏ?"
"Đương nhiên là đứa nhỏ, không có khả năng là vàng, bạc, đáng chết. . . . . .Dạ dày của ta rất không thoải mái, lại muốn ói ra. . . . . ." Nói xong, nàng lại vội vàng im miệng, sắc mặt bởi vì khó chịu mà thêm tái nhợt, dạ dày của nàng thật sự rất không thoải mái a.
Bởi vì vội vàng nghĩ muốn nôn, cho nên nàng không chú ý tới, khuôn mặt tươi cười kia khi nghe đến nàng có thai, thoáng như tình thiên phích lịch, cứng đờ bất động.
Phó Quân Tú tâm tình vô cùng tồi tệ, nam nhân kia làm cho nàng yêu đến chết đi sống lại, ở trong bụng nàng quậy phá, kết quả ngay cả đứa nhỏ cũng làm cho nàng khó chịu đến chết đi sống lại, nàng kiếp trước bộ thiếu nợ phụ tử bọn họ hay sao?
"Nôn. . . . . . Thực đáng giận, sớm biết rằng mang thai khó chịu như vậy, ta sẽ không phải ~~"
Nàng càng nghĩ càng tức giận, lúc này còn để ý đến khí chất tiểu thư khuê các gì nữa? Nàng thầm mắng đứa nhỏ trong bụng mình, kẻ đầu sỏ khiến cuộc sống nàng hàng ngày không thể yên bình!
"Đều tại nam nhân xấu xa kia làm hại, ta đời này hận nhất chính là hắn, ngươi có biết ta vì sao hận hắn không? Bởi vì hắn thực đáng giận! Thực thiếu đạo đức! Ta hôm nay thảm như vậy, tất cả đều là hắn —— di? Người đâu?" Nàng ngây người, đông nhìn tây ngó, xem xung quanh, người đã sớm không thấy .
Sao lại thế này a? Nàng nói sai rồi cái gì sao?
Cẩn thận ngẫm lại, vừa nãy vẻ mặt trang chủ phu nhân hình như là lạ, úc ~~ nàng mặc kệ! Nàng hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có ở không đi để ý người khác.
Chết tiệt nôn oẹ! Chết tiệt Cảnh Vân Thiên!
"n ~~"
Nàng vô lực nằm ngã vào trên giường, nhắm mắt lại, đột nhiên vô cùng tưởng niệm hắn a. . . . . . Giờ phút này nàng thực hận hắn không thể bên mình lúc này, làm cho nàng có cơ hội tặng hắn mấy nắm tay! Rõ ràng là hắn loại đích nhân, cũng nàng đến thừa nhận kết đích quả.
Nàng hỗn loạn, thần trí ngày dần mơ hồ, sau đó ngủ say, miệng vẫn thì thào nhớ kỹ.
"Cảnh Vân Thiên. . . . . . Ngươi xong đời . . . . . . Khiếm của ta. . . . . . Muốn dùng cả đời còn . . . . . ."
Nàng mơ một giấc mộng, mộng hắn tìm đến nàng .
Hắn trong mộng, mày rậm nhăn lại, vẻ mặt lo lắng, rồi lại mang theo vui sướng, ánh mắt kia nóng bỏng như vậy, khát vọng như vậy, khiến nàng rất vui vẻ.
Nàng chỉ biết, hắn không chờ kịp nhìn thấy nàng, đôi môi ấm áp, ở trên mặt nàng để lại nhiều dấu hôn môi, chân thật như vậy, giống như không phải cảnh trong mơ, mà hắn thật sự ở bên người nàng, còn dùng đại chưởng vuốt mặt của nàng, tiếp theo dời xuống, bao trùm thân người tròn trịa của nàng vì mang thai mà trở nên no đủ.
Cuối cùng, đại chưởng đi vào bụng của nàng, nhẹ nhàng đặt ở trên.
"Quân Tú. . . . . . Hài tử của ta, ngươi có hài tử của ta. . . . . ."
"Đúng vậy. . . . . . Ta có hài tử của ngươi. . . . . . Ngươi đời này. . . . . . Đều không - ly khai ta . . . . . ." Nàng vừa lòng giơ lên khóe môi, nói xong thì thào lời vô nghĩa.
Giọng nói khàn khàn, đi vào bên tai nàng, nhẹ giọng mở lời ôn nhu: "Đúng vậy, ta cả đời cũng không rời khỏi ngươi, ta muốn kết hôn cùng ngươi."
"Muốn kết hôn cùng ta. . . . . . Ngươi đến cầu ta. . . . . . Nếu không. . . . . . Không chính xác đến Phỉ Thúy sơn trang. . . . . ."
"Vì cái gì phải tra tấn ta như vậy?"
"Như vậy. . . . . . Ngươi mới có thể quý trọng ta. . . . . . Sẽ không phụ ta lần nữa. . . . . . Ta không muốn ngươi phụ ta, không muốn. . . . . ."
Thì ra là thế a, đây là lý do vì sao nàng vẫn ở Phỉ Thúy sơn trang, nguyên nhân không chịu gặp hắn.
Cảnh Vân Thiên nhẹ giọng thở dài. Vật nhỏ xảo quyệt này, cứ như vậy mà tra tấn người, hắn có mấy cái mạng, dám phụ nàng lần nữa?
Muốn đói phó nàng, quả nhiên phải dùng thủ đoạn trong thủ đoạn a.
Đại chưởng đem thân mình nhu nhược này ôm sát, hướng nàng nói lên lời thề kiên định.
"Ngươi yên tâm, ta mang ngươi đi, chúng ta về nhà, hướng cha mẹ ngươi cầu hôn, bái đường thành thân, làm thê tử của ta, sinh một đống đứa nhỏ, chịu không?"
Môi nhịn không được giơ lên nụ cười tươi đắc ý, dung nhan tiều tụy tái nhợt, hiện lên màu đỏ ửng của hạnh phúc.
Nàng mấy ngày liền không thể có giấc ngủ ngon, rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc an ổn thật tốt, tiếp tục mơ mộng đẹp.
Ngủ đi, hắn ở trên mặt nàng, quyến luyến sủng nịnh ấn thêm dấu hôn tiếp theo.
Sau khi ăn no ngủ say, nàng sẽ phát hiện, bọn họ đang trên đường về nhà, bởi vì, hắn lẻn vào Phỉ Thúy sơn trang, đem nàng bắt đi, mang theo thê tử cùng đứa nhỏ của hắn, hướng đường về nhà mà đi.